Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 141 - Chương 141: Vẫn Là Cướp Bóc (2)

Chương 141: Vẫn là cướp bóc (2) Chương 141: Vẫn là cướp bóc (2)Chương 141: Vẫn là cướp bóc (2)

Trong rừng rậm, một thanh âm khàn khàn vang lên: "Tiểu tử, muốn chết à, còn không chạy! Không xong chạy maul"

Xem ra đám hảo hán chặn đường ăn cướp này yếu hơn rất nhiều so với những người tối hôm qua, nhưng nhãn lực tốt hơn rất nhiều. Khiến người ta bật cười nhất chính là thiếu niên kia trợn tròn mắt nhìn ba vị Ngư Ấu Vi Thư Tu Thanh Điểu, trước khi chạy trốn còn gắng mở cổ họng hét lớn: "Các vị tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn nhiều so với đám thần tiên cô cô của Thanh Dương Cung!"

Khóe miệng Ngư Ấu Vi nhếch lên, tiểu mâu tặc này thật đáng yêu, hơn nhiều so với đám ác hán xui xẻo ngày hôm qua.

Không biết từ khi nào, Thế tử điện hạ giục ngựa đi ra, cầm Tú Đông đao chặn lại Lữ Tiền Đường rút ra Xích Hà, vẻ mặt Ngư Ấu Vi cực kỳ vui mừng khó thấy, đó là một loại vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, chỉ thấy Thế tử điện hạ hai tay câm Tú Đông Đao gác trên vai, cười ha ha nói: "Tiểu Sơn Tra?!"

Thiếu niên kia gần như sắp chui vào rừng rậm, đột nhiên dừng thân hình lại, quay đầu lại nhìn công tử ca xa lạ cưỡi trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy có chút quen mặt, nhưng hắn làm sao lại quen biết con cháu phú quý khí phái như vậy, sao, trời má, không phải là ta lên bảng giặc cướp trong thành rồi chứ? Không thể nào, nhóm chúng ta ở trong mười ngọn núi Thanh Thành là nhóm không có địa vị nhất, ngay cả đại đương gia lão Mạnh đầu cũng không có tư cách bị nha môn dán bức chân dung lên tường thành, hơn nữa bởi vì thế mà đại đương gia kia tức giận đến không chịu nổi, cuối cùng đi rêu rao bậy bạ nói lão tử là sơn đại vương sớm nhất núi Thanh Thành, dựa vào cái gì không cho lên bảng?! Lão Mạnh đầu ta cũng từng bắt cóc mấy vị quan thái thái thiên kim tiểu thư trong huyện thành, không phải chỉ là cầm ngân lượng liên thả sao? Coi thường chúng ta hả?!

Thiếu niên non nớt khô vàng bị Thế tử điện hạ đặt biệt danh là Tiểu Sơn Tra sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vài lần, mới không dám xác định nói: "Từ Phượng Niên?"

Thế tử điện hạ nheo mắt phượng, nhếch môi, đến cả ánh mắt bắt bẻ của Thư Tu đều phải thất thần, Thế tử điện hạ như vậy thật sự quá mê người, đừng nói nàng là nữ tử thành thục ba mươi tuổi, có thể nói nữ nhân từ mười tuổi đến tám mươi tuổi đều sẽ động tâm, Từ Phượng Niên nhảy xuống ngựa mỉm cười nói: 'Lẽ nào không phải, mới ba năm mà đã không nhận ra rồi?"

Thiếu niên quả nhiên là nghé con mới đẻ không rành thế sự, bất chấp nhảy nhót thét chói tai một tiếng rồi chạy về phía Từ Phượng Niên, vòng qua hai vòng, vẻ mặt hưng phấn, đưa tay sờ sờ bội đao của Từ Phượng Niên, lại kéo tay áo gấm của Từ Phượng Niên, chậc chậc khen ngợi, ngẩng đầu hỏi: "Từ Phượng Niên, ngươi so với lần trước còn ngưu hơn a, bây giờ lại muốn tặng bạc cho lão Mạnh đầu sao?"

