Chương 125: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (4)
Chương 125: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (4)Chương 125: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (trung) (4)
Đông Tây nói muốn vào Thiên Sư phủ, tiểu hòa thượng Đần Nam Bắc không muốn, cũng phải làm theo.
Tiểu cô nương đi lên cầu thang, bỗng nhiên dừng bước lại, đưa mắt nhìn xung quanh, vô cùng cẩn thận.
Tiểu hòa thượng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu cô nương thần thần bí bí nói: "Ngươi không có nghe khách hành hương nói sao, thiên sư vì trấn Tà khu Ma, sẽ thả bốn món đồ ở trước bốn cánh cổng Thiên Sư phủ, cánh cổng thứ nhất đặt một bát nước, một chiếc đũa lên bát, nó trở thành một dây cáp sắ. Cổng thứ hai treo cái đấu vỡ chính là một con hổ lớn mắt trắng, cánh cổng thứ ba ở dưới thêm đá có dây thừng, chính là một đại mãng đen thùi. Nha, ta quên mất cánh cổng thứ tư là gì, Đân Nam Bắc, ngươi tới nói coi."
Tiểu hòa thượng nhẹ giọng nói: "Nghe nói là để một thanh thất tinh cổ kiếm, là được 36 thiên cương 72 địa Sát kiếm trận. Đông Tây, những thứ này đều là dọa người, đừng sợ. Không tin ngươi xem đi, cánh cổng thứ nhất này nào có bày bát."
Tiểu cô nương trợn to hai mắt nhìn trái ngó phải, không nhìn thấy đũa cũng không nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn nhưng vẫn còn có chút khiếp đảm, nàng chỉ ở nhà nghe cha nói xấu về Thiên Sư phủ, nàng nào có can đảm đi vào Thiên Sư phủ gây sự, dù sao chỗ này không phải nhà nàng nha, ở nhà có thể nghịch ngợm quậy phá phương trượng tăng lữ, Từ Phượng Niên nói, đi ra khỏi nhà, muốn làm nữ hiệp, cần phải chú ý hình tượng, không phải cũng phải giả trang thục nữ. Tiểu hòa thượng nhìn Đông Tây thanh tú trong lòng ái mộ nhất nhất tương tư nhất không dám vào cổng, nó dù là một kẻ nhát gan ở trong tự viện đụng phải con gián con chuột còn sợ hãi hơn so với Đông Tây gấp trăm lần, nhưng lúc này lại sinh ra dũng khí khộ hoa, ôn nhu nói: "Đông Tây, đừng sợ, ta đi vào trước là được, ngươi nắm tay áo cà sa của ta, nếu như ta bị người đánh, ngươi tuyệt đối lần chớ để ý đến ta, ngươi cứ chạy trở về, ở chân núi chờ ta. Ân, siêu cho ngươi, sợ ngươi xuống núi đi được khát nước."
Tiểu cô nương vẻ mặt đau khổ nói: "Đần Nam Bắc, ngươi nói như vậy, ta càng sợ. Ngươi không biết niệm kinh, đánh lộn càng không được."
Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ nói: "Sư phụ nói biện kinh chính là cãi nhau, lão mượn cái cớ này, cũng không dạy ta bản lĩnh thật sự."
Tiểu cô nương cả giận nói: "Ngươi đần, còn oán giận cha ta? !"
Tiểu hòa thượng vội vã giải thích: "Không có, không có đâu, sư phụ cãi nhau cũng không tệ, nếu không nào có thể ở cùng với sư nương."
Tiểu cô nương nhếch cằm, dương dương đắc ý nói: "Đúng, cha ta bản lãnh lớn rất, Nam Bắc, là ngươi quá đần.
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn một cái, Đông Tây nói ta đần, ta nhận, nhưng nếu nói sư phụ bản lĩnh như thế nào, ta mới không tin.
Tiểu cô nương dắt ống tay áo cà sa của chú tiểu, không muốn quay đầu, nhưng cũng không dám làm cho Đần Nam Bắc nắm tay tiến vào Thiên Sư phủ, lỡ Đần Nam Bắc thật bị đánh thì làm sao giờ? Nếu nàng chạy, thì còn là nữ hiệp sao? Sau này nếu như bị Từ Phượng Niên biết, có thể bị chê cười hay không?
"Tiểu hòa thượng từ đâu tới?"
