Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 131 - Chương 131 : Ba Bát Lại Ba Bát (2)

Chương 131 : Ba bát lại ba bát (2) Chương 131 : Ba bát lại ba bát (2)Chương 131 : Ba bát lại ba bát (2)

Lão bản tiểu nhị tiệm rượu nhìn là biết ngay vị công tử ca thần thái tuấn dật này không thiếu ngân lượng, nghe được toàn nói lời tán thưởng Hạnh Hoa tửu, càng miệng cười mở rộng ra, rượu này đối với bán rượu người mà nói chính là con gái, cha mẹ nào không thích người ta ca ngợi con cái của mình? Huống hồ công tử này nói mọi thứ đều có lý có cớ, giếng nước TẠI Tiên Hạc Đình cũng là di tích có lịch sử lâu đời ở địa phương, thường có sĩ tử hai châu Ung Tuyền dắt giai nhân tới nơi này ngâm thơ đối câu, chẳng qua những người đọc sách có thân phận cao quý này chướng mắt quán ven đường, mùi rượu ngon thì ngon, vẫn không xứng với thân phận của bọn họ, lão bản tiệm rượu cũng không buồn, ngày hôm nay xem như là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi, tới một cao lương tử đệ, nghe giọng nói, chắc là từ Lương châu tới? Ông chủ tiệm rượu cẩn thận liếc nhìn ba vị tuỳ tùng vừa ngồi xuống, nữ thực sự quá phong tao, bờ mông cong cong đàn hồi lại vểnh cao lớn hơn nhiều so với bà vợ già của mình, hán tử khôi ngô đeo cự kiếm trông rất đáng sợ, còn như quỷ bệnh lao sắc mặt tái nhợt, lão bản không dám nhìn, chỉ xác nhận người có bóng, không phải quỷ, ban ngày, sợ cái gì.

Niêm nở mang rượu đồ ăn lên, lão bản trừng mắt tiểu nhị trẻ tuổi thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm mỹ nữ ôm con mèo trắng mập, lão nổi giận, ngay cả lão cũng không dám nhìn thẳng cô nương kia, thằng nhóc ăn này gan báo rồi, còn muốn làm ăn hay không! Lão bản đá vào đùi tiểu nhị, lúc này mới làm cho gã hồi hồn. Lão bản nghe nói đám đại tiểu hoàn khố bên Bắc Lương ra tay rất hào phòng, nhưng vượt qua địa giới có lần nào không cho công tử ca bên Ung tuyền ăn đủ vị đắng? Địa đầu xà Ung châu thật đúng là đánh không lại Giang Long Bắc Lương đi ngang qua. Nhất là đại hoàn khố số một Bắc Lương thế tử điện hạ, công tử ca này kiêu căng ương ngạnh là số một thiên hạ, may mà tiểu gia đình chúng ta, đời này cũng không đụng phải.

Lão bản tuy chưa từng đọc sách nhưng đã nghe nhiều thi văn về Hạnh Hoa nửa tự ngạo phân nửa khúm núm cười nói: "Vị công tử này vừa nhìn chính là biết người trong nghề, từ nhỏ nghe gia gia nói trên « Ung châu địa lý chí » có viết về rượu Hạnh Hoa của chúng ta."

Từ Phượng Niên rót cho Ngư Ấu Vi một chén Hạnh Hoa rượu trong vắt, cười nói: "Đúng, bên ngoài Tiên Hạc Đình mới đào giếng, chất nước hơi ngả vàng. Chính là khen rượu này."

Lão bản giật cả mình, tự đáy lòng tán thưởng: "Công tử thật đúng là học vấn cao vời."

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Vậy thì bán rẻ cho chúng ta chút nha?"

Lão bản lập tức im bặt, vẻ mặt khó xử. Nịnh nọt có thì không tốn đồng nào, nếu như ép giá, kinh doanh nhỏ, đều là tiền mồ hôi nước mắt vất vả kiếm ra, xót tiền biết bao. Cũng may công tử kia ca chỉ vui đùa, giỏi đoán ý người nói rằng "Chỉ nói đùa thôi, có thể uống được Hạnh Hoa nhi đã cảm kích lắm rồi"

Hai ngày nay, Thư Tu ngày càng tò mò, thế tử điện hạ Từ Phượng Niên cầm một chiếc bát bẩn uống rượu mạnh ở thâm sơn cùng cốc, càng mê muội, nàng mặc dù đến từ miền nam hoang dã, nhưng từ nhỏ trở thành vu nữ, bị tôn sùng là thần minh, nói đến ăn, mặc, ở, đi lại, tuy kém với cuộc sống xa hoa của thế tử điện hạ, về sau trốn khỏi tông môn một mình hành tẩu giang hồ, người ái mộ nối liền không dứt, cho nên Thư Tu cũng chưa từng phải sống kham khổ, chứng kiến Từ Phượng Niên không câu nệ tiểu tiết như vậy, thật sự vô cùng khó hiểu.

Khương Nê theo lão Kiếm Thần thèm rượu xuống xe ngựa, ngồi trên băng ghế dài đối diện Từ Phượng Niên.

Ngư Ấu Vi nếm thử một ngụm rượu Hạnh Hoa ấm, tư vị không tâm thường, khác với Bắc Lương Lục Nghĩ Tửu, ôn nhu hỏi: "Giếng nước là chuyện như thế nào?"

