Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 14 - Chương 14: Đi Một Mình (2)

Chương 14: Đi một mình (2) Chương 14: Đi một mình (2)Chương 14: Đi một mình (2)

Tin tức Thế tử điện hạ trở về truyền ra, mấy vị công tử ăn chơi ở Lang Châu có giao hảo lập tức chạy như điên đến phủ ngay trong ngày hôm đó, nhưng khi đó hắn còn ngủ ngon, Đại trụ quốc liền đuổi đánh toàn bộ.

Cho tới bây giờ, mới có hai người có thể vào phủ quấy rầy, một là nhị công tử Nghiêm Kiệt Khê của Lăng Châu mục Nghiêm Trì Tập, một vị còn lại là Lý công tử Lý Hàn Lâm ác danh đồn xa ở Phong Châu.

Người trước bởi vì hài âm gần giống bất hạnh, bị đám công tử ăn chơi ở các châu quận gần đây kêu là "Gia ăn gà", cũng là chính nhân quân tử hiếm có, một con mọt sách, chẳng qua tương đối hủ nho, việc nhỏ hàm hồ, chuyện lớn thì rất sắc bén.

Còn Lý đại công tử có cái tên đẹp còn lại thì cực kỳ ác bá, nhốt người sống vào trong lồng thú để quan sát thảm kịch phân thây chỉ là một trong những sở thích biến thái của công tử ăn chơi số một ở Phong Châu này, còn có nam nữ đều hiếp, cực kì yêu thích tiểu tướng công môi hồng răng trắng. bên người luôn mang theo hai thư đồng mặc thanh y để có thể sủng hạnh dâm ô bất cứ lúc nào.

Từ Phượng Niên quen với Nghiêm Kiệt Khê, là bởi vì Nghiêm công tử từ nhỏ đã có thói quen làm cái đuôi của Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên cũng thích trêu cợt tên hở mở miệng là lấy lời thánh nhân giáo huấn bạn cùng lứa.

Về phần Lý Hàn Lâm, đối với người khác là thủ đoạn độc ác, đến mức bất chấp không kể hậu quả, nhưng đối đãi bằng hữu lại không tìm được chút khuyết điểm, hơn nữa Lý Hàn Lâm có người tỷ tỷ, vô cùng tươi ngon mọng nước, Từ Phượng Niên thèm rõ dãi đã lâu, muốn tiếp cận để có thể húp nước của người đẹp.

Ngoại trừ con mọt sách Nghiêm Trì Tập cùng ác thiếu Lý Hàn Lâm, còn thân với một tên con cháu quan lại, họ Khổng, chỉ là theo cha thăng chức vào kinh, đã 4 năm không gặp, là môt tên cực kỳ mê võ.

4 người tụ chung một chỗ, trên cơ bản luôn do Từ Phượng Niên đứng đầu đưa ra chủ ý xấu. Nghiêm Trì Tập tâm tư kín đáo tính toán cẩn thận thì phụ trách chùi đít, Khổng võ si xuất lực. nếu như chuyện bại lộ, thì để tên Lý Hàn Lâm tiếng xấu đầy mình gánh hết mọi chuyện, không chút kẻ hở.

"Phượng ca nhỉi-" Nghiêm Trì Tập theo đuôi Từ Phượng Niên hơn mười năm nay đã là công tử văn nhã ca, nhưng vừa thấy mặt, đã dáng vẻ thê lương như sắp khóc đến nơi, sau khi nói ra biệt danh trìu mến, thì khóe mắt lập tức ướt át.

Ai, kẻ này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá yếu ớt, đa sầu đa cảm giống như đàn bà. Cũng khó trách Lý Hàn Lâm nghĩ người này cũng là dân đồng tính như y, chẳng qua y thích tiểu tướng công, Nghiêm Trì Tập lại chỉ chung tình với Phượng ca nhi.

"Phượng ca nhi!" Tiếng chào của Lý Hàn Lâm bá khí hơn nhiều, muốn ôm Từ Phượng Niên đã bao năm xa cách nay mới gặp lại, lại bị người sau đá nhẹ vào bụng y, cười mắng một câu: "Tránh ta xa một chút, cái tên nam nhân nồng nặc mùi son phấn."

