Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Thanh Dương Cung Gặp Thân Tiên (1)

Chương 143: Thanh Dương Cung gặp thân tiên (1) Chương 143: Thanh Dương Cung gặp thân tiên (1)Chương 143: Thanh Dương Cung gặp thân tiên (1)

Từ Phượng Niên một tay dắt Tiểu Sơn Trà, một tay dắt Tước Nhi đi xa, khiến Mạnh lão đầu người đã từng là một tên cướp lưu manh hơn hai mươi năm có nhiều cảm xúc lẫn lộn, khi ông mang theo huynh đệ nhìn thấy hai người chủ tớ dạo chơi núi Thanh Thành, người mù cũng biết đây là gặp dê béo chảy mỡ, có khoảng mười người chia ra trước sau, lao tới chặn đường, Mạnh lão đầu nói rằng miễn là có tiên sẽ không làm hại người, lá gan của công tử ca quá nhỏ, gã liền cưỡi ngựa chạy thẳng, nếu không phải bị cành cây đánh trúng, khiến gã ngã ngựa, thì gã thực sự đã bỏ chạy thành công, sau đó cả người lẫn ngựa bị trói vào hàng rào ngoài đạo quán. Ý định ban đầu chỉ là khám xét, lấy tiền rồi thả người. Mạnh lão đầu không làm được việc thất đức như cướp của giết người. Không ngờ từ trên người dê béo, lão vô tình lục soát được lượng lớn ngân phiếu và một số thư tịch cổ quái. Cả đám đều là trợn tròn mắt, dám khẳng định lai lịch của dê béo không tâm thường, không cần Từ Phượng Niên van xin tha thứ, Mạnh lão đầu chủ động lấy một trăm lượng ngân phiếu rồi trả lại toàn bộ phần còn lại. Không phải Mạnh lão đầu coi tiền như rác, mà từng có một số nhóm cướp hàng đầu núi Thanh Thành đều bởi vì đánh cướp người nhà những gia đình đại phú đại quý, đã rước lấy tai họa , bị khoảng chừng hơn trăm huyện binh trang bị đầy đủ vũ khí, phá vỡ hang ổ của họ, người may mắn hơn thoát chết thì cũng không ngừng lo lắng, không thể ngủ yên giấc. Mạnh lão đầu cũng không muốn nhóm anh em mình bị đưa đến khu vực trung tâm huyện thành để chặt đầu thị chúng.

Thường xuyên qua lại, tụ tập trong đạo quán, cùng ăn một số món nướng dân dã, nên dê béo cùng giặc cỏ vậy mà đã làm quen, tên nhóc này lá gan không lớn, nhưng da mặt thật là dày như tường thành, mặt dây mày dạn bám theo họ đòi ăn uống gần tuần, mỗi ngày còn không ngừng đi gạt mọi người mình là đại công tử Bắc Lương, ai có thể tin, lấy mấy ngàn lạng vàng bạc đã coi mình là con em Vương Hầu sao? Mạnh lão đầu ta đã nhìn thấu thiên hạ rồi. Sau đó Mạnh lão một cước đá bay gã xuống núi, công việc của chúng ta luôn treo đầu nơi thắt lưng, chẳng may làm liên lụy hai chủ tớ lương thiện thì sao? Tên nhóc cũng coi như có lương tâm, trước khi xuống núi đã đưa thêm một trăm lượng, nói chúng ta giữ lại để dành mua quần áo và son phấn cho lũ trẻ khi lớn lên, nhưng việc làm ăn đã hơn ba năm nay kém đi rất nhiều, lại bị mấy tiểu thần tiên trong Thanh Dương cung lừa bịp tống tiền mất đi hơn nửa, rồi bị mấy nhóm huynh đệ quan hệ không tệ vay mượn do qua đói kém, có thể còn lại cái rắm. Nửa năm trước, bọn họ phải mượn Ứng Huyền Phong ba mươi lượng bạc, nhưng kết cục tại họa lại ập đến.

Lưu Lô Vĩ chạy đến với đầu đầy mồ hôi, miệng trắng bệch và run rẩy, nói: "Mạnh lão đầu, đám khốn Ứng Huyền Phong toàn bộ đều bị giết sạch rồi!"

Mạnh lão đầu kinh hãi nhảy dựng lên, kinh ngạc nói: "Cái gì? !"

