Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Có Xứng Thưởng Hay Không? (2)

Chương 133: Có xứng thưởng hay không? (2) Chương 133: Có xứng thưởng hay không? (2)Chương 133: Có xứng thưởng hay không? (2)

Cái tên từng la hét muốn mời huynh đệ tốt của mình ăn mấy cân thịt bò, hiện tại vẫn mạnh khỏe chứ? Đã kiếm được tiền để mua một thanh kiếm chưa? Đã gặp được cô nương tốt trong lòng chưa?

Gã nói một cô nương tốt không nhất thiết dáng dấp phải quá xinh đẹp, nhưng cô nương ấy nhất định phải hiền lành, cô nương ngốc nguyện ý chờ đợi gã luyện kiếm, luyện đến lúc tương lai tươi sáng.

Từ Phượng Niên đột nhiên hoàn hồn, nói: "Đáng thưởng!"

Ngư Ấu Vy không hiểu gì cả, song không lên tiếng phản bác, nàng lớn lên trong núi vàng núi bạc, càng không sợ Thế tử điện hạ ăn tiêu phung phí nói muốn thưởng, hơn nữa nàng ngăn được sao? Vả lại sao phải ngăn? Khi còn là hoa khôi đệ nhất nổi tiếng Lương Châu, nàng nghe các cô nương xung quanh nói, rất nhiều công tử quần áo lụa là mặc dù chi tiêu rất hào phòng ở trong thanh lâu, ai nấy đều là xuất thân thế tộc hào môn hàng đầu, thực ra cũng chỉ là so đấu mặt mũi so với kẻ khác, về đến nhà thì ắt chịu gia giáo trách phạt, thường lạnh lùng, keo kiệt khi đối xử với những hạ nhân quanh mình. Ngược lại, Ngư Ấu Vi càng thích ở bên cạnh vị Thế tử điện hạ đối với ai cũng như ai đều vung tiên như rác. Vương phủ ác nô nguyện vì Thế tử điện hạ xuất lực lớn nhất đánh đập những người chống đối, nhưng Ngư Âu Vi đã nghe được một giai thoại rằng, từng có lúc Từ Phượng Niên bị ám sát gặp nguy hiểm, những tên ác nô này lại không tiếc thân đỡ kiếm hộ chủ, liên tục chịu chết mà không sợ không chùn, trong này có duyên cớ gì, Ngu Ấu Vi không dám đi tìm hiểu thêm.

Từ Phượng Niên cầm chén rượu lên, vừa định uống cạn, chợt dừng tay hỏi Khương Nê: "Ngươi cảm thấy nên thưởng bao nhiêu?"

Khương Nê cười lạnh nói: "Suy cho cùng cũng không phải bạc của ta, ngươi thích thưởng bao nhiêu thì thưởng, ngàn lượng hoàng kim cũng được!"

Từ Phượng Niên tự giễu cười nói: "Ta cũng không mang theo nhiều tiền như vậy, cũng không muốn bỏ ra nhiều như vậy, đi ra khỏi phủ vẫn nên tiết kiệm chi tiêu một ít thì hơn. Được rồi giữ nguyên phần số, ta sẽ thưởng nghìn lượng bạc.'.

Từ Phượng Niên võ tay một tiếng, Thanh Điểu như có thần giao cách cảm với Thế tử điện hạ lập tức xoay người vào trong xe để lấy ngân phiếu. Nếu thực là một nghìn lượng bạc, hai kiếm khách bị thương chỉ vác bạc thôi chắc cũng sẽ mệt đến thổ huyết. Xuất môn mà lộ vàng bạc ắt muốn gặp nạn đây mà. Thật cho rằng thiên hạ thái bình không còn người nhặt của rơi trên đường sao?

Khuôn mặt thờ ơ, Khương Nê lặng lẽ quay đầu lại, cô gái nhỏ không giỏi tính toán duỗi ngón tay ra tính toán một lúc, một bàn tay tính không đủ lại đưa nốt bàn tay nhỏ bé còn lại để tính tiếp, lòng bàn tay hiện đầy vết chai, thật vất vả mới tính ra kết quả, khuôn mặt lập tức sụp xuống. Thật một ngàn lượng bạc, tính một văn tiền một chữ, tính ngàn văn một lượng bạc, đây chẳng phải bằng nàng đọc trọn một triệu chữ bí kíp điển tịch sao? I

Đọc hết nguyên một rương thư tịch xong nàng cũng chưa chắc kiếm được một ngàn lạng bạc nhai

Luyện kiếm dường như cũng khá tốt, ngươi xem hai hiệp khách kia luyện kiếm, không phải chỉ cần uống mấy bát rượu rồi luận kiếm là có được cả ngàn lượng sao?

