Chương 135: Cười lớn (2)
Chương 135: Cười lớn (2)Chương 135: Cười lớn (2)
Nói đến thật buồn cười, Viên Mãnh và Ninh Nga Mi không phân trên dưới đều cùng một cấp bậc, tòng lục phẩm, nhưng Viên Minh lại thật lòng kính phục, tôn trọng Ninh tướng quân, Bắc Lương tứ nha hiển nhiên kém hơn một khoảng cách so với sáu vị nghĩa tử của Đại Trụ Quốc, ở trong Bắc Lương quân, sáu vị đại tướng mỗi người nắm quân quyền cao chức trọng, khó có thể gặp gỡ thân cận, tứ nha hổ tướng thì dễ dàng tận mắt nhìn thấy hơn, chém giết trên chiến trường biên cảnh, bình thường ăn mừng uống rượu đều có thể nhìn thấy bóng dáng của họ. Theo quan điểm của cá nhân Viên Minh, Ninh tướng quân là người được lòng binh lính nhất trong tứ nha, mỗi lân xông pha vào trận địa quân địch đều là xung phong đi đầu, không khác mấy với Đại Trụ Quốc. So với loại tướng quân tính khí nóng nảy Điển Hùng Súc hở ra là dùng đòn roi với binh lính thì dễ chịu hơn nhiều, nhất là tình huống ở huyện thành Hà Dương, khi Ninh tướng quân chỉ cần quét ngang một kích đã hất văng tên Phó Đô Úy xuống ngựa, mũi kích chỉ thẳng ngực hắn, tên Phó Đô Úy dưới mũi kích ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh ! Thật làm lòng người sảng khoái, đây mới thực là dũng tướng Bắc Lương!
Ninh Nga Mi đột nhiên giơ kích dừng ngựa, quay người hướng về đoàn ky binh cười to: "Thế tử điện hạ khi nãy trong lúc uống rượu đã nói với bản tướng, nếu hôm đó ngài có mặt ở cửa thành Dĩnh Chuyên, nhất định sẽ đem tên Phó Đô Úy kia lột trần truồng rồi treo trên cửa thành cho dân chúng chiêm ngưỡng."
Viên Mãnh nghe mà tim đập mạnh.
Trăm tên ky binh thân vệ Phượng Doanh đều có biểu tình giống vị đầu lĩnh Viên Mãnh, trái tim họ không khỏi có chút dao động, nhưng cũng không dám coi lời đó là thật.
Ninh Nga Mi vừa dứt lời, liền kéo lê cây kích lớn trên mặt đất, tiếp tục thúc ngựa lao về phía trước.
Theo lộ trình đã định trước, khi trời vừa chập tối sẽ vào trong thành nghỉ ngơi, nhưng Từ Phượng Niên lại không muốn vào thành, Lữ Tiền Đường liên chọn theo một lối mòn khác đi vào dãy núi Thanh Thành, nếu không tìm được chùa miếu gì trên núi thì đêm nay đoàn người đều phải ngủ nơi núi rừng hoang dã. Dãy núi Thanh Thành chia ra 64 ngọn núi lớn nhỏ, hợp quanh với nhau tạo nên một tòa thành tự nhiên, cây cối quanh năm xanh tốt, nên mới có tên là Thanh Thành.
Ung Châu có ba danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp. Địa phương đẹp nhất phía đông được đồn đoán có kiếm tiên đã từng thi triển một kiếm "Tây khứ Kiếm các", nơi hiểm trở đệ nhất, phía nam tương truyền có Quỳ Môn Quan mà Thánh Nhân từng cưỡi trâu đi qua, hùng hồn vô song. Lại chính là Đạo giáo danh sơn phúc địa của một vị Thanh Thành Vương, vốn là một toà động thiên của Cửu Đấu Mễ đạo, cung chủ Thanh Dương Cung được lão Hoàng Đế ngự tứ Thanh Thành Vương, xuất thân là đạo sĩ Long Hổ chính nhất giáo, có thể xem như là tu hú chiếm tổ chim khách, trục xuất hết thảy hương hoả đang thịnh của Cửu Đấu Mễ giáo, chỉ còn độc một tòa Thanh Dương Cung, cho nên hương hoả hàng năm của núi Thanh Thành xanh tươi trùng điệp cũng giảm đi. So với những ngọn núi nổi tiếng khác, thì vắng vẻ hơn rất nhiều, thật sự là không hợp với danh tiếng vang dội của dãy núi Thanh Thành, lượng khách đi du ngoạn rất ít, giặc cỏ thì ngày một nhiều hơn, một đám giặc lang thang vô định, giống Thanh Thành Vương đều là chiếm núi xưng vương, quan phủ tìm cách tiêu diệt cũng rất khó, mặc dù đã dùng số tiền lớn mời thợ săn lão luyện dưới núi mạo hiểm dẫn đường, vẫn thường truy bắt thất bại, qua mấy lần gian nan, quận thủ thấy Thanh Dương Cung cung chủ không những không có ý cảm kích, ngược lại còn nói quan phủ gây chuyện phiền toái, làm náo động vùng đất thanh tịnh này, vừa giận lại càng hao tiền tốn của, giờ đây trừ khi quan cao hiển quý ăn no rửng mỡ đến núi Thanh Thành du ngoạn không may gặp nạn, dưới áp lực bức bách quan phủ mới dẫn quân vào núi, đối với dân chúng bình thường gặp nạn, thì hờ hững bỏ qua.
