Chương 136: Ăn cướp! (1)
Chương 136: Ăn cướp! (1)Chương 136: Ăn cướp! (1)
Trong khi dùng bữa, Từ Phượng Niên và Ngụy Thúc Dương từng người kể một số giai thoại thần tiên ma quái trên núi Thanh Thành, Ngư Ấu Vi mê mẩn lắng nghe, lão Kiếm Thần chỉ tập trung ăn ngấu nghiến như hổ đói, mặc dù trong lòng Khương Nê có chút thích thú với sông núi Thanh Thành, nhưng ngoài miệng lại ca ngợi Tây Thục nhiều tiên sơn. Chỉ riêng núi Nga Mi, một ngọn núi cao ở Tây Thục, danh tiếng đã vượt qua những ngọn núi nổi tiếng trên thế gian, Từ Phượng Niên lại nói rằng ở Tây Vực có những ngọn núi quanh năm băng tuyết còn cao hơn cả núi Nga Mi cộng thêm núi Thanh Thành, chỉ là những nhà văn, nhà thơ kia không đủ bản lĩnh để tận mắt nhìn thấy thôi. Khương Nê mắng Từ Phượng Niên chỉ toàn lừa gạt, Lý lão đầu lại mập mờ nói những ngọn núi tuyết ở Tây Vực thực sự cao hơn nhiều so với núi Nga Mi, Lạn Đà Sơn tự tuyên bố rằng cao gấp ba lần núi Nga Mi, Nga Mi vốn là cao nhất trong năm ngọn núi Ngũ Nhạc. Đây vẫn còn là một tuyên bố khiêm tốn. Khương Nê lúc này mới thôi cáu kỉnh.
Ngư ấu Vi nhỏ nhẹ nói: " Có muốn lấy một ít mang cho doanh chữ Phượng không?"
Từ Phượng Niên gặm gà bạch quả, đưa ngón tay đầy mỡ chỉ vào ba người Lữ Tiên Đường đang ăn ngoài cửa, bình thản nói: "Đối với những người này ban cho họ những ơn huệ nhỏ chỉ phí sức, đừng mong được họ cảm ơn . Không nói đến Doanh chữ Phượng, chỉ riêng ba người này, nếu ngươi không thể cho bọn họ thứ mà họ luôn theo đuổi, thì có đặt trước mặt họ một vạn con gà nướng bạch quả, họ cũng chỉ thấy chán ghét.
Ngư Ấu Vi nhẹ giọng nói: "Có thể thân thiện hơn chút chung quy vẫn tốt."
Từ Phượng Niên cười nói: "Đó là vì ngươi chưa từng đứng trong hàng ngũ quân đội Bắc Lương, nên mới có thể nói như vậy. Không nói đến ai khác, chỉ nhìn uy vọng của Từ Kiêu mà xem, đều dựa vào nhiều lần xung phong đi đầu, dựa vào liều mạng mà có, vào cuối thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, Tiên Hoàng từng cố ý hạ chỉ cho Từ Kiêu không được tự ý xông vào trận địa. Bắc Lương trước sau mấy vị đại tướng vác cờ, thay Từ Kiêu bỏ mạng, ngươi có biết không? Ngoài Vương Tiễn, người được mệnh danh dũng mãnh vô song tựa cự linh quan trên Thiên Đình giáng trần, còn có hai người trước đó, đều đã chết. Bây giờ việc vác cây cờ lớn Bắc Lương đã là một biểu tượng quốc gia, Từ Kiêu trên người chằng chịt vết thương, dù là lão binh trải qua trăm trận nhìn những vết thương đó còn thấy khiếp sợ, chính ông ta cũng không ngờ mình có thể sống đến ngày hôm nay, đúng là mệnh trời, là ông trời chưa muốn ông ta chết. Dùng cái lợi nhỏ, nếu biết khéo léo linh hoạt, tất nhiên có thể đổi lấy lợi ích lớn, nhưng dù có thế nào cũng không thể đổi được lòng trung thành của người khác, dù Lữ Tiên Đường chỉ là một người giang hồ võ phu, hay quân lính Doanh chữ phượng là tinh nhuệ của Bắc Lương, nếu muốn bọn họ giao tính mạng cho ta, điều này, hẳn còn quá sớm."
Ngư Ấu Vi ngồi xổm trước đống lửa sưởi ấm, không lạnh cũng cảm thấy rùng mình. Vị Thế tử điện hạ này chưa cùng bọn họ nói mấy câu, liền đã muốn sau này lừa gạt tính mạng của họ.