Lén lút đập chiếc bàn tính nhỏ đùng đùng, Khương Nê thở dài và lẩm bẩm nói: "Nhưng luyện kiếm thực sự rất khó."

Lại ngẩng đầu nhìn phía người bên cạnh, người đã từng luyện kiếm đến vô địch thiên hạ, lão Kiếm Thần, nhưng chỉ còn lại một cánh tay, Khương Nê cảm thấy vẫn là thôi đi, đọc sách kiếm tiên cũng rất tốt rồi.

Hai kiếm sĩ đã không nghe được câu nói của Thế tử điện hạ "Quả thực có tài, nên ban thưởng”, thì vô cùng nản lòng thoái chí hơn nữa lần so đấu này cũng thể hiện hết vốn liếng bản thân, khí thế đánh nhau tất giảm đi, có nghi ngờ là đầu voi đuôi chuột, bọn họ thấy không bắt buộc phải động thủ liên chỉ động động môi uống rượu làm quần chúng, nhìn không ra môn đạo gì, nhưng náo nhiệt, cao thấp, tốt xấu gì còn không thể nhìn ra sao? Nhìn hai vị kiếm khách càng đánh càng qua loa, bắt đầu có tiếng chê bai la ó âm ï, hai gã kiếm khách miệng đầy bui xuất hiện tâm tư muốn xông lên đánh đám la ó khốn kiếp này một trận, nhưng còn vị kia Thế tử điện hạ cao cao tại thượng ở đây. Bọn họ chỉ có thể giả câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt đứng yên mà thôi, quả đúng như Từ Phượng Niên dự liệu, ngay cả trang phục trên người bọn họ đều là mua nợ, cũng may thanh kiếm còn đáng giá, nếu không thì đúng là mất hết vốn liếng, bọn họ biết giấu mặt mũi vào đâu khi trở về đối diện với hồng nhan chi kỷ đang chờ họ mua quà phấn son.

Ông trời có mắt!

Thanh Điểu khoan thai đi tới, lần lượt đưa hai xấp ngân phiếu 500 lượng cho hai kiếm khách trẻ tuổi, một người trong đó tay cầm ngân phiếu mà không nhịn được ngắm nhìn mỹ nữ giai nhân trước mặt lâu hơn một chút, bui bặm trên người rơi mạnh xuống, tên kiếm khách bên cạnh không khỏi kinh hãi, bất chấp lộ tẩy, vội vàng chạy tới kéo đồng bạn, nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ chuồn mất.

Nhìn thấy cảnh tượng khôi hài này, Ngư Ấu Vi không khỏi mỉm cười.

Từ Phượng Niên lại không có ý cười gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm: "Ôn Hoa, không có tiền, mua không nổi một thanh kiếm tốt cũng không sao, hy vọng tiểu tử ngươi có thể tiếp tục mang theo thanh kiếm gỗ gãy mà dương danh thiên hạ, đến khi đó, dựa theo ước định của huynh đệ ta, ngươi mời ta ăn thịt bò, ta sẽ vỗ tay tán thưởng."

Lão Kiếm Thần Lý Thuân Cương khẽ nheo mắt.

Nhìn về phía Thế tử điện hạ đang có biểu hiện kỳ lạ, lão đầu nhi theo thói quen kéo kéo áo lông cừu, nhẹ giọng nói: "Tiểu tử, sắp xếp thời gian, ngươi hãy cùng tên kiếm đạo cư sĩ họ Lữ kia chém giết một trận, lão phu ở bên xem náo nhiệt, dù sao cũng hơn đứng đây xem hai tên ngốc không xứng cầm kiếm kia đùa giỡn, không chút thú vị."

Từ Phượng Niên đang mải nghĩ vê ước định năm xưa nào có nghe ra lão đầu nhi nói gì, kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Cái gì?"

Đối với cách dùng ngôn từ của vị Thế tử điện hạ này lão đầu nhi cũng không có mong đợi gì, thay đổi được chỉ khi mặt trời mọc đẳng tây, bình thản đáp: " Là để ngươi cùng họ Lữ so chiêu, lão phu đứng bên xem náo nhiệt".

Từ Phượng Niên trầm giọng đáp: "Được ạI"
Bình Luận (0)
Comment