Hồ bằng cẩu hữu đoàn tụ tại Bạch Hạc Lâu, nơi thích hợp ngắm cảnh nhất trên đỉnh Thanh Lương, bên ngoài lâu có treo câu đối "Cố nhân tiễn ta hạ dương quan, Tiên Nhân cho ta thượng Hoàng Sơn', thật ra không phải do đại gia thư pháp một chữ đáng giá ngàn vàng nổi tiếng trong ngoài vương triều nào cả, mà do Từ Phượng Niên viết vào năm 8 tuổi.

Lúc đó xem như bộc phát tính trẻ con, nhưng dù giờ chữ viết đẹp cứng cáp hơn nhiều, người chép sách trong Thính Triều Đình tức là nửa sư phụ của Thế tử điện hạ lại nói đây là nói rằng đây là câu đối không khéo léo nhất của của Thế tử điện hạ, chữ cùng ý chỉ có như thế. năm đó Đại Trụ Quốc vui vẻ nên sao chép lại, tỉ mỉ chạm khắc, mấy năm nay vẫn không có dấu hiệu đổi câu đối khác.

Từ Phượng Niên không kể về những khó khăn đắng cay trong 3 ba năm qua, mà chỉ chọn những giai thoại võ lâm mới mẻ kể cho hai thằng bạn cùng lứa, nói liên tục, nghe tới đâu, hai người bạn vừa kinh sợ, vừa cực kỳ hâm mộ.

Uống cạn một bầu rượu, Từ Phượng Niên cũng đã kể gần xong, Nghiêm Trì Tập cùng Lý Hàn Lâm còn đang suy diễn, Từ Phượng Niên đi tới hành lang uốn lượn, tựa vào lan can nhẹ nhàng cười nói: "Các ngươi biết đã mình là ếch ngồi đáy giếng. 'Gia ăn gà' sau này nhất định có thể đọc vạn quyển sách, ta cũng đã đi mấy ngàn dặm đường, còn Hàn Lâm ngươi?"

Lý Hàn Lâm nhức đầu nói: "Hay là sau này kiếm một chức tướng quân, giết vạn người?"

Nghiêm Trì Tập khinh bỉ nói: "Mãng phu."

Lý Hàn Lâm giơ chân nói: "Lời này ngươi dám nói với Đại trụ quốc đi?"

Nghiêm Trì Tập nghẹn lời, nhất thời không cách nào phản bác.

Từ Phượng Niên đề nghị: 'Cưỡi ngựa đi ra ngoài một vòng không?”

Lý Hàn Lâm lập tức phụ họa theo, cao hứng nói: "Nhất định phải đi Tử Kim lâu, Ngư hoa khôi 3 năm nay vì ngươi, không một lần tiếp khách, tên tuổi đang bị một tiểu hoa khôi mới lấn át”"

Từ Phượng Niên hỏi: "Có mang bạc không?"

Lý Hàn Lâm vỗ võ cái bụng lồi một cục, cười hố hố nói: "Nhìn thấy không, lần này xuất môn bản công tử trộm từ mật thất 1 vạn lượng ngân phiếu, làm vốn để Phượng ca nhi đánh bạc, trở về bị cấm túc cũng chịu."

Nghiêm Trì Tập giễu cợt: "Xem tiền đồ của ngươi đê."

Lý Hàn Lâm mặt dày, cười nói: "Vậy ngươi dám trộm không, không nói 1 vạn lượng, 1 nghìn lượng thôi, ngươi dám không? Mấy kẻ thư sinh chỉ toàn lý luận suông, có dám làm chuyện nghiêm túc như mắng mỏ đánh nhau không. lần trước không phải là Phượng ca nhi 3 người chúng ta xuất lực sao? Lột truồng ả đàn bà kia giúp ngươi, ngươi vẫn không dám đè lên ả mà giập, còn dám nói ta không có tiền đồ."

Nghiêm Trì Tập mặt đỏ lên, hừ lạnh.

Vào mỗi buổi tối lạnh lão lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, nằm nghe tiếng ngáy chói tai của lão Hoàng cách đó không xa, Từ Phượng Niên oán trời trách đất từ sung sướng chuyển thành cực khổ, đồng thời lúc đó hắn cũng hoài niệm về những lúc cãi vã với bạn bè, còn có lúc cùng thúc ngựa ra bờ sông Hoài, cùng nhau đùa giỡn, cùng hát vang ở thanh lâu, cùng nhau gặp rắc rối cùng nhau làm bậy, cùng nhau say bí tỉ.

Ba người trăm miệng một lời nói: “Đi một mình - "
Bình Luận (0)
Comment