Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Vẫn Là Cướp Bóc (1)

Chương 140: Vẫn là cướp bóc (1) Chương 140: Vẫn là cướp bóc (1)Chương 140: Vẫn là cướp bóc (1)

Từ Phượng Niên hít sâu vào một luồng gió mát núi rừng, tâm thần thanh thản, nói đùa: "Ngụy gia gia, thật sự có tiên nhân ăn gió uống sương sao? Ngươi nói trong Thanh Dương cung kia có đại chân nhân nào lấy tinh hoa nhật nguyệt làm thức ăn hay không?”

Lão đạo sĩ khẽ cười nói: "Lão đạo chưa từng nghe nói qua có chân nhân bực này, năm đó sư phụ của lão đạo cũng chỉ biết một ít pháp môn ích cốc thủ tinh, còn cách rất xa cảnh giới Đăng Tiên."

Từ Phượng Niên ra ngoài đình, ngẩng đầu nhìn hai ngọn núi Thanh Dương Thiên Tôn như một đôi sừng trâu đối lập, lẩm bẩm nói: "Thanh Thành Vương, nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ. Thiên sư của Long Hổ Sơn cũng chỉ là quốc sư được phong chấp chưởng đạo giáo trong thiên hạ. Núi Võ Đang lại càng đáng thương hơn, chưởng giáo Võ Đang còn chẳng là cái thá gì, nơi này ngược lại có người chiếm núi làm vua, hay là đi nhìn xem nhỉ?"

Ngụy Thúc Dương cười mà không nói. Bởi vì địa vị siêu nhiên, giao tình mười mấy năm với Thế tử điện hạ đặt ở bên kia, cho nên trong lời nói của Từ Phượng Niên cưỡi ngựa đồng hành có thể biết được chuyện khôi hài hai con ngỗng đổi hoàng môn. Hiện giờ lại nhìn thấy Thế tử điện hạ lấy sơn hà địa lý làm bản đồ, tám chín phần mười là đi đến đâu vẽ đến đó, không lẽ là muốn vẽ hết ba ngàn dặm thành một đường giang sơn cẩm tú sao? Con đường này có ẩn giấu huyền cơ gì hay không? Lão đạo sĩ Cửu Đấu Mễ không dám tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, tốt hơn vẫn nên để ở trong lòng, nói nhiều dễ nói hớ. Văn nhân cuồng sĩ Bắc Lương cơ hồ đều bị Đại Trụ Quốc rút đầu lưỡi như khi giết gà, không ai dám nghị luận quân chính biên cương, chỉ biết ngâm thơ nghịch đối, ngược lại có mấy thi nhân có can đảm dấn thân vào chốt hiểm yếu ở vùng biên cương quân lữ, mấy năm nay lục tục truyền ra không ít câu hay danh thiên hùng hồn, càng khiến hiệp khách chí tại công danh nối liền không dứt đi đến biên giới tòng quân gia nhập quân đội. Nói tới cũng thú vị, rất nhiều hoàn khố ở chỗ này bị Thế tử điện hạ giày vò đến nửa sống nửa chết, cảm thấy không ngóc đầu lên được, trong cơn tức giận bèn đi biên cảnh lấy quân công, tốt xấu gì ngoài biên cảnh cũng không có Thế tử điện hạ kia đè ép bọn họ không ngẩng đầu lên được không phải sao?

