Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 130 : Ba Bát Lại Ba Bát (1)

Chương 130 : Ba bát lại ba bát (1) Chương 130 : Ba bát lại ba bát (1)Chương 130 : Ba bát lại ba bát (1)

Ngư ấu Vi vô cùng không thích lời nói và việc làm hoang đường của lão Kiếm Thần, chỉ thích ôm mèo cưỡi ngựa, thưởng thức phong cảnh ven đường Hà Dương Quận, liếc nhìn Từ Phượng Niên luôn nói chuyện cùng Cửu Đấu Mề lão đạo sĩ, nhịn không được lại gần, hỏi: "Không thể dạy Từ phu nhân lẳng lơ vú bự kia viết « Phanh Nga Thiếp », chắc thế tử điện hạ tiếc lắm nhỉ?"

Từ Phượng Niên đang thỉnh giáo Ngụy gia gia vê những bí ẩn của những lần vượt ngục cuối cùng trong nhà tù, ước ao lấy kiến thức của người khác để hoàn thiện bản thân, sớm ngày biến hoá nhìn không thấy sờ không được Đại Hoàng Đình để cho bản thân sử dụng, nghe Ngư Ấu Vi châm chọc, xem thường nói: "Ngươi có tin hay không, nếu như ta quay đầu trở về Dĩnh Chuyên huyện thành, Tấn tam lang nguyện ý hai tay dâng Từ phu nhân cho bản thế tử hưởng dụng? Thậm chí trong tình huống biết rõ ở ta cùng với Từ phu nhân vừa trải qua đêm xuân mặn nồng, còn có thể ngủ ngon hơn so với bình thường."

Ngư ấu Vi coi thường những ngôn từ bỉ ổi dâm tục này, vẻ mặt không tin nói: "Hắn điên rồi?"

Từ Phượng Niên mỉm cười giả vờ cao thâm nói: "Không điên, Tam lang không cầm được đao kiếm, nhưng mạnh ở đọc chỗ sách Thánh Nhân không đọc thành Thánh Nhân, mà là đọc cách đối nhân xử thế, cho nên là một người thông minh."

Ngư Ấu Vi chỉ cảm thấy đáng sợ, nàng từng là con của quan lại Tây Sở, cũng không xa lạ gì đối với việc biếu tặng nữ tỳ để kết giao, nhưng tặng phu nhân cho người ngoài, đối với nàng mà nói vẫn là quá kinh thế hãi tục, đặc biệt là vì Từ Phượng Niên làm xăng làm bậy ở trong đại trạch Dĩnh Chuyên, nghe nói Tấn Lan Đình mấy lần tức điên chết ngất, chẳng lẽ là tức đến điên? Ngư Ấu Vi xoa xoa bộ lông mềm mại của Võ Mị Nương, im lặng không lên tiếng, ba năm du lịch, một năm luyện đao, cộng thêm đã gặp nhau hơn một năm trước khi Từ Phượng Niên đi du lịch, suy nghĩ cặn kẽ, coi như đã quen biết 5 năm, nhưng Ngư ấu Vi phát hiện mình càng ngày càng không hiểu thế tử điện hạ này, vẫn hoang đường, vẫn những hành vi ngày trước, mua thi từ giả vờ trí thức, mang ác nô đoạt tiểu nương, bỏ số tiền lớn tặng hiệp khách, hoang đường vẫn hoang đường, song phía sau sự hoang đường dường như cất dấu cái gì, Ngư Ấu Vi không hiểu rồi.

Từ Phượng Niên không để lộ huyền cơ trong đó. Trên đường nhỏ gặp phải Phù tướng Hồng Giáp Nhân, đợi lão đầu nhi Lý Thuần Cương vung hai kiếm đánh lui địch, Lộc Cầu Nhi dùng mâu chuẩn trắng như tuyết từ nơi xa gửi đến một phong mật thư, rồi đến Dĩnh Chuyên Tấn phủ giày vò Tấn tam lang đến nửa sống nửa chết, lại hắn lại gửi một phong thư, chuyện cho Tấn Lan Đình thăng quan tiến chức, là hắn tự chủ trương, làm gì có chuyện Đại Trụ Quốc tự tay viết thư tiến cử, ở Ly Dương vương triều, dùng danh nghĩa Từ Kiêu trong văn kiện triều đình vẫn dùng tốt hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với Từ Phượng Niên, nhưng tại Từ gia, Từ Phượng Niên nói giá trị hơn cả ngàn lần so với Từ Kiêu, Từ Phượng Niên nói muốn cho Tấn Lan Đình làm hoàng môn thị lang tại tiểu Hoàng môn, Từ Kiêu sao không đồng ý? Lộc Cầu Nhi Biết rõ tình hình thực tế của Từ gia chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Mà đại kích Ninh Nga Mi Bắc Lương trên đường về gặp gỡ Lộc Cầu Nhị, lúc này được bổ sung hơn bốn mươi khinh ky, vẫn ngoài dự liệu của Từ Phượng Niên.