Từ Phượng Niên không để ý một thân quân áo bị sờ đến bụi bẩn dơ bẩn, chỉ là cầm Tú Đông nhẹ nhàng gõ đầu thiếu niên một cái, cười mắng: "Đi đi đi, lần trước là bị các ngươi cướp, lần này đổi thành ta cướp các ngươi còn được."

Trong rừng rậm nhảy ra hơn mười tên mâu tặc quần áo lam lũ, thậm chí không có một tên nặng hơn một trăm năm mươi cân, đều nghèo kiết hủ lậu đến rối tinh rối mù, già trẻ lớn bé, phần lớn là mang giày cỏ do mình bện, một ít trên tay có binh khí, cũng chỉ là cầm mâu gỗ gậy gỗ không chịu nổi một kích, so sánh với nhóm dạ tập đạo quán kia, khác nhau một trời một vực. Đại đương gia lão Mạnh đầu là một lão già gây gò nặng chừng trăm cân, dụi dụi hai con mắt, thật vất vả mới nhận ra vị công tử này là Từ Phượng Niên năm đó bị hắn đuổi nửa ngọn núi, lại kinh hồn bạt vía nhìn mấy tên tùy tùng cưỡi tuấn mã uy phong, thật cẩn thận tiến lên hai bước, từ xa hỏi: "Từ Phượng Niên, đầu tiên nói trước, bạc trên người ngươi mấy năm trước đều đã tiêu hết, lão Mạnh đầu chỉ có một cái mạng, muốn cầm thì cầm, nếu mà nhíu mày, lão Mạnh đầu liền theo họ ngươi!"

Từ Phượng Niên phóng mắt nhìn lại, tiểu Sơn Tra, lão Mạnh đầu nhát gan sợ chuyện, Lưu cỏ lau yêu thương vợ nhất, Khổng què chân, v. v. , từng gương mặt quen thuộc, đều ở đây, đều còn sống. Từ Phượng Niên tươi cười say lòng người, ôm lấy thân thể nhỏ bé của tiểu Sơn Tra, lớn tiếng nói: "Lão Mạnh đầu, nhìn tiên đồ của ngươi kìa, ngay cả trại cũng bị người đoạt đi rồi, còn ở trước mặt ta giả anh hùng hảo hán, ta xxx tổ tiên nhà ngươi, khỏi phải giả vờ với ta, đi, kiếm một chỗ ngồi, đãi các ngươi một bữa no nê”"

Lão Mạnh đầu rụt rè nói: "Từ Phượng Niên, có phải là ngươi làm bộ khoái trong quan nha không? Tới đây là muốn tận diệt chúng ta?"

Từ Phượng Niên trừng mắt mắng: "Đánh rắm thúi, lần này ông đây là tới ngắm cảnh, thuận tiện xem có thể gặp được các ngươi hay không, trước khi lên núi còn nghĩ các ngươi có phải là chết đói rồi không, hiện tại xem ra, liền cận kê. Ngươi làm cái đại đương gia này, chia buồn cùng ngươi!"

Đám cướp dưới tay lão Mạnh đầu cười vang, làm cho đại đương gia vốn không có uy nghiêm gì cực kỳ không biết giấu mặt đi đâu. Lão Mạnh ngượng ngùng cười nói: "Hắc, thế đạo này anh hùng chân chính khó xuất đầu, tiểu tử ngươi, cái miệng rách đó vẫn là không buông tha cho người khác, được, đi lên."

Ngư ấu Vi trừng lớn cặp mặt thu thủy, còn Thư Tu thì khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ cũng cứng ngắc lại.

Cái đầu nhỏ của Khương Nê nhô ra từ phía sau rèm, chỉ cảm thấy nhìn không hiểu nghĩ mãi không ra.
Bình Luận (0)
Comment