Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 142 - Chương 142: Vẫn Là Cướp Bóc (3)

Chương 142: Vẫn là cướp bóc (3) Chương 142: Vẫn là cướp bóc (3)Chương 142: Vẫn là cướp bóc (3)

Lão Mạnh đầu dẫn đường đến một nơi sơn thanh thủy tú, có mấy căn nhà tranh cỏ làm qua quýt sơ sài, trên cột trúc treo một ít quần áo rách nát, nếu như cho dù chiếm núi làm vua, trên đời này còn có ai vui lòng vào rừng làm cướp?

Dương Thanh Phong xuất quỷ nhập thần không biết tại sao lại khiêng vô số thịt rừng ra, làm cho đám người này từng vất vả hạ mười cái bẫy cũng chưa chắc có thể bắt được một con gà rừng thỏ rừng nhìn đến nước miếng chảy ròng ròng.

Từ Phượng Niên ngồi trên tảng đá ven suối, Tiểu Sơn Tra ghé sát phía sau ôm cổ Từ Phượng Niên, lờ đi khóe mắt lão Mạnh đầu đang liếc lòi cả mắt kia, Từ Phượng Niên trêu chọc nói: "Được rồi, lão Mạnh đầu, ngươi dù gì cũng là nhân vật anh hùng số một núi Thanh Thành, sợ cái bíp gì, lá gan của Tiểu Sơn Tra còn lớn hơn ngươi."

Tiểu Sơn Tra vui vẻ cười ha hả nói: "Ta nói rồi, lão Mạnh đầu nhường lại vị trí đại đương gia cho ta đi, nhưng hắn làm sao nỡ, còn không phải là nói phải chờ thêm vài năm nữa sao."

Từ Phượng Niên ừ một tiếng, cười nói: "Hắn là đang lừa gạt ngươi, ngươi chả lẽ tin thật à? Hay là theo ta xuống núi đi, mỗi ngày dẫn ngươi ăn cá ăn thịt."

Tiểu Sơn Tra len lén quay đầu nhìn mấy vị thần tiên tỷ tỷ cách đó không xa, hắc hắc nói: "Này thì khó rồi, ta chính là lớn lên trên núi này, ta vừa đi, không phải là lão Mạnh đầu sẽ đau lòng chua xót chết sao. Bất quá Từ Phượng Niên, mấy tỷ tỷ kia đều là người của ngươi hả, thật là tươi ngon mọng nước! So với Tiểu Tước Nhi nhà Lưu cỏ lau kia còn xinh đẹp hơn nhiều."

Một cái tiểu khuê nữ mười hai mười ba tuổi chống nạnh tức giận nói: "Tử Sơn Tra, ngươi nói cái gì?!"

Từ Phượng Niên quay đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Tiểu Tước Nhi nay đã là đại cô nương rồi, đến, đứng gần, để Từ ca ca cẩn thận nhìn xem nào."

Tiểu Sơn Tra vụng trộm mật báo: "Từ Phượng Niên, Tước Nhi rất thích ngươi, nhiều lân nàng nói mớ đều bị †a nghe được."

Tiểu nha đầu màu da bị phơi nắng ngăm đen đỏ mặt lên, đoán chừng là không cẩn thận nhìn thấy vẻ quốc sắc thiên hương của mấy nàng Ngư Ấu Vi, có chút tự ti khiếp đảm, chỉ đứng xa không dám tới gần Từ Phượng Niên. Năm đó nàng còn nhỏ, Từ ca ca từng dạy nàng cầm lá cây thổi một khúc nhạc nhỏ, nàng học rất lâu, hiện giờ đã học được, lúc không có người liền lén thổi mấy lần.

Trước kia hắn có nói chờ nàng lớn lên, thì sẽ đến thăm nàng.

Từ Phượng Niên thật vất vả mới lừa gạt được Tiểu Tước Nhi ngượng ngùng ngồi xuống bên người, cùng ăn chung món thịt rừng hun khói sở trường nhất của lão Mạnh đầu, tiểu ny tử thật sự đã trưởng thành, đều biết nhai kỹ nuốt chậm ăn không lộ răng, Từ Phượng Niên nhìn thấy ánh mắt lão Mạnh đầu có chút mờ mịiịt, lộ ra vẻ hoảng sợ, nhíu mày hỏi: "Có tâm sự, lão Mạnh đầu? Nói nghe chút đi?"

