Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 124 - Chương 124: Thiên Sư Phủ Thượng Tiểu Thiên Sư (Trung) (3)

Chương 124: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (3) Chương 124: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (3)Chương 124: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (3)

Đại tiểu phu nhân không biết thân phận của lão đầu nhi lôi thôi này, không dám lỗ mãng, tiểu phu nhân tâm cơ không nặng, chỉ len lén giấu sự khinh thường đối với lão đầu nhi, nếu không rành thế sự như vậy, vậy nàng ở nội trạch cũng chỉ được sủng ái do mới mẻ mà thôi, thiếu phụ phu nhân xuất thân Ung châu Từ thị cũng sẽ không dễ gì hoà thuận với nàng. Thiếu phụ Từ phu nhân lại ép mình lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng với lão đầu nhi này, một lão già có thể tự do phóng túng như vậy ngay trước mặt Thế tử điện hạ, còn không đáng để bản thân bộ tôn kính một chút sao? Chút nhãn lực ấy cũng không có, đến nay vẫn không sanh con như ả làm sao có thể đứng vững địa vị trong lòng tướng công được? Đáng tiếc nàng đụng phải lão đầu không giống Kiếm Thần nhất trên thế gian, Lý Thuần Cương cụt tay không có phong độ nhai cái chân ngan, mắt liếc bộ ngực nặng trĩu của thiếu phụ mà chép chép miệng, hàm hồ nói: "Nhìn cặp vú của nàng, lớn đến hiếm thấy, bước đi có mệt hay không, mệt thì buổi tối kêu gia gia xoa xoa cho ngươi?"

Thiếu phụ cái thật bị hù chết, bị thế tử điện hạ phong lưu phóng khoáng chiếm tiện nghỉ cũng thôi đi, người nào chiếm tiện nghi của người nào cũng phải khó nói, nếu bị lão khoác áo da dê trước mắt này khi dễ, nàng có thể sẽ làm liệt phụ giữ trinh tiết. Nàng cầu cứu nhìn phía thế tử điện hạ, nhưng thế tử điện hạ chỉ thờ ơ.

Từ Phượng Niên chỉ là hỏi: "Sau Tê Huyền Trinh Long Hổ Sơn có cao nhân không?”

Lý lão Kiếm Thần sái nhiên nói: "Sau Tê Huyền Trinh thì ta không biết, hơn phân nửa là sau không bằng trước, nhưng cùng thế hệ với Tê Huyền Trinh chính là chưởng giáo thiên sư kia, nhưng lại đối nhân xử thế làm việc đều khó khăn không tục khí, cũng không biết chết chưa, sao, nghe nói ngươi có đệ đệ ngốc tu hành ở bên kia, bị khi dễ rồi, cho nên phải đi tìm Long Hổ Sơn đạo sĩ trả đũa?"

Từ Phượng Niên cười cười.

Rốt cục nhớ tới thiếu phụ đang lo sợ ở bên cạnh, Từ Phượng Niên ngôn ngữ quái đản nói: "Phu nhân, nghe nói ngươi là đại tài nữ Ung châu tinh thông khúc phú thư pháp, buổi tối đi đến phòng bản thế tử viết «Phanh Nga Thiếp ». Nơi đây không lưu hai vị phu nhân."

Mơ hồ có thể thấy được thiếu phụ quyến rũ như được đại xá, tiểu phu nhân thì mang theo ung dung lại tiếc nuối rời khỏi ven hồ. Bóng lưng thiếu phụ quyến rũ thon thả, một trái một phải rời đi, phong tình ẩn hiện, đáng tiếc hình ảnh nàng đã xa dần.

Từ Phượng Niên đợi các nàng đi xa, cùng lão đầu nhi ăn ý thu tâm mắt lại, lúc này mới lên tiếng nói rằng: "Ta nào dám gây khó dễ với vũ y khanh tướng của Long Hổ Sơn, cũng chỉ là lên núi xem một chút, muốn biết Thiên Sư phủ rốt cuộc là thiên các nhân gian bực nào."

Lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương phun ra xương đùi ngan đầy miệng, lơ đễnh nói: "Thiên Sư phủ có đáng là gì, Liên Hoa Đỉnh Trảm Ma Đài mới đẹp, tiểu tử, nếu ngươi có gan làm loạn ở bên kia, lão phu sẽ cùng ngươi lên núi."