Phía sau tiểu cô nương cùng Đần Nam Bắc truyền tới tiếng chế giễu, tiểu cô nương hoảng sợ quay đầu nhìn lại, là một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu tím vàng, tuổi tác lớn hơn so với Đần Nam Bắc, vóc dáng cũng cao hơn, chẳng qua nở nụ cười cũng tự cho là tiêu sái, thực ra rất ghê tởm, còn ghê hơn lúc Từ Phượng Niên làm khất cái.
Tiểu hòa thượng đối mặt Đông Tây đều sợ hãi rụt rè, lúc này nhìn thấy vị đạo sĩ mặc áo màu tím vàng trong Thiên Sư Phủ, lại bỗng dưng trấn định an tường, chỉ nhẹ nhàng hợp tay nói: "Tiểu tăng pháp hiệu Nhất Thiền, đến từ Lưỡng Thiền Tự, phụng sư mệnh muốn luận về thiền với thiên sư."
Đạo sĩ vàng tím sửng sốt, dường như đã nhận ra áo cà sa của tiểu hòa thượng không tâm thường, trạng thái khí càng vượt qua xa tăng nhân thông thường có thể sánh ngang, nhưng nghe thấy tiểu hòa thượng nói muốn luận thiền với các Triệu gia thiên sư, liền không nhịn được ôm bụng cười rộ lên, Lưỡng Thiền Tự thì đã làm sao? Có thể tới Thiên Sư phủ khoe khoang? Cũng không trợn mắt nhìn xem trên câu đối phía sau giữ viết cái gì! Thiên đình phủ thượng thần tiên khách, Long Hổ Sơn trung tể tướng gia. Trên đời này có vô số đạo quan tự viên, lại duy nhất một nhà này, không có chi nhánh nào! Tiểu hòa thượng ngươi coi mình là trụ trì của Lưỡng Thiền Tự? Muốn tới cửa đấu pháp? Đạo sĩ trẻ tuổi này nhìn chằm chằm khuôn mặt của tiểu cô nương kia, u, nhiều thế tục khí hơn so với các đạo cô cô tỷ tỷ trong Long Hổ Sơn Khôn đạo, không tính xinh đẹp, nhưng có mùi vị mới mẻ, hay là ôm lấy, rồi hôn lên cái miệng nhỏ?
Lòng vừa nghĩ, lập tức di chuyển, đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu vàng tím vô cùng được sủng ái ở trên Long Hổ Sơn đi tới trước người tiểu cô nương, cười híp mắt nói: "Thiên Sư phủ thượng đạo sĩ Triệu Ngưng Vận, xin hỏi phương danh của cô nương?"
Tiểu cô nương cau mày nói: "Ngươi là thủ lĩnh ở nơi này? Còn họ Triệu? Ngươi có phải một trong ba vị Tiểu Thiên Sư của Long Hổ Sơn hay không?”
Triệu Ngưng Vận ban đầu tâm tình rất tốt lập tức chuyển sang âm trầm.
Tiểu hòa thượng ngăn cản trước người tiểu cô nương, bình tĩnh nói rằng: "Phật nói, chó khôn không cản đường, nếu ngươi không phải đại thiên sư Thiên Sư phủ thượng, vậy mau tránh ra."
Tiểu cô nương kéo kéo tay áo của Đần Nam Bắc, nhẹ giọng hỏi: "Phật nói qua lời này sao? Không được nói dối đấy."
Tiểu hòa thượng mi thanh mục tú tràn dầy linh khí quay đầu cười cười, lại lộ ra một hàm răng trắng, nhỏ giọng nói: "Đông Tây, ta không nhìn thấy lời này ở trên kinh thư, không có nghĩa là Phật chưa từng nói qua nha. Đây là sư phụ dạy ta, hắn nói làm hòa thượng, phải có tự thành phật đảm của bản thân. Sau này nếu thành Phật cũng lấy đốt ra xá lợi tử, lời này không phải có xuất xứ sao?"
Tiểu cô nương hì hì nói: 'Đâần Nam Bắc hiếm thấy có lần thông minh."
Tiểu hòa thượng gật đầu lia lịa, Thiên Sư phủ thì sao, một cái Thiền của tiểu tăng tu, nhưng ngay cả đại phương trượng cũng hù đến không nói được lời nào.
Tiểu cô nương tiểu hòa thượng ở bên cạnh xì xào bàn tán, Triệu Ngưng Vận đã tức đến giận sôi lên rồi.