Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Thiên Sư Phủ Thượng Tiểu Thiên Sư (Hạ) (2)

Chương 127: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (hạ) (2) Chương 127: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (hạ) (2)Chương 127: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (hạ) (2)

Tiểu cô nương dù không biết nặng nhẹ, cũng không đần độn đến mức muốn Triệu gia thiên sư xuất quan đón khách, vội bối rối xua tay, hơi hoi đỏ mặt, xấu hổ cười nói: "Vị chân nhân này, cũng không cần phiền phức thiên sư, chúng ta uống trà là tốt rồi, uống xong xuống núi."

Đạo nhân kia có lẽ có tính tình cứng đầu, bình tĩnh nói: 'Không sao."

Tiểu hòa thượng cùng tiểu cô nương vừa hay trái ngược nhau, việc nhỏ luôn mơ mơ màng màng, mỗi ngày bị một nhà ba người của tiểu cô nương mình thích hợp nhau mắng ngu ngốc, làm hòa thượng mấy năm liền làm trâu làm ngựa mấy năm, nhưng chẳng biết tại sao hết lần này tới lần khác mỗi khi đại sự có đại khí, chắp tay nói: "Tiểu tăng luận thiền với ngươi là được."

Đạo sĩ như giếng nước yên tĩnh lần đầu tiên cười cười, chậm rãi nói: "Ngươi biết luận Thiền, nhưng ta sẽ không giảng đạo. Nếu các ngươi không chú ý, ta có thể gọi Bạch Liên tiên sinh ra, nói một câu cùng pháp sư."

Tiểu hòa thượng cung kính nói: "Tốt:

Tiểu cô nương Đông Tây mặt cau có không dám nói không dám cười, trong lòng thực ra đang vui tươi hớn hở, xem đi, Đâần Nam Bắc người này đần thì đâần, nhưng ở một số trường hợp vẫn có thể chống đỡ cục diện, nàng biết danh hiệu Bạch Liên tiên sinh, được hoàng đế ban cho một bộ Bạch Dục tử y quang vinh quý giá, năm đó chính vị đạo sĩ này ở trên Liên Hoa Đỉnh tranh cãi thắng đám lão phương trượng trong nhà, sau khi trở lại tự trong tức giận đến ngay cả nhìn thấy nàng cũng không cười nổi, đáng tiếc lần kia cha chỉ mải uống rượu, bị mẫu thân phạt cả năm không cho phép xuống núi, bằng không ai thắng ai thua còn chưa biết. Đân Nam Bắc ngay cả mình cũng nói không lại, cãi nhau với vị này Bạch Liên tiên sinh, đương nhiên là cãi không lại, nhưng không sao, cãi thua, cùng lắm sau này tìm cơ hội mang Từ Phượng Niên đến, hắc hắc, Từ Phượng Niên mỗi lần cãi nhau với thôn cô đều rất lợi hại.

Vị chân nhân không biết tên họ này khách khí hơn nhiều so với Tử Triệu Ngưng Vận nhiều lắm, Bạch Liên tiên sinh thật định đi ra phía sau sảnh gọi vị có vai vế còn lớn hơn mình ở Long Hổ Sơn, tiểu cô nương uống xong một ly trà, chân nhân liền dẫn ra một bạch sam nam tử, chắc là đọc sách nhiều lắm khiến mắt hỏng, lão bước đi vô cùng cẩn thận, theo thói quen hí mắt, con mắt vốn cũng không lớn, nheo lại thì càng biến thành một khe hở, nhưng mang trên mặt nụ cười ấm áp rất đẹp mắt, đây cũng thật giống Từ Phượng Niên, tiểu cô nương thấy thoải mái, lập tức cảm thấy Bạch Liên tiên sinh này là người tốt. Cha nói, chân núi luôn có người tốt hơn so với nàng, luôn có người xấu hơn nàng, gặp phải người tốt phải khách khí thục nữ, gặp phải kẻ xấu thì phải chạy thật xa. Triệu Ngưng Vận bên ngoài Thiên Sư phủ kia chắc chắn là người xấu, mà bạch đạo sĩ cùng cầm phất trần có thể tính là người tốt, cho nên tiểu cô nương bèn nghiêm túc đứng lên chào hỏi, lễ độ cung kính gọi một tiếng Bạch Liên tiên sinh.

Bạch Liên tiên sinh không mặc đạo bào đầu tiên là chắp tay chào tiểu hòa thượng, đến gần mấy bước, lúc này mới thấy rõ dung nhan của tiểu cô nương, mỉm cười nói: "Cô nương, ngươi có tướng vượng phu. Sau này người nào làm tướng công của ngươi, thiên đại phúc khí."

Tiểu cô nương a một tiếng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Phải đáp trả thế nào cho phải? Đưa tay không đánh người tươi cười, vị Bạch Liên tiên sinh này thật sự là quá đi thẳng vào vấn đề rồi, không chút xa lạ với nàng.

