Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 15 - Chương 15: Võ Mị Nương Vọng Thành Đầu (1)

Chương 15: Võ Mị Nương vọng thành đầu (1) Chương 15: Võ Mị Nương vọng thành đầu (1)Chương 15: Võ Mị Nương vọng thành đầu (1)

Tử Kim Lâu rất có danh khí, rất nổi danh, phải nói là danh tiếng cực lớn. Nghe đồn sau khi bệ hạ tới Bắc Lương Vương phủ nghỉ mát, đã từng cải trang vi hành đến Tử Kim Lâu, chỉ cầu thấy phong thái khuynh thành của mỹ nhân hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi đứng đầu trong tứ châu Lương địa vào năm nào, Lý Viên Viên.

Đương nhiên đây chỉ là lời đồn không có chứng cứ, sau đó Lý Viên Viên đã mai danh ẩn tích, tứ châu không còn ai tranh giành vị trí hoa khôi này nữa. Chẳng qua là bách hoa tranh nhau đua nở, các mỹ nhân thanh lâu luôn hao tổn tâm cơ tranh hương khoe sắc, cho đến khi lại xuất hiện một vị Ngư Ấu Vi gia thế suy tàn phải lưu lạc phong trần.

Nữ nhân đã đến chốn này đều sẽ không dùng tới tên thật, cho nên không ai biết tên thật của Ngư Ấu Vi, có lẽ họ thật là Dư, lấy âm đọc gần giống.

Ân khách lớn nhất của Tử Kim Lâu là Thế tử điện hạ từng có lần lén hỏi qua vấn đề kiêng ky nhất ở chốn câu lan này, Ngư Ấu Vi chỉ cười không đáp, nhưng cũng không để cho Từ Niên quá thất vọng, biểu diễn một khúc Huyến Lạn kiếm vũ chưa bao giờ biểu diễn cho ai coi, khiến Từ Phượng Niên trợn mắt há hốc mồm. Lúc đầu thì kinh diễm, sau đó là sợ, nếu như không phải là đứng ngoài phòng là lão quái vật câm điếc do Bắc Lương Vương phủ nuôi dưỡng, Từ Phượng Niên đã sớm chạy trối chết.

Vì vậy về sau, số lần đi Tử Kim Lâu càng ngày càng ít, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng đậm.

3 vị công tử ca cưỡi 3 con tuấn mã, phóng ngựa như điên trên đường chính Lăng Châu thành, đi theo phía sau là đại đội hộ vệ.

Lý Hàn Lâm càn rỡ cười to, vẫn chưa hết giận, 3 năm nay không có Phượng ca nhi, cuộc sống thật không khoái hoạt.

Nghiêm Trì Tập bị lôi xuống nước vô số lân đã sớm nhận mệnh, tận lực né tránh người đi đường.

Phòng chữ Thiên công tử ca Từ Phượng Niên của Lương địa tứ châu cầm đầu ở giữa, tháo tử kim quan, chỉ dùng ngọc trâm buộc tóc, bỏ mấy thứ lỉnh kỉnh rườm rà như bội kiếm quạt xếp ngọc hoàn, càng lộ vẻ phong lưu phóng khoáng, tuấn tú phi phàm.

Chạy thẳng đến toà ôn nhu hương tiền tiêu như nước.

Tú bà của Tử Kim Lâu năm đó cũng là hoa khôi diễm danh vang dội, mấy năm nay cùng với sự phát triển của Tử Kim Lâu bả cũng chảnh theo, trừ phi khách quý, căn bản lười xuất đầu lộ diện, hôm nay vội vã trang điểm lộng lẫy, đích thân ra cổng nghênh tiếp 3 vị đại công tử Lương địa hoàn toàn có thể đi ngang qua.

Ba người đồng loạt tung người xuống ngựa, giao dây cương cho Đại Quy không ngại làm thay công việc thấp kém này. Công (*chạy việc ở thanh lâu) đã sớm đứng đó, không cần Từ Phượng Niên nói gì, Lý Hàn Lâm quen thuộc rút ra một tấm ngân phiếu 500 lượng, nhét vào cổ áo của từ nương bán lão (*người phụ nữ trung niên còn hấp dẫn), phong vận không thua gì lão kỹ nữ bán nghệ không bán thân, cười quái dị nói:

"Hàn đại nương, bản công tử còn chưa hưởng qua mùi vị của bà nương có tuổi như nàng, không biết hôm nay có thể phá lệ không? Hàn đại nương, công phu trên giường có đáng vạn lượng bạc này không? Bản công tử nghe nói, năm đó nàng người ngọc thổi tiêu là tuyệt nhất."

Tú bà đưa ra một ngón tay chọt nhẹ vào gương mặt tà dâm của Lý Hàn Lâm, nũng nịu cười quyến rũ nói:

"Ai ui, Lý công tử lúc này thiệt là lịch sử tao nhã, chỉ cần không chê trâu già gặm cỏ non, Hàn di sẽ sử dụng đủ chiêu đủ thức, chớ nói người ngọc thổi tiêu, Quan Âm đảo tọa liên đều rất quen thuộc."

Tuy trêu đùa suồng sã với Lý Hàn Lâm, ánh mắt của Tú bà vẫn luôn đảo quanh người của Từ Phượng Niên.