Bên trong buồng xe, Khương Nê được cho thêm 100 văn để phụ trách bảo quản thục tuyên mà Từ Phượng Niên thu được, nhưng tuyên chỉ vẽ phạn văn Hồng giáp phù lục, cũng đều từ nàng chỉnh lý cất dấu ở trong rương sách, lúc này nàng đang cầm một quyển thiên thư chữ như gà bới, lại không thể nhìn ra môn đạo, lão Lý mặc áo da dê vừa xỉa răng răng vừa nhíu mày nhòm Khương nha đầu, thật sự là tiếc cho một mầm móng luyện kiếm tốt bị Từ tiểu tử chà đạp, hảo tâm khuyên: "Khương nha đầu, đừng xem nữa, tiểu tử kia cố làm màu thôi, giao cho ngươi bảo quản liên không yên lòng. Lão phu nghĩ ngươi đừng đọc sách nữa, hắn cũng không sợ ngươi nhớ hết những bí kíp này ở trong đầu, dù cho nhớ hết thì đã sao, ngươi đọc thư thì chỉ hắn có lợi, đó là bởi vì hắn đã ở đăng đường nhập thất võ học, nghe sách càng nhiều, cảm xúc càng sâu. Với ngươi thì càng đọc sách nhiều, tâm tư phức tạp, càng vô tòng hạ thủ. Lão phu vẫn là câu nói kia, chỉ cần bằng lòng chuyên tâm luyện kiếm, đừng nói Từ tiểu tử luyện đao, dù cho Đặng Thái A cũng không dám coi thường ngươi." Khương Nê cũng không ngẩng đầu lên, nói rằng: "Chớ phiền ta. Ta không đọc sách, ngươi cho ta tiền?"

Lão Kiếm Thần buồn khổ nói: "Tiểu tử kia nói không sai, trong mắt nha đầu ngươi thật chỉ có tiền."

Khương Nê đang buồn bực nhìn mấy bức vẽ tuyên chỉ ngẩng đầu trợn mắt nói: "Ai cần ngươi lo? !"

Lý Thuần Cương tính cách cổ quái thích nhất dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, đưa tay chỉ đỉnh đầu, cười nói: "Cẩn thận lão phu không trả ngươi thanh Thần Phù này."

Khương Nê thu lại trang giấy, nhặt lên quyển kia « thiên kiếm thảo cương » bị lão đầu nhi nói không ra gì, dụng tâm nhẩm đọc, nàng trí nhớ không tốt, đọc sách ba lần cũng không nhớ được, chớ đừng nhắc tới có thể giống như Từ Phượng Niên nhìn qua là không quên được đọc làu làu, còn như chiêu số đạo lý trình bày trên bí kíp, càng là khó hiểu mơ hồ hết sức nhức đầu. Mã xa đột nhiên dừng lại, Khương Nê giật nảy mình, lần đầu tiên xe đỗ, liền thấy được bạch y Trần Chi Báo tiễn đưa, lần thứ hai là nhìn thấy có Hồng Giáp Nhân quái lạ gì đó cản đường ám sát Từ Phượng Niên, lần này thì sao? Khương Nê vén rèm lên, có chút thất vọng, chỉ là thế tử điện hạ mê rượu chứng kiến bên đường có rượu than, liền mang theo lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương đi uống rượu.

Tiệm rượu treo một lá cờ Hạnh Hoa tửu phủ đầy bụi, Từ Phượng Niên đợi sau khi Ngụy gia gia cùng Ngư Ấu Vi ngồi xuống, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Hạnh Hoa tửu bán hai bên đường Lương châu chúng ta, hoặc là pha qua nhiều nước hoặc là đồ giả, không phải hàng thật, nhưng tiệm này thì khác, rượu không hề giả, nhất là tiệm chúng ta ngồi rất gân giếng nước ở Tiên Hạc Đình, nước giếng rất tốt. Dùng để chưng cất rượu càng là tuyệt phối, cân lượng độc trọng, phương pháp nấu rượu 'Hấp lại sạch mới xuất hiện ở chỗ chúng ta vài năm gần đây, dù do những thôn trang gần đây truyền tới, mùi rượu vẫn thơm ngào ngạt, cái mùi vị khi vừa vào miệng, chậc chậc, uống ngon! Tiểu nhị, cho lên hai cân Hạnh Hoa nhị, thịt bò có bao nhiêu lên bấy nhiêu."
Bình Luận (0)
Comment