Đạo sĩ cầm phất trân mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Bạch Liên tiên sinh, chớ dọa tiểu cô nương."

Bạch Liên tiên sinh vấn khăn trên đỉnh đầu đưa tay sờ khăn, bỗng nhiên có chút xấu hổ, chậm rì rì ngồi vào một chiếc ghế trúc tím, tâm nhìn trong mơ hồ quay đầu nhìn sang tiểu hòa thượng muốn tới Thiên Sư phủ luận Thiền.

Tiểu hòa thượng cứ như cũng không định biện luận, chỉ tò mò hỏi: "Nơi đây gọi Hồ Tiên Đường, có hồ tiên không?” Bạch Liên tiên sinh lắc đầu nói: "Không có."

Tiểu hòa thượng ồ một tiếng, nói: "Long Hổ Sơn có tiên nhân không?"

Bạch Liên tiên sinh cười ha ha nói: "Ta cho rằng không có."

Tiểu hòa thượng gật đầu nói: "Ta không hỏi câu đó"

Bạch Liên tiên sinh cũng không thất vọng hoặc là tức giận, thật là một người dễ nói chuyện tính khí tốt, tiểu cô nương cảm thấy người dưới chân núi nói chuyện đều không được như vậy, Bạch Liên tiên sinh quả là một vị đại thúc rất hòa khí nha.

Đại thúc Long Hổ Sơn Tiểu Thiên Sư được tiểu cô nương coi là hòa khí cười nói: "Uống trà uống trà."

Tiểu cô nương nhẹ nhàng nói rằng: "Uống xong trà chúng ta xuống núi."

Rất khó tưởng tượng Bạch Liên tiên sinh từng nói về đại đạo với hoàng đế trong hoàng cung gật đầu nói: "Ta mù đường, con mắt cũng không tốt, sẽ không tiễn cô nương, đến khi đó còn phải làm phiên Tề sư đệ tính khí rất kém bên người đưa ta về nữa."

Tiểu cô nương uống trà xong, liền mang theo tiểu hòa thượng rời phòng, đi thẳng ra đại môn, ở dưới bậc thang thở mạnh ra một hơi, vỗ ngực.

Tiểu hòa thượng sờ cái đầu trọc, toàn là mồ hôi.

Tiểu cô nương chê cười nói: "Đần Nam Bắc, ngươi cũng sợ?"

Tiểu hòa thượng thẹn đỏ mặt nói: "Cãi nhau không sợ, chính là sợ bị người ta đóng cửa lại đánh."

Giữa phòng, vị Tê sư đệ kia hỏi: "Các ngươi luận đạo nói thiện?"

Bạch Dục cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười nói: "Chắc là không."

Đạo sĩ cổ hủ ồ một tiếng, không nói đoạn sau nữa.

Bạch Dục trêu ghẹo nói: "Cãi tới cãi lui có ý nghĩa gì, ngươi xem, hiện tại ta có tâm tình uống trà, chuyện này không tốt sao? Một tiểu cô nương không thông minh, một tiểu hòa thượng không ngu ngốc, sao lại không phải đại thiền?"

Phất trân Tiểu Thiên Sư cau mày nói: "Ngươi biết ta không hiểu những thứ này."

Bạch Dục cười nói: "Hốt hoảng là thiên đạo, tỉnh tỉnh mê mê chính là Thiền. Không hiểu chính là đã hiểu. Hiểu hết lại là u mê. Hiểu hay không, ta xem là không hiểu."

Đạo sĩ họ Tê vân không có chút cảm xúc nào trên mặt, hỏi: "Hi Đoàn gia gia nói, bạc để sửa quan điểm về tiêu dao, được Thiên Sư phủ tới đào, sau này bên Bắc Lương có người lên núi, cũng phải Thiên Sư phủ đứng ra tiếp đãi. Nhưng chưởng giáo đang bế quan, vị kinh thành kia lại nói không để ý tới chuyện này, ngươi nói?"

Bạch Liên tiên sinh cười nói: "Thôi kệ đi, cùng lắm thì làm trò hề xuất mã đạp Long Hổ, ta thích náo nhiệt. Ngươi qua mấy năm nữa cũng sẽ mạnh hơn chưởng giáo thiên sư của chúng ta một tâng cảnh giới, đến khi đó kém hơn ai chứ?”

Đạo sĩ bình tính không nói gì.

Bạch Liên tiên sinh hí mắt nhìn về phía bức họa của ba vị tổ tông thiên sư, cảm khái nói: "Nói tới nói lui, thật bị cái miệng xui xẻo của ta nói trúng, có lẽ sẽ không dễ xử lý rồi. 'Từ gia có phượng, ngựa đạp Long Hổ, đây chính là lời tiên tri trên Thiên Thư."
Bình Luận (0)
Comment