Chương 128: Hai con ngan đổi đại hoàng môn (1)
Chương 128: Hai con ngan đổi đại hoàng môn (1)Chương 128: Hai con ngan đổi đại hoàng môn (1)
Từ Phượng Niên không cho Từ phu nhân cơ hội buổi tối viết « Phanh Nga Thiếp », bởi vì đại kích Ninh Nga Mi vào thời điểm hoàng hôn đã dẫn 100 khinh ky doanh chữ phượng lao tới huyện thành Dĩnh Chuyên.
Trong quá trình dường như xảy ra xung đột với đông cấm phó đô úy Đường Âm Sơn, nguyên nhân là thấy xa khinh kị sắp vào thành, Đường Âm Sơn kêu thủ vệ môn sớm đóng cổng thành, người ta đồn rằng Ninh Nga Mi cũng không la hét gì, chỉ lấy ra hơn mười chi đoản kích lớn vác trong túi, một chỉ một chi đâm vào cổng thành, âm ầm rung động, Đông cấm phó đô úy trước khi Ninh Nga Mi bắn hết chỉ đoản kích cuối cùng, rốt cục sợ hãi mở cổng thành ra, 100 khinh kị phóng ngựa vào thành, Ninh Nga Mi với thiết kích chữ bói chỉ một kích đã đánh cho Đường Âm Sơn tự cho rằng mình vũ lực không kém rớt xuống ngựa, đại kích kề sát ngực của Đông cấm phó đô úy, làm cho y không cách nào nhúc nhích, vô cùng nhục nhã.
Sau khi hội hợp cùng thế tử điện hạ, bèn cùng nhau rời huyện thành Dĩnh Chuyên, trong thành quan văn đứng đầu Trịnh Hàn Hải cáo bệnh không ra, Đường Âm Sơn cùng đám bộ hạ cũ của Cố Kiếm Đường câm như hến, không dám lộ diện, chỉ có tam lang Tấn Lan Đình có ngôi nhà bị quậy nát vẻ mặt đau khổ tiễn cổng cửa thành, thấy thân ảnh thế tử điện hạ đeo song đao cưỡi bạch mã tiêu sái, lại trong lúc vô tình thoáng nhìn phu nhân đang ở bên cạnh mạnh mẽ yêu cầu tiên đưa, nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của nàng, hình như có chút không nỡ, Tấn tam lang sợ vợ buồn bực đến mức khó chịu, hận không thể vả cho ả hai bạt tai, đáng tiếc vị phu nhân này là con vợ cả của Từ thị gia tộc quyên thế số một Ung châu, y nào dám động thủ, dù nói cũng không dám nói nặng, nàng không thể mang lại cho Tấn gia con nối dòng, Tấn Lan Đình cũng phải bóp mũi chịu đựng, thậm chí ngay cả chuyện giường chiếu cũng khổ không thể tả, một số tư thế yêu của phu thê, cũng phải tùy nàng ta thích sao làm nấy, đến nay ngay cả một lần lão hán đẩy xe cũng chưa từng hưởng thụ, lại thích thế lão thụ bàn căn tốn nhiều sức nhất, đang thương cho Tấn tam lang yếu đuối vô lực, chuyện khuê phòng vui vẻ thành chuyện khổ sai nhất, thực sự là ngay cả lòng muốn chết cũng có, loại bi phẫn này, có thể nói cùng ai?
Bên lão trạch Tấn gia, sau khi chịu nỗi khổ dầm mưa, lão thái gia đang cùng Ung châu bạc tào thứ tòng sự Trịnh Hàn Hải vốn nên nằm trên giường bệnh tu dưỡng ngồi ở một tòa tiểu hiên tĩnh mịch, vài mỹ tỳ tuổi nhỏ hầu hạ bóp vai đấm chân. Lưỡng lão không nói gì với nhau, hai tộc là thế giao quan hệ bên chắc nhất Dĩnh Chuyên, nếu không như vậy, Trịnh Hàn Hải cũng không phí hết tâm tư đón thế tử điện hạ vào nhà riêng của tam lang, đáng tiếc hiện tại xem ra còn chưa kiếm được chút ít nhân tình với bên Bắc Lương Vương Phủ, ngược lại chọc tam lang hai lân chết ngất, cây đào bị chặt, ngan trắng bị nấu, ngay cả Lan Đình thục tuyên số lượng không nhiều cũng bị vơ vét sạch, còn cả hai vị phu nhân kia dường như đã bị thế tử làm gì đó, Trịnh Hàn Hải thông tình đạt lý, cũng không oán giận tam lang thế chất có câu oán hận đối với mình.