Ở đạo quan nhìn thấy Khương Nê vẻ mặt tiều tụy hai mắt sưng đỏ, Từ Phượng Niên nhịn không được khẽ mỉm cười, lá gan của cô gái này thật sự là quá nhỏ, đời này kiện hành động vĩ đại duy nhất của nàng chính là muốn giết mình nhỉ? Ngư Ấu Vi ngủ rất an tâm, mặt mũi nhẹ nhàng khoan khoái, tựa hồ hiểu được chút chuyện trước kia nghĩ không ra, trong ánh mắt nhìn về phía Thế tử điện hạ có thêm vài tia sáng sủa, thiếu đi vẻ mờ mịt đục ngầu, hối hận và sợ liên lụy khi đi ra ngoài. Từ Phượng Niên lười hao tổn tinh thần trên những chỉ tiết nhỏ nhặt này, chỉ ăn điểm tâm qua loa rồi tìm lão Kiếm Thần đang chắp tay đứng, lão đầu nhi đang nhìn chằm chằm một bộ câu đối cũ kỹ có chữ viết mơ hồ, Từ Phượng Niên hạ giọng nói: "Rương sách trên xe mới đặt vào thêm một đồ vật, lỡ như về sau phải chạy trốn, phiền lão tiên bối ngoại trừ mang theo Khương Nê, còn cầm thêm cái rương đó nữa."

Lão Kiếm Thần lười biếng nói: "Nhìn tâm tình lão phu như thế nào."

Từ Phượng Niên len lén nhe răng, nể tình vị Kiếm Thần thế hệ trước này đứng ngoài nhìn mình so chiêu với Lữ Tiền Đường, nên không oán thầm lão đầu nhi là anh hùng tuổi xế chiều. Bất thình lình nhìn thấy lão đầu năm đó từng là nhân vật số trước giang hồ vươn tay ra, gãi gãi đũng quần, Từ Phượng Niên nhịn không được mà từ nhe răng biến thành nhếch miệng. Lý lão kiếm thần a, Ngụy gia gia nói năm đó ngươi độc thân tiêu sái phiêu bạt giang hồ không người có thể sánh ngang thanh sam cầm kiếm của ngươi, còn có vô số nữ tử xuất chúng đơn phương tương tư ngươi, nhưng chỉ riêng tác phong bây giờ của lão nhân gia ngươi, thật sự là không phải bị thổi phông lung tung ra chứ?! Quả nhiên không nói toạc ra vị lão đầu này chính là Lý Thuân Cương là điều vô cùng sáng suốt. Lão đầu vừa gãi xong đũng quần, liền đưa tay đánh hàm răng vàng, cào ra rất nhiều sợi thịt ăn tối hôm qua bị mắc vào kẽ răng, nhẹ nhàng búng đi, Từ Phượng Niên nhìn thấy hết thảy, yên lặng đi xa, trong lòng mắng to mẹ nó Lục Địa Kiếm Tiên...

Dọc theo con đường vòng quanh núi, qua hai ngọn núi trước sơn môn núi Thanh Thành, đến sườn núi Hoa Cái Phong, hai khu rừng rậm truyền đến một hồi tiếng ồn ào xen lẫn kêu mắng trong xô đẩy, Lữ Tiền Đường dáng người cường tráng dừng ngựa, híp mắt nhìn lại, vị đại trượng phu đeo cự kiếm Xích Hà này ngồi ngay ngắn trên tráng mã cao lớn, người ngoài nhìn đội ngũ du lịch của Thế tử điện hạ, kiếm khách Lữ Tiền Đường có lẽ chỉ so với đại kích Ninh Nga Mi khí thế hơi yếu, vị kiếm sĩ khôi ngô Đông Việt này không thể nghỉ ngờ rất có thể chấn nhiếp bọn chuột nhắt. Trong mắt Lữ Tiên Đường nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu mặt vàng bị đẩy ra khỏi rừng cây, lảo đảo ngã xuống đường, thiếu niên này cũng không phải mặt hướng đoàn người Lữ Tiền Đường nói chút thuật ngữ đặc biệt của giặc cướp chặn đường, mà là quay đầu lại mắng: "Lưu cỏ lau, ta bà mẹ ngươi đêm nay không qua được! Ngươi đẩy ta làm gì, trèo tường nhìn ngươi nằm sấp trên người bà nương ngươi cũng không có sức lực, đẩy ai không được, đẩy ta đi ra, xem ta không kể sạch chuyện ngươi tháng trước vào thành sờ một cái đại cô nương - Chết cái đồ bỏ đi!" Lữ Tiền Đường lạnh lùng nhìn, chậm rãi rút cự kiếm ra.
Bình Luận (0)
Comment