Lão Lưu gây như cây sậy mà lại cưới bà vợ nặng cân bằng cả hai người, sinh được một cô con gái càng ngày càng xinh đẹp, số mệnh này thật khó nói. Lão Lưu lau mồ hôi ngồi xuống đất, thở hồng hộc, nhẹ giọng nói: "Kiếm khách này quá bá đạo, một chiêu liền giết mấy người, không ai có thể chống đỡ được? Đều là chết hết! Không một cái xác nào toàn vẹn, lão Mạnh, lão là người có đầu óc sáng suốt nhất trong chúng ta. Thử nghĩ xem, chúng ta là may mắn hay chuẩn bị xong đời? Đụng mặt Ứng Huyền Phong và đồng bọn, chúng ta cùng lắm sẽ liêu mạng, nhưng Từ Phượng Niên kẻ này không lộ bộ mặt thật, nếu như gã nhớ tới cừu hận năm xưa, diệt chúng ta chẳng phải là như chơi đùa sao?"

Mạnh lão suy nghĩ một chút, tự nói: "Cũng tốt, Từ Phượng Niên dòm không giống như kiểu con nhà quan lại giết người như ngóe, gã đối với Tiểu Sơn Trà và Tước Nhi là thực sự thích, chúng ta đều có thể nhìn thấy điều này, chắc không nhầm đâu, bằng không thì chúng ta không có lý do gì còn sống."

Lưu Lô Vĩ thấp giọng hỏi : "Từ Phượng Niên này đến cùng lai lịch là gì?"

Mạnh lão đầu đưa tay sờ sờ lưng của y đã ướt sũng, lắc đầu nói: "Ta làm sao biết."

Lưu Lô Vĩ kinh ngạc nói: "Mà, người hầu kia, lão Hoàng đâu?"

Mạnh lão đầu ngơ ngẩn nói: "Ngươi nhìn thấy người hầu chạy ngang với ngựa kia? Năm đó ta không dám muốn nhiều ngân lượng hơn cũng là bởi vì nguyên nhân ở người hầu này."

Lưu Lô Vĩ chợt bừng tỉnh, vỗ vào bắp đùi không có mấy thịt, không cẩn thận vỗ quá mạnh, hít một hơi thật sâu.

Tên cướp thọt chân đi đứng không thuận tiện hay nấp ở phía sau cùng hôm nay chạy rất khí thế, hoặc nói như chạy muốn tè ra quần, tên thọt này từng thích pha trò với Từ Phượng Niên, khoe khoang rằng y đẹp trai hơn Từ Phượng Niên khi còn trẻ, nhưng bây giờ mặt cắt không còn chút máu và hét lên: "Có người của Nha môn tới! Nhìn lướt qua, có ít nhất một trăm người, tất cả đều cưỡi ngựa và trang bị đao cùng cung nỏ. So với các huyện binh hay lên núi bao vây truy bắt đúng là một trời một vực, Khổng lão đầu đã từng đi lính, nhận ra bọn họ chính là Bắc Lương quân, tay cầm Bắc Lương đao nổi tiếng thiên hạ! Chỉ với trăm người này đừng nói chúng ta, san bằng cả núi Thanh Thành cũng có thểi"

Mạnh lão đầu và Lưu Lô Vĩ nhìn nhau thất thần.

Mẹ kiếp, chỉ có thể chờ chết thôi. May mắn thay, Tiểu Sơn Trà và Tước Nhi không có ở đây, tính ra chết cũng không còn vướng mắc gì.

Không ngờ cả trăm khinh ky binh tinh anh này lại cưỡi ngựa đến bờ suối, vị tướng quân mặc trọng giáp, tay cầm kích đang dẫn đầu liền tháo tấm chắn mặt xuống, mỉm cười nhìn đám người Mạnh lão đầu, một đám đạo tặc có lòng tốt hiếm có lại tụ tập với nhau. Vị tướng quân đó hạ giọng hết sức nói: "Mạt tướng Ninh Nga Mi. Điện ... Từ công tử đã dặn, không nên làm phiền Mạnh lão tiên sinh, chẳng qua là ky binh chúng tôi xưa nay đều coi chiến mã như đồng đội. Một đường lên núi, bọn họ không tìm được nguồn nước, đành phải quấy rầy lão tiên sinh, Mạnh lão tiên sinh xin chớ trách mắng."

Mạnh lão đầu không hiểu chuyện gì, nói đặc giọng Ung Châu: "Tướng quân nói sao?"

Ninh Nga Mi vỗ vỗ con chiến mã yêu quý bên cạnh, mỉm cười nói: "Ngựa cần uống nước, chỉ tiện đường nghỉ ngơi một lát."
Bình Luận (0)
Comment