Lão Mạnh đầu nặn ra một cái mặt cười, lắc đầu.

Tiểu Sơn Tra cầm gặm chân chồn không giấu được lời nói, lập tức tròng mắt liền đỏ, thê lương nói: "Từ Phượng Niên, chúng ta nợ tiền, không trả được thì bọn họ sẽ cướp Tước Nhi đi! Lần trước tới đây còn phá hủy hết phòng của chúng ta, nói hai ngày nữa nếu còn không trả tiên thì sẽ bắt Tước Nhi về làm nha hoàn cho bọn họi

Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Không có việc gì, ta giúp các ngươi trả. Trước kia bị các ngươi cướp, ta có nói ta là công tử ca có tiền số một số hai trong cái thiên hạ này, đó không phải gạt người."

Lão Mạnh đầu nhẹ giọng nói: "Vô dụng, nợ bọn họ hai mươi mấy lượng bạc, hơn nữa bọn họ không phải là muốn tiên mà tới, mà chính là muốn cướp Tước Nhi đi. Ngươi cũng biết, khuê nữ trên núi so với cái gì đều hiếm hơn. Ta cùng Lưu cỏ lau thương lượng xong rồi, cùng lắm thì liều mạng, đến lúc đó để cho Tiểu Sơn Tra mang theo Tước Nhi trốn xuống núi. Đám xương già chúng ta đi không nổi nữa, mà cũng không muốn đi. Dù sao ngây người hơn hai mươi năm, không nỡ a. Chỉ chờ ngày nào đó chết trên núi, ngay cả mộ phần cũng tìm được đất tốt. Từ Phượng Niên, lão Mạnh đầu biết ngươi có chút bạc, ý tốt ta nhận, nhưng đám người kia không phải là người tốt, giết người phóng hỏa không chớp mắt, cũng không biết có bao nhiêu cô nương dính tai vạ của bọn họ, đợi lát nữa ăn xong, các ngươi liền nhanh chóng rời đi, tốt nhất là đừng đợi ở núi Thanh Thành nữa, không yên ổn đâu."

Từ Phượng Niên hỏi: "Người các ngươi nợ tiền, có phải là đại đương gia đùa giỡn một cặp rìu lớn hay không?”

Trong lòng Lão Mạnh đầu sợ hãi nói: "Còn không phải, nếu là đám người kia, chúng ta đã sớm chết, lão Mạnh đầu chết đói cũng không dám vay tiền bọn họ, aiz. Hảo hán làm việc một người gánh vác, lão Mạnh đầu cực khổ cả đời, nhưng cũng may còn có đám lão huynh đệ này. Từ Phượng Niên, lão Mạnh đầu cả gan nhờ ngươi chiếu cố Tiểu Sơn Tra cùng Tước Nhị, hài tử nghèo khó dễ sống, nhưng chỉ cầu ngươi đừng để bọn họ làm nô lệ. Năm đó chúng ta lên núi chính là còn có chút cốt khí dưới gối nam nhi có hoàng kim, cũng không thể càng sống càng phí. Đừng để cho bọn họ chết đói là được, nếu ngươi chịu, lão Mạnh đầu dập đầu trước ngươi, phần đại ân đại đức này, không ngại quỳ một lần!"

Từ Phượng Niên mặt không chút thay đổi.

Lão Mạnh đầu dâng lên đắng chát.

Lữ Tiền Đường khom người nói: "Mới tới mười mấy người."

Từ Phượng Niên lạnh lẽo làm ra thủ thế cắt cổ.

Lão Mạnh đầu nhìn đến ngây như phỗng.

Từ Phượng Niên nhíu mày hỏi: "Núi Thanh Thành loạn như vậy, cái Thanh Thành Vương kia cũng không biết quản ư?"

Lão Mạnh đầu cay đắng nói: "Làm sao chịu quản, những nhân vật thần tiên trong Thanh Dương Cung kia sẽ không quản sống chết của đám tiểu bách tính này đâu."

Từ Phượng Niên đứng lên, vỗ đầu Tiểu Sơn Tra một cái, lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé không chút thanh tú cùng trắng nõn của Tước Nhi, cười tủm tỉm nói: "Trước kia có thể cõng ngươi, nhưng hiện tại là cô nương rồi, cũng không thể cõng nữa, nếu không cha ngươi vác cuốc bổ ta mất. Nào, ta dẫn Tước Nhi đi Thanh Dương cung xem thần tiên."
Bình Luận (0)
Comment