Chương 134: Cười lớn (1)
Chương 134: Cười lớn (1)Chương 134: Cười lớn (1)
Lữ Tiền Đường đương nhiên không điếc, nghe được kiếm tiên lão tiền bối chưa rõ thân phận kia, lại muốn y so chiêu với Thế tử điện hạ, vốn kiếm thuật y luyện là trọng kiếm, khi xuất ra kiếm chiêu không được tinh xảo chính xác như những kiếm pháp khác, nhỡ may làm bị thương Thế tử điện hạ hắn biết tìm ai để tố khổ kêu oan? Đại Trụ Quốc nổi tiếng bao che khuyết điểm, việc này chắc chắn là tự tìm đến cái chết . Nói đạo lý với Thế tử điện hạ rằng đao kiếm không có mắt? Nhìn kiểu gì vị Thế tử điện hạ này cũng không giống người dễ nói chuyện, không chừng sẽ phải chịu tội. Lữ Tiền Đường trong lòng không ngớt than thở, thôi vậy, binh tới thì tướng ngăn, điều gì đến sẽ phải đến, bị chém bị giết y cũng chỉ đành chịu, cùng lắm là đứng yên để mặc Thế tử điện hạ chém mấy nhát.
Ba người hợp sức chiến đấu cùng tướng quân mặc giáp đỏ, bị Từ Phượng Niên trách cứ một câu "xéo ngay", Thư Tu xấu hổ, đôi mắt cười cong lên, thì sao, lần này đến lượt Lữ Tiền Đường ngươi nhé! Bà đây sẽ chống mắt nhìn xem ngươi làm thế nào để kết thúc chuyện này. Thư Tu than nhẹ, xưng là bà đây nhưng thực ra chỉ là một phụ nữ trẻ, trên đời liệu có bao nhiêu nữ nhân ba mươi tuổi còn trẻ đẹp như nàng đây? Khuôn mặt nhìn còn búng ra sữa.
Thư Tu đã nhiều năm không chú ý đến ngoại hình, đang mèo khen mèo dài đuôi, thì Từ Phượng Niên đã đứng dậy, Thanh Điểu bước ra thanh toán và đưa thêm vài lạng bạc vụn, khiến chủ quán vui mừng quên cả đất trời.
Nhìn từng đoàn xe ngựa chậm chầm qua lại, chủ quán rượu ngồi bên bàn trống, cầm số bạc vụn, lòng thâm vui vẻ, hiếm khi muốn uống rượu sai phục vụ rót cho lão một bình cặn rượu hạnh hoa nhi. Thứ này bán không được mấy đồng, nhưng có thể giải khát. Lão thầy thuốc thậm chí còn nói rằng nó có thể ngăn lại bệnh thấp khớp, tê cóng chân tay vào mùa đông. Một số thôn dân bị rắn cắn hay ong đốt còn thường dùng rượu này bôi xoa giải độc, lân nào cũng hiệu quả. Chủ quán nhìn ba chữ trên biển hiệu bám đầy bụi bặm, suy tính lúc nào đem biển hiệu gỡ xuống vệ sinh lại cho sạch.
Giữa lúc chủ quán đang suy tính mấy chuyện vặt vãnh, thì cảm thấy mặt đất rung lên mạnh mẽ, quay đầu nhìn lại, liền thấy một vị tướng quân tay cầm binh khí rất lớn, dẫn theo hơn trăm binh lính cưỡi ngựa ầm âm xông qua, lão chủ quán dụi dụi con mắt, không nhìn lầm chứ, chẳng phải là vị tướng quân mặc bộ giáp nặng luôn tỏ ra cung kính với phong lưu công tử rộng rãi kia sao! Ngày trước ông cũng nhiều lần đứng từ xa nhìn binh mã Ung Châu, vốn đã chấn động rồi, nhưng những ky binh trước mắt còn toát ra vẻ uy nghiêm sắc bén hơn thế, tướng quân dẫn đầu có thân hình cường tráng vạm vỡ, binh lính theo sau đều mặc giáp nhẹ, một tay nắm thanh đao Bắc Lương tiêu chuẩn, một bên tay còn lại khoác trên vai cung nỏ, chủ quán lờ mờ nhận ra loại đao nổi danh khắp thiên hạ từng lấy đi vô số tính mạng thời Xuân thu chiến quốc này. Thời kỳ đầu vương triều, vô số người lấy làm tự hào khi có được một thanh chiến đao Bắc Lương, sau đó, triều đình đã ban hành một sắc lệnh quy định ngoài binh lính Bắc Lương ra không ai được phép sở hữu riêng loại đao này, nếu trái lệnh sẽ bị ghép tội phản quốc, cũng vì sắc lệnh đó mà mọi người không còn dám mang theo đao này.
Khốn nạn thật, không biết loại chôn cáo nào chạy qua Ung Châu lại mang theo đội hình cả trăm ky binh tinh nhuệ, đúng là khoe khoang hết mức?
Chẳng lẽ là con cháu nhà đại tướng quân từ Bắc Lương đến Ung Châu chơi sao? Nhưng mấy năm nay Ung Châu cùng Tuyền Châu chiến tranh đối lập với Lương Châu, chuyện này ngay cả dân thường nhỏ bé như ông cũng biết rất rõ, một công tử dòng dõi tướng quân Bắc Lương làm sao có gan điều động đoàn quân phi ngựa nước đại trong địa phận Ung Châu? Đây không phải tát thẳng mặt Điền Thứ Sử của chúng ta sao? Ông chủ quán cẩn thận cất đống bạc vụn đi, một tay bảo vệ bát rượu đang uống dở, một tay giơ lên lắc nhẹ bát rượu cho lắng cặn, thôi kệ dù lai lịch gì đi nữa thì cũng là lần đâu trong đời ông được chứng kiến chuyện này. Ông đợi cho cặn rượu lắng hết xuống đáy bát, thì nhấp một ngụm lớn, xúc động cảm thán: "Vị công tử này có gia cảnh thật khó lường đi, về nhà phải kể cho bà nương thiếu kiên thức của mình nghe mới được. Than ôi! thật đáng tiếc không phải người Ung Châu, nếu không cùng người khác nói chuyện có phải tự hào không chứ. Viên Mãnh, đầu lĩnh tướng quân của Phượng Doanh, người trong cơn mưa lớn tâm tã kề vai sát cánh cùng Ninh Nga Mi đối chiến với vị tướng quân giáp đỏ đáng sợ kia, vốn xuất thân từ một gia đình võ tướng bậc trung, con đường làm quan văn không được thuận lợi liền gia nhập quân binh Bắc Lương, từ nhỏ đã theo học một giáo đầu lánh đời để luyện võ, bản lĩnh dùng thương đã rất thông thạo tuy là không quá xuất sắc, được đánh giá là tướng tài văn võ song toàn có thể dẫn binh xưng hùng một phương. Thành thật nói ra mà đau buồn, chỉ mới rời khỏi Bắc Lương một ngày, Viên Mãnh đã mất đi tính mạng hàng chục huynh đệ, khiến người luôn coi binh lính như huynh đệ liền tay chân, đau khổ tức giận đến hộc máu, càng tức giận hơn nữa khi khuôn mặt của y không thể biểu hiện ra cảm xúc gì chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, y cũng không dám buông lời trách móc vị Thế tử điện hạ kia.