Quan phủ chờ núi Thanh Thành biến thành núi chết tử thành, để xem danh hiệu Thanh Thành Vương rỗng tuếch làm sao để duy trì hương hoả.
Thế tử điện hạ thay đổi hành trình, lão đạo sĩ Cửu Đấu Mễ Ngụy Thúc Dương cảm xúc dâng trào, khi còn trẻ lão từng sống trong một căn nhà tranh ở phía sau núi, chỉ có điều khi đó ông cũng không phải người mộ đạo, chỉ khi nản lòng thoái chí mới quyết làm đạo sĩ, có chút cảm tình với núi Thanh Thành, song không sâu. Lão rất tức giận với hành động trục xuất Cửu Đấu Mễ giáo của Thanh Thành Vương, nếu không phải đang có nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ Thế tử điện hạ, không thể dời đi thì ông đã đến tìm đạo sĩ Long Hổ Sơn được phong Thanh Thành Vương kia để nghị luận.
Núi Thanh Thành nổi tiếng có nhiều sương mù, sau khi vào núi nửa giờ cảnh hoàng hôn dần tan, Từ Phượng Niên không vội ra lệnh cho Lữ Tiên Đường tìm một nơi nghỉ ngơi vào ban đêm, mà cưỡi bạch mã, tâm trạng thư thái, Ngư Ấu Vi suốt chặng đường đã nghe lão đạo Ngụy Thúc Dương giới thiệu phong cảnh âm u của núi Thanh Thành đứng đầu thiên hạ, nhưng cũng không lo lắng cảnh màn trời chiếu đất. Khi hàng vạn dân chạy nạn trốn khỏi Tây Sở Hoàng thành, nàng và phụ thân bị dòng nước lũ nhấn chìm, khổ cực gì chưa từng trải qua?
Trước đây Từ Phượng Niên khi nghe nói trong núi có động thiên phúc địa có thứ hạng rất cao trong Đạo giáo, thì đã rời khỏi đường cái mà vào núi, nhưng giữa ban ngày lại gặp phải cướp, kẻ đuổi người chạy, thật thảm hại hết sức, Từ Phượng Niên suy ngẫm một chút, khóe miệng cong lên, nếu không phải hắn biết trước lão Hoàng chính là Kiếm Cửu Hoàng, khả năng còn phải rất lâu nữa mới biết cái tên thiếu răng cửa thích uống hoàng tửu đó là cao thủ, không phải sao? Khi đó, Từ Phượng Niên cưỡi ngựa ở trên, Lão Hoàng thì ở dưới ngựa, lưng vác bọc hành lý chạy như điên, không chậm chút nào, nếu như là người bình thường với thân thể gây yếu kia, sức lực dư thừa như biển từ đâu mà có, theo tuấn mã chạy khắp nửa ngọn núi? Lúc đấy sao ta không nghĩ đến nhỉ?
Từ Phượng Niên lấy lại tinh thần, liếc nhìn khung cảnh quen thuộc trong trí nhớ, cười nói: "Lữ Tiên Đường, cách một dặm đường, có một đạo quán bỏ hoang, ngươi đi trước tìm hiểu xem."
Lữ Tiền Đường tiếp nhận mệnh lệnh lập tức phóng đi.
Trên núi ẩm thấp, Ngư Ấu Vi có hơi lạnh, nàng ôm chặt lấy Võ Mị Nương, Từ Phượng Niên nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: "Buổi tối nàng cùng Khương Nê ngủ trong xe ngựa."
Ngư Ấu Vi thần sắc phức tạp, con mắt hạ xuống, sau lại ngẩng đầu nhìn Võ Mị Nương.
Không lâu sau, Lữ Tiền Đường trở lại, cung kính nói: "Bẩm Điện hạ, đúng là có một đạo quán bỏ hoang đã xuống cấp."
Từ Phượng Niên gật đầu, sau đó hướng về phía Dương Thanh Phong phân phó: "Đi đi săn chút thú rừng về đây.