Từ Phượng Niên cười hỏi: "Thật sao?"

Lão đầu nhi muốn cầm lấy chân của con thứ hai nga, lại bị Khương Nê không khách khí cầm kìm sắt đánh rớt, hậm hực nhìn bộ mặt giận dữ của tiểu nha đầu, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, nói rằng: "Lão phu nói, cho tới bây giờ cũng không quản thế nhân thích tin hay không”"

Từ Phượng Niên không nói chuyện, Khương Nê thực sự không quen nhìn lão đầu nhi ra vẻ hào khí hào hùng, nàng lập tức lên tiếng đả kích nói: "Một cái chân nga cũng không quản được miệng, người nào chịu tin"

Từ Phượng Niên cười ha ha, lão đầu nhi vẻ mặt không quan tâm việc thế tử điện hạ bỏ đá xuống giếng, chỉ là cầu xin cô gái nhỏ: "Khương nha đầu, hai cái chân nga là có thể quản được!"

Khương Nê vì không hiểu về nướng ngan khiến khói bốc lên tức tối nói: "Cầm 1 quan tiền tới!"

Lão Kiếm Thần xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch chỉ đành than thở. Ngư Ấu Vi vẫn đứng ở đàng xa ôm Võ Mị Nương đến gần, Từ Phượng Niên ngoắc nói: "Tới đây, nếm thử tay nghề của ta."

Nàng không đi tới, Từ Phượng Niên liên câm ngan nướng đi tới. Nàng lắc đầu, không muốn cầm thịt quay, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sợ tức chết Huyện công Tấn Lan Đình sao? Ung châu sĩ tử vốn đã không ưa Bắc Lương, gọi bách tính Lương địa là mọi rợ, ngươi đây là họa vô đơn chí?”

Từ Phượng Niên hỏi: "Nghĩ chuyện này để làm gì."

Ngư Ấu Vi hứ.

Ngày hôm qua mèo trắng Võ Mị Nương bị Từ Phượng Niên kẹp cái cổ vứt trên mặt đất, vẫn còn mang thù, nhìn cũng không nhìn thế tử điện hạ.

Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói: "Yên tâm, hai vị phu nhân xinh đẹp kém xa nàng, nào lọt vào mắt xanh của ta, ta chỉ đùa chút thôi, có tin chờ ta rời Dĩnh Chuyên, hai nàng sinh hoạt vợ chồng cùng tam lang, trong đầu cũng chỉ nghĩ vê bản thế tử hay không?"

Ngư Ấu Vi kinh ngạc nhìn người kia, không thể tưởng tượng nổi, xấu hổ và giận dữ nói: "Ngươi quả đúng là một thằng khốn vô lại!"

Từ Phượng Niên cười ha hả nói: "Ấu Vi, chỗ này của nàng còn đồ sộ hơn so với Từ phu nhân kia, có mệt hay không?”

Ngư Ấu Vi ôm chặt Võ Mị Nương, nỗ lực che phong cảnh trước ngực, cũng chỉ phí công, chỉ càng ép thêm mạnh, lần này nàng không chuồn êm như tối hôm qua, mà nâng hai cái móng vuốt của Võ Mị Nương có mối thù chung, nói: "Mị Nương, cắn hắn!"

Từ Phượng Niên làm mặt quỷ, nói: "Ngươi có bản lãnh cắn ta."

Ngư ấu Vi đành chịu thua.

Nói chuyện với hắn, luôn có liên quan rất nhiều đến chuyện giường chiếu, thực sự đáng ghét đáng hận.

Lý lão đầu nhi thừa dịp Khương Nê không chú ý bèn lấy trộm miếng thịt ngan nướng, bỏ vào trong lòng, chứng kiến tình cảnh bên này, nghĩ thầm tiểu tử này học đao tám chín phần mười là học lầm, nhưng bản lãnh đối phó tiểu nương tử, có bảy tám phần rất giống mình lúc còn trẻ.

Hay là lão phu bóp mũi phát thiện tâm, dạy tiểu tử này mấy chiêu kiếm thuật thượng thừa?
Bình Luận (0)
Comment