Từ Phượng Niên đang híp mắt nhấm nháp hương rượu nơi đầu lưỡi, nghe câu hỏi, vừa cười vừa nói: "Truyền thuyết trên Võ Đang sơn có vị tiên nhân, ở trong đình ngồi hạc nghỉ tạm, thấy dân phong mộc mạc, không đành lòng bách tính đói khát, liền phun một bãi nước miếng vào giếng, từ nay về sau nước giếng còn ngọt hơn cả sơn lâm danh tuyên." Ngư Ấu Vi cau mày nói:"Nước bọt?"

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Có phải ngọt do nước ngọt hay khôngg, ta muốn nếm thử, đáng tiếc vẫn chưa đủ để xác định."

Ngư ấu Vi ửng đỏ mặt, không biết là do Hạnh Hoa trong chén kia hay do lời nói của người nào đó.

Lý lão đầu liếc nhìn lẩm bẩm: "Khương nha đầu, đợi lát nữa chúng ta nhường lại xe ngựa. Nhìn hai người này suốt ngày liếc mắt đưa tình không làm chính sự, lão phu nản lắm rồi."

Khương Nê không uống rượu tức giận nói: "Giao một quan tiên! Không phải, mười quan!"

Từ Phượng Niên mới vừa định đả kích Tiểu Nê nhân đòi hỏi nhiều, chợt thấy Ninh Nga Mi cưỡi ngựa ky đến, vị Bắc Lương dũng tướng này tâm tư cẩn thận bỏ kích không cần, xuống ngựa sau đang muốn gọi một tiếng điện hạ, Từ Phượng Niên phất tay nói: "Tới, uống rượu. Tiểu nhị, cho thêm cân rượu."

Ninh Nga Mi cũng không khách khí, đứng uống liền ba chén lớn, sắc mặt như thường, tám chín phần mười là tửu lượng ngàn chén không say, chuyện này không lạ, Bắc Lương thiết ky trị quân nghiêm khắc, nhưng mỗi lần phá địch tàn sát hàng loạt dân trong thành, đều uống rượu mừng, tướng quân sĩ tốt Bắc Lương, ít có kẻ nào tửu lượng kém.

Ninh Nga Mi bỏ xưng hô dọa người thế tử điện hạ, từ ngày Trân Chi Báo tự mình dẫn ba trăm thiết ky tiên đưa, trong lúc vô ý y bị ép đứng cùng chiến tuyến với Bắc Lương song nha Điển Hùng Súc Vi Phủ Thành, thế tử điện hạ đã không còn sắc mặt tốt, sau khi đưa tới Dĩnh Chuyên vẫn không có cơ hội nói, Ninh Nga Mi quan giai không cao, cũng không định nhân cơ hội lần này giao hảo cùng thế tử điện hạ, chỉ là y ở cổng thành Dĩnh Chuyên làm nhục đám bộ hạ cũ của trụ quốc kiêm võ Dương đại tướng quân Cố Kiếm Đường, khó bảo toàn sẽ không bị đông cấm phó đô úy ký kia gửi thư tố y có ý định động can qua, Ninh Nga Mi thân làm tướng lĩnh Bắc Lương, không để ý tới việc nhỏ này, nhưng nếu để thế tử điện hạ cảm thấy hành sự lỗ mãng, thật là có lỗi với hơn bốn mươi đồng đội thương vong, cho nên nghe nói đoàn ngựa phía trước dừng lại, liền một mình giục ngựa đến, muốn nói lương tâm mấy câu vỗ ngực không đỏ mặt, chỉ cầu thế tử điện hạ tuyệt đối chớ giận lây sang các hảo nam nhi trong chữ phượng doanh không làm mất mặt Bắc Lương quân chút nào.

Lão bản tiểu nhị đều thức thời đứng xa.

Hán tử ngày thường lưng hùm vai gấu, người khoác trọng giáp, khí thế bức người, không giống binh nghiệp sĩ tốt bình thường, chẳng lẽ là vị tướng lĩnh nào trong Hà Dương quận?

Ninh Nga Mi hạ thấp thanh âm nói: "Cổng thành Dĩnh Chuyên, Ninh Nga Mi xuất thủ dạy dỗ đám đóng cửa thành...'

Từ Phượng Niên cắt lời của đại kích Ninh Nga Mi, nhẹ giọng cười nói: "Ninh tướng quân, một kích đánh ngã đông cấm phó đô úy, coi như trút giận? Nếu ta ở đó, lại càng để ngươi lột sạch áo giáp của hắn treo trên cổng thành. Nếu ngươi cảm thấy làm hơi quá, sợ gây phiền toái cho ta, được, ba bát rượu, ta hối hận mời ngươi. Nhưng nếu cảm thấy nhưng chưa hết giận, ta lại mời ngươi uống ba bát, như thế nào?”

Ninh Nga Mi bỗng nhiên tăng thêm khí phách hùng tráng, thần thái phấn chấn, càng lộ ra sự hùng tráng phi phàm của vị Bắc Lương đệ nhị này, nói: "Ninh Nga Mi cần phải uống ba bát nữal"
Bình Luận (0)
Comment