Dương Thanh Phong nhảy người lên, sau khi vào rừng rậm, con ngựa vẫn ngoan ngoan tiến về phía trước.
Đạo quán vẫn là tòa đạo quán ngày trước, chỉ là còn rách nát hơn so với năm đó, Lục Tiền Đường đang ở trong sân nhặt củi nhóm lửa, đêm nay ba người bọn họ phải thay phiên nhau canh giữ, nếu như Thư Tu không chịu, Lữ Tiền Đường cũng không so đo tính toán vì điều tâm thường nhỏ nhặt này. Trong ba người tùy tùng của Vương phủ, địa vị ai cao ai thấp, Đại Trụ Quốc lười nói, Thế tử điện hạ cũng chưa từng mở lời, dường như muốn để ba người trên đường tự cạnh tranh lẫn nhau, về phần thủ đoạn ai mạnh yếu, còn chưa thể khẳng định chắc chắn, Lữ Tiên Đường tự tin gấp trăm lần đối với Xích Hà kiếm trong tay mình, nhưng không đến nỗi mù quáng tự phụ, đấu lại Phù Tướng Hồng Giáp Nhân, nội lực của Thư Tu cũng không thể xem thường, Dương Thanh Phong có thủ pháp biến ảo kỳ lạ u ám còn khó lường hơn. Tỳ nữ được Thế tử điện hạ gọi là Thanh Điểu kia, với lân ra chiêu hôm nay cũng khiến y khiếp sợ không thôi.
Dương Thanh Phong sau khi bắt mấy con gà rừng thỏ rừng trở về, còn khiêng theo một con hoãng rừng, nhưng Thế tử điện hạ lại chỉ nhìn trúng mấy con gà rừng, cười nói: "Đây là đặc sản của núi Thanh Thành, gà bạch quả, chỉ ăn hạt bạch quả mà lớn, mùi vị còn ngon hơn hoẵng rừng nhiều. Đợi lát nếm thử các ngươi sẽ sẽ biết, điêu kiện tiên quyết là bản Thế Tử kiêm chế được không có ăn hết một mình"
Có dòng suối nhỏ ở phía sau Đạo quán, Thanh Điểu cùng Khương Nê bị Từ Phượng Niên trợn mắt kêu đi tắm rửa cho sạch sẽ. Vì dự định lâu dài, Từ Phượng Niên đã nhờ Thanh Điểu tận tình chỉ dạy Khương Nê cách kiểm soát nhiệt độ lửa không làm gà nướng bị cháy khét, Từ Phượng Niên ngồi trên bậc thềm, Tú Đông Xuân lôi hai thanh đao một dài một ngắn xếp chồng lên trên đầu gối, vì khi Ngư Ấu Vi ra ngoài không mang theo nhiều đồ dùng cá nhân lại không muốn ngồi dưới đất làm bẩn quần áo xiêm y, đành ôm Võ Mị Nương đứng bên cạnh Từ Phượng Niên. Lão kiếm thân nằm chổng vó trên bậc thang cao nhất, đầu gối lên một phiến đá xanh lão thuận tay nhặt được, Dương Thanh Phong đang cho ngựa ăn, Thư Tu và Lữ Tiền Đường chia ra đứng một trái một phải như hai vị thân giữ cửa ở ngoài sân.
Từ Phượng Niên chờ đồ ăn chín, quay đầu chỉ vào một ngọn núi cao sừng sững ở phía xa, nhẹ giọng nói: "Đỉnh núi bên kia chính là Thanh Dương cung, sau cơn mưa tối nay, chúng ta có thể nhìn thấy cảnh hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn bay lên trời, chỉ có điều ta cũng là nghe lão Hoàng nói, chưa từng tận mắt chứng kiến, năm đó ta gặp cướp phía bên kia chân núi, vội bỏ chạy đến mức suýt chết vì kiệt sức, trong lúc hoảng loạn phi ngựa vào lối nhỏ trong rừng, bị một cành cây rủ xuống quật cho ngã ngựa. Giống như Lão Hoàng đều bị trói mang đến đây, đúng là đã gặp sợ hãi nhưng cũng không quá nguy hiểm, trong cái rủi gặp cái may còn được nếm thử nửa con gà bạch quả, ta thấy lão hoàng đồng cảnh ngộ mủi lòng thương chia cho lão Hoàng một cái đùi gà, ta có hẳn nửa con gà cơ mà. Chỉ thế thôi đã khiến lão ấy cảm động sụt sịt, bật khóc, làm ta cười chết mất.
Ngư ấu Vi ngồi nghe Thế tử điện hạ nói giỡn, lại không hề cười.