Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 13 - Chương 13: Đi Một Mình (1)

Chương 13: Đi một mình (1) Chương 13: Đi một mình (1)Chương 13: Đi một mình (1)

Bạch Hồ Nhi không ngại chuyện vào vương phủ, với đám người giang hồ của những môn phái năm đó bị thiết ky Bắc Lương giãm nát gia viên môn phái mà nói, nơi đây không chỉ vào cửa khó như lên trời, bên trong càng thêm nguy cơ trùng trùng, còn có "Thiên hạ đệ nhị" Võ Đế Thành trấn giữ cùng Ngô gia Kiếm Trủng với Kiếm Tiên xuất hiện lớp lớp, còn được gọi là tam đại cấm địa hiểm cảnh.

Võ Đế Thành là thiên hạ cao thủ lão quái vật nhìn đời bằng nửa con mắt.

Kiếm Trủng có rất nhiều tàn tạ kiếm sĩ cả cuộc đời chỉ được phép sử dụng kiếm, thậm chí chỉ cho phép chạm vào kiếm.

Mà Bắc Lương Vương Phủ, trừ bề ngoài có thiết ky Bắc Lương hộ vệ, còn có vô số cao thủ không xuất thế ẩn trong chỗ tối. một trận hạo kiếp võ lâm, sát nhân đồ Từ Kiêu không chỉ chém giết vô số cao thủ giang hồ thành danh đã lâu như cắt rơm rạ, đồng thời cũng thu hút một lượng lớn "tay sai" có phẩm tính tôi nhưng thực lực biến thái.

Từ Kiêu mới đầu vô danh tiểu tốt, từ ngày đầu ra trận đã gần như không cởi áo giáp hay yên ngựa, gần bốn mươi năm thăng tiến vô hạn, đủ để cho Đại ma đầu Từ Kiêu mà chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến cho đám võ lâm nhân sĩ sợ mất mặt nuôi dưỡng vô số môn khách, thuyết khách, hiệp khách cùng thích khách, ban tặng vàng ròng mỹ tỳ hoặc là danh lợi quyền vị.

Sau khi xây dựng kho vũ khí, còn khiến cho đủ loại võ si tới xin cầu học, cam tâm tình nguyện bán mạng, giữ nhà cho Bắc Lương Vương.

Người bình thường ai dám đi nhổ râu hùm nghịch lân của Từ Kiêu? Chỉ có một người dám ở trước mặt Từ Kiêu tự xưng lão tử đồng thời đánh chửi mà thôi, đó là Từ Phượng Niên dẫn Bạch Hồ Nhi Kiểm Nam Cung Bộc Xạ tiến vào vương phủ.

Lúc này, Thế tử điện hạ giới thiệu phong cảnh Vương Phủ cho Bạch Hồ Nhi Kiểm chỉ biết tên họ, Từ Phượng Niên như đã từng nói, không chịu khổ nổi không học được võ, võ giả thiên hạ ai lại không tha thiết ước mơ kho vũ khí này, lại chỉ thích xem tạp thư hạng bét bàng môn tả đạo bên trong. do đó Từ Phượng Niên không có quá nhiều cảm thụ huyền diệu đối với nơi âm u trong vương phủ ba bước một sát khí này, tuy nhiên Bạch Hồ Nhi lại không dám phớt lờ.

Đến ngay dưới Thính Triều đình nguy nga, ngẩng đầu nhìn nóc đình, ánh mắt phức tạp, nói là đình, nhưng thật ra là một tòa lầu các thực thụ, toàn đỉnh nhọn, tâng tầng mái cong, chung quanh như một.

Từ Phượng Niên cười nói:

"Truyền ra bên ngoài đều là nói có 6 tầng, thực ra bên trong có 9 tâng, chữ số đều bắt đầu từ một đến chín, nhưng kiêng ky bên kinh thành có người ăn no rửng mỡ đồn bậy, thành ra mới có dáng vẻ như ngày hôm nay.