Lý Hàn Lâm ôm cái eo vẫn còn mảnh mai thon thả chán của Hàn đại nương, cùng Phượng ca nhi và Nghiêm Trì Tập đồng thời vào Tử Kim Lâu, nhẹ giọng cười xấu xa nói: "Hàn đại nương, ngươi biết khẩu vị của ta, lần này lén chạy ra ngoài, chưa kịp mang theo thư đồng, nàng có mấy tiểu tướng công được huấn luyện ngoan ngoãn không vậy? Về phần nàng, ta kiến nghị nàng quyến rũ Nghiêm công tử, hắn vẫn còn non lắm, chỉ cần nàng có thể chơi cho hắn mỏi eo đau lưng, chuột rút không xuống giường được, ta cho ngươi hết bạc trên người không nói, còn ký sổ 5000 lạng bạc, vụ này thế nào hả? Đương nhiên đừng quên, sau khi xong chuyện đưa cho Nghiêm công tử tiểu hồng bao 66 lượng."

Tú bà tuổi tác không nhỏ nhưng vẫn còn rất quyến rũ nói: "Chuyện này không khó, Châu Mục đại nhân vẫn cũng không thể phong Tử Kim Lâu của ta. Về phần tiểu tướng công, vừa hay có sẵn mấy người đáng yêu da dẻ mịn màng vừa xuất đạo, còn mềm mại hơn cả cô nương nữa, cam đoan xúc cảm y hệt gấm Tứ Xuyên, đảm bảo thỏa mãn được ngài."

Lý Hàn Lâm hắc hắc nói: "Quy củ cũ, Thế tử điện hạ đi gặp Ngư hoa khôi, tự ta tìm thú vui, Hàn đại nương thì tìm cho Nghiêm công tử hai cô nương trong sạch biết nhảy múa."

Mụ giả vờ u oán nói: "Lý đại công tử không muốn nếm thử tư vị lưỡi không xương của mỹ nhân Hàn di này sao?"

Lý Hàn Lâm tát một cái vào bộ ngực phong phú của mụ, nói: "Lần sau lần sau, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ cùng Hàn đại nương đại chiến trăm hiệp, nhất định phải cùng nàng chơi đủ tư thế"

Từ Phượng Niên tỉnh bơ trước chuyện biến thái này, đi thẳng vào hậu viện, tìm được một toà độc môn độc viện trông chuối tây cùng một màu, đẩy cửa bước vào.

Khác với tú bà Hàn đại nương chỉ tay năm ngón, nữ tử đang ngồi ở trong viện ngẩn ngơ nhìn cây chuối héo tàn, nàng chỉ mặc xiêm y màu xanh. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, nghe được rõ ràng tiếng cười khẽ của Từ Phượng Niên, vẫn không hề nhúc nhích. Nàng không coi trọng phát triển chiêu bài hoa khôi, không có thiếp thân hầu hạ, không có tỳ nữ nha hoàn thiếp thân hầu hạ, ngay cả dọn dẹp gian phòng, quét dọn đình viện cũng tự mình làm. Độc lập độc hành, phóng mắt nhìn khắp đám giai nhân trong câu lan, thật đúng là hạc giữa bây gà.

Trên bàn đá có một con mèo trắng không mập cũng không gây đang ngồi, tư thái giống y như chủ nhân xinh đẹp, thêm hoặc bớt một điểm đều không ổn. Tròng mắt mèo trắng có ánh sáng như hồng ngọc tràn đầy linh tính, nhìn chằm chằm người đang nhìn nó, khiến người đó cảm thấy hoang đường quỷ dị.

Con mèo trắng như tuyết xinh đẹp này có tên là Võ Mị Nương.

Từ Phượng Niên ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: "Mới vừa quay về Lăng Châu, ngủ li bì đến giờ mới thấy, lập tức tìm đến nàng."

Ngư hoa khôi đưa bàn tay nhỏ vuốt ve đầu của Võ Mị Nương, tiểu nương tử dịu giọng nói như đang dỗi hờn:

"Ấu Vi chỉ là nữ tử phong trần, nào dám hy vọng xa vời, lần đầu tiên, bất quá là lấy hết can đảm nói đùa muốn làm thị thiếp của Thế tử điện hạ, người nọ lúc đánh cờ liên tục hạ sai nước cờ, bị thiếp đánh đánh thua te tua. Lần thứ hai, chỉ múa một khúc kiếm, người nọ bèn không dám ở trong viện này nữa. Cũng không biết sau đó, lại xảy ra chuyện gì nữa, người nọ mất tích luôn."

Khó khăn nhất chính là ân ơn của mỹ nhân.

Từ Phượng Niên dùng giọng bênh vực kẻ yếu, phẫn hận nói: "Tên kia cũng thật không ra gì, nhát như chuột, khí lượng như sâu bọ, cô nương, nàng không nên tức giận vì người như thế, lần sau gặp hắn, cứ đánh đòn cảnh cáo!"

Ngư ấu Vi hơi bĩu môi, nhưng cố ý nghiêm mặt nói: 'A? Nào dám hỏi công tử chàng là nhân sĩ phương nào, họ gì tên gì?”

Từ Phượng Niên vô liêm sỉ nói: "Không may, họ Từ tên Phượng Niên, cùng tên cùng họ với tên khốn kia, nhưng mạnh hơn hắn vạn dặm, chỉ cần cô nương nàng nói muốn làm thiếp, không nói hai lời, lập tức chiêng trống vang trời cho kiệu lớn tám người khiêng rước ngay về nhà."

Ngư Ấu Vi quay đầu nhìn thẳng Từ Phượng Niên, nhưng trong đôi mắt với hai tròng mắt long lanh như mặt hồ thu cũng không có bao nhiêu vui mừng, tiếp tục nhìn phía cây chuối tây: "Chậm đã, ngày mai ta sẽ phải đi Sở châu, nơi đó là cố hương của ta, đi rồi cũng không trở về nữa."

Từ Phượng Niên kinh hô thành tiếng.

*ân khách: khách bỏ tiên để xxx kỹ nữ

*câu lan: nơi hát múa và diễn kịch, cũng có thể hiểu là lầu xanh.
Bình Luận (0)
Comment