Trịnh Hàn Hải cười khổ nói: "Vốn tưởng rằng nhân vật thông minh tuyệt đỉnh như Đại Trụ Quốc, thế tử điện hạ dầu gì cũng là người trẻ tuổi hiểu chút ân tình, ai, lần này là ta vẽ rắn thêm chân rồi."
Lần này Tấn gia lão thái gia giao cho Trịnh Hàn Hải mấy trăm lạng vàng để đút lót quan trường Ung châu đẩy bàn tay của một tỳ nữ, xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói: "Nếu như chỉ là tốn chút vàng bạc, thì đó chỉ là việc nhỏ mà thôi, chúng ta gióng trống khua chiêng, bày ra trận thế thân cận thế tử điện hạ, khiến cho đám võ phu Dĩnh Chuyên khó chịu trong lòng, cũng là chuyện nhỏ, nhưng lại khiến những châu mục thứ đốc không hợp với Đại Trụ Quốc đều chê cười chúng ta, chuyện này suy cho cùng, là ta muốn đánh cuộc với những lão già đáng chết khư khư cố chấp kia, nhưng liên lụy Hàn Hải ngươi. Lúc đầu vị trí bạc tào chủ sự này, vẫn còn ở phân chia 5:5.
Trịnh Hàn Hải làm quan suốt mấy chục năm, Tấn gia xuất tiền xuất lực cũng không yếu, mấy lần thất bại trong gang tấc, lão đối với chủ sự chức sớm đã chỉ còn mơ ước, chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta. Trịnh Hàn Hải đã theo lão thái gia đi nhầm một bước, lại không thể lại sai một bước, trước khi già còn định tách ra khỏi Tấn gia tiền muôn bạc biển, vì vậy không ngừng lắc đầu cười nói: "Tấn lão, nói nặng lời rồi, Hàn Hải có thể bảo đảm trước khi cáo lão về nhà nhất định phải đảm bảo tam lang thế chất có được tiền đồ cẩm tú, thứ tử của Tửu Tuyên Quận lão thái thủ Phạm Bình, sớm đã nhìn chằm chằm vị trí bạc tào thứ tòng sự nhỏ bé của ta, ta cho hắn là được. Phạm Bình là ân sư thụ nghiệp của tân nhậm Thái Thú Chu Tuấn của Hà Dương Quận chúng ta, tam lang không thiếu tài hoa, chỉ cần có người thưởng thức, nhất định một bước lên mây.'
Tấn lão thái gia vui mừng nói: "Hàn Hải có lòng rồi."
Hôm qua Trịnh Hàn Hải ra khỏi thành ba mươi dặm bị dâm mưa cả buổi gõ gõ bàn, liếc nhìn mấy vị tỳ nữ bên người, lão thái gia ngâm hiểu, đem mấy nha hoàn tươi non với độ tuổi chỉ đủ làm tằng tôn nữ của lão vẫy lui ra khỏi tiểu hiên u nhã, lúc này Trịnh Hàn Hải mới thấp giọng nói: "Tấn lão, mấy năm nay Cố đại tướng quân đem bộ hạ cũ dưới trướng lục tục xếp vào ở hai châu Ung Tuyền, mơ hồ hình thành thế vây kín, chúng ta đều thấy ở trong mắt, chỉ là không nói lời nào mà thôi, cộng thêm Trương thủ phụ trở mặt với vị Bắc Lương kia, hiện tại vị kia lại vào kinh ngay lúc này, có huyền cơ nào hay không? Tấn lão có tâm nhìn độc đáo, nhìn người cũng rất chuẩn, đương nhiên nhìn xa hơn hẳn ta, có thể chỉ điểm một chút hay không?"