Như ngươi nhìn thấy, bốn tâng dưới bên ngoài có hành lang xoắn, tâng năm tầng sáu cũng có sảnh ngắm. Tầng cao nhất không đặt bất kỳ thư tịch vật phẩm nào, toàn bộ trống không. Trong lầu có 5 người phụ trách lần lượt xếp đặt bí kíp võ học dựa theo độ khó tập luyện từ dưới đi lên, Thủ Các Nô mà giang hồ đồn đại, đều là mấy lão già xuất quỷ nhập thần ta biết từ nhỏ.

Chép sách chỉ có 1 người, ta từng cùng hắn học tranh chữ Đan Thanh, hắn bị bệnh lao, còn giống quỷ hơn cả quỷ, nhưng vẫn nghiện rượu như mạng, ta mỗi lần lên lầu đều phải mang rượu cho hắn.

Các võ nô thủ các nếu nói là cao thủ, ta tin, ta đây nếu là nửa sư phụ, ta liền từ lâu chín nhảy xuống."

Bạch Hồ Nhi Kiểm không tham lam đòi nhập các, ngay cả hàng vạn cá chép trong hồ cũng không thèm thưởng thức, xoay người rời đi, lạnh nhát nói:

"Ngươi trước giúp ta cầm bộ Tu Di Giới Tử) ra đây, Phật Môn thánh địa Bi Lâm Tự chỉ có nửa bộ không trọn vẹn, bên trong lầu phải có nửa bộ còn lại, tổng cộng 6 bản. ta xem sách rất nhanh, xem từng quyển quá phiền phức, với ta cũng không có lợi cho lắm, bởi vì ta trả tiền để ngươi lên lầu lấy sách, Tú Đông và Xuân Lôi ta chỉ có thể cho ngươi một thanh, cho nên ngươi ít lên lầu, ta sẽ yên tâm thêm vài phần."

Từ Phượng Niên hơi cò kè mặc cả hiềm nghỉ nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể lấy Xuân Lôi đao không?"

Bạch Hồ Nhi không hổ là nam nhân sảng khoái, không chút do dự nói: "Có thể."

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Ngươi thật bỏ được?"

Bạch Hồ Nhi Kiểm trực tiếp rời đi bình tĩnh nói: "Trên đời này không có bất kỳ vật gì, là luyến tiếc không nỡ buông tay."

Từ Phượng Niên theo sau lưng bĩu môi, không cho là đúng, nói thầm: "E rằng cô độc mới nói ra được lời này đi."

Bạch Hồ Nhi Kiểm ở trong một tiểu viện cách đại viện của Thế tử không xa, Từ Phượng Niên cực kỳ chán việc học hành vất vả thâu đêm suốt sáng, xem dáng vẻ chỉ kém không đục tường treo cổ tự vẫn mà thôi.

Trước kia Từ Phượng Niên còn muốn lôi kéo vị mỹ nhân này thưởng phong nguyệt, nhưng vẫn là thôi, ngoại trừ vào viện đưa sách thì lại đến Thính Triều Đình trả sách, nhưng thời điểm đưa sách trò chuyện vài câu, đều chỉ hỏi một chút chuyện giang hồ.

Ví dụ như hỏi Bạch Hồ Nhi Kiểm thiên hạ thập đại cao thủ ai đạt tới đỉnh cao hơn, tứ đại mỹ nữ có phải chim sa cá lặn thật như lời đồn hay không, hay chỉ là lời đồn nhảm nhí.

Bạch Hồ Nhi ăn nhờ ở đậu nhưng không có ý nghĩ phụ thuộc, phần nhiều không hứng thú trả lời.

Đối với chuyện này Từ Phượng Niên cũng đành chịu, nhưng thu hoạch duy nhất chính là hiện tại Bạch Hồ Nhi chấp nhận cho hắn một trong hai thanh đao Tú Đông cùng Xuân Lôi, thậm chí không ngại hắn rút ra Tú Đông, đùa bỡn múa vài chiêu tệ hại.

Đối với việc này, Đại trụ quốc mắt nhắm mắt mở, trước sau chưa từng hỏi nửa câu.
Bình Luận (0)
Comment