Như đoán được tâm tư của Ngư Ấu Vi, Từ Phượng Niên tự giêu: "Ngươi coi bọn họ là đồ ngốc sao, chỉ bằng lời này của ta, sẽ lấy tính mạng của mình giao cho ta, bọn họ thật sự sẽ ngoan ngoãn đưa ra hay sao? Thế tử điện hạ cái danh này chỉ có thể hù dọa người, dụ dỗ một số kẻ tiểu nhân hám lợi, nếu ta là một kẻ ngốc, bụng dạ không có tâm cơ gì, cuối cùng miễn cưỡng cũng là hoàn khố phá sản. Ngư Ấu Vi, ta có thể nói cho ngươi biết một điều ngươi không hề biết. Mới nấy chúng ta lên núi, từ trên cao nhìn xuống. Ngươi có thấy những ngọn đuốc của ky binh hành quân ban đêm trên đường mòn? Không đúng không, bởi vì khinh ky của doanh chữ Phượng dù tập kích ban đêm hay đánh dã chiến đều là đứng đầu trong quân đội Bắc Lương. Trong sách quân sự nói rằng, ky binh có mười thắng chín bại tám hại, theo lý thuyết địa hình rừng rậm được coi là bại địa, tử địa của ky binh, nhưng nếu thật sự cho rằng 100 ky binh Doanh chữ Phượng không có cách nào cưỡi ngựa lên núi nổi ba bước, vậy thuần túy là sai lâm. Chiến mã của Doanh chữ Phượng là từ những con ngựa có bộ dáng giống nhau, được gây giống, nuôi nấng, huấn luyện rồi đến đóng móng sắt, bàn đạp, yên ngựa, áo khoác và cuối cùng là lựa chọn tốc độ nhảy về phía trước sao cho phù hợp để thiết lập đội hình, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung thật chuyên cần, sau cùng là bồi dưỡng tình cảm giữa người và ngựa, từng phân đoạn đều không được phạm sai lầm, chiến mã chết trận không được phép lột da, ăn thịt, chỉ có thể cắt tai quay về báo cáo với Giám mã quan, người vi phạm quân pháp bị trừng phạt nặng, đây mới chỉ là một mô hình thu nhỏ của quân đội Bắc Lương. Từ Kiêu trị quân, thưởng phạt nghiêm minh, không ham chiến cũng không cầu đại công, chỉ cầu chính mình không sai nhưng khi binh lính lâm trận chỉ một đường chiến đấu đến chết, tử chiến, tử chiến, lại tử chiến! Đây mới là đặc điểm lớn nhất và duy nhất khi Từ Kiêu thống lĩnh binh mã, ngay cả đại tướng quân là ông ta cũng dám cưỡi ngựa đi đầu lược trận, ba mươi vạn thiết ky không được sợ chiến không được nghĩ tới thất bại, dù biết chết cũng không quay đầu bỏ chạy?! Xuân thu Tứ đại danh tướng, dường như những năm gần đây lại xuất hiện, ai có thể như Từ Kiêu, ai khiến những binh tốt hạng chót cũng sẵn sàng tử chiến đến cùng?! Ngư Ấu Vi, ngươi hãy cho ý kiến xem, bản Thế tử lúc này lại dẫn theo mỹ nữ như ngươi nhàn nhã đi dạo chơi danh sơn, rồi dành thời gian ban thưởng một chút ân huệ cho Doanh chữ Phượng, đến cùng là tốt hay xấu?"
Ngư Ấu Vi ngạc nghiên không nói nên lời.
Hai tay Từ Phượng Niên xoa xoa hai tay trên xiêm áo của Ngư Ấu Vị, cười nói: "Không cần tiếc, mấy ngày nữa, khi đến quận huyện thành lớn, quần áo cũ của ngươi đều thay hết, ngươi khi nào thì định gỡ dải băng tơ buộc ngực xuống? Khung cảnh tráng lệ đẹp như vậy cứ muốn trốn trốn tránh tránh, sao, cảm thấy ngực lớn quá, múa kiếm sẽ khó coi sao. Sai rồi, ngực càng lớn, múa kiếm càng khí phách, ngực rung rung một chút, kiếm khí bá đạo hẳn sẽ hiện ra? Mỹ nữ trên đời nhìn thấy ngươi cũng phải xấu hổ mặc cảm. Lời dưới giường của Bản thế tử, đều là lời thật."
Có lẽ là do cảnh tượng Thế tử diễn thuyết quá kích thích. Ngư Ấu Vi trong chốc lát không kịp xấu hổ chạy đi, chỉ ngây người ôm Võ Mị Nương.