Chương 145: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (1)
Chương 145: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (1)Chương 145: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (1)
Trú Hạc Đình nghe nói là nơi cư trú lâu dài của tiên hạc, đoàn người Từ Phượng Niên xuống ngựa nghỉ chân nhưng ngay cả một con chim trĩ cũng không thấy, nhưng lại có sáu bảy vị khôn đạo nữ quán ôm lấy một công tử ca trẻ tuổi khí vũ hiên ngang, thân mặc đạo bào, trên tay câm một thanh kiếm gỗ đào kiểu Thần Tiêu có mùi thơm thoang thoảng, đỉnh đầu quấn tiêu dao cân(khăn), trang trí bằng hoa vân đám mây, nhất là phía sau đầu dắt hai cây trâm hình kiếm có ruy băng bay phất phơi. Cái kiểu này bị các lão đạo sĩ Đại chân nhân nhất trí cho rằng không đàng hoàng, không phải bất cứ đạo sĩ tuổi trẻ nào cũng có gan đeo lên đầu, đúng là ngày càng có nhiều đạo sĩ trẻ tuổi phóng đãng, vị đạo sĩ đẹp trai này nằm nghiêng trên ghế dài trong đình, mấy vị nữ quán bên người đang lột hạt dẻ bỏ vào trong miệng gã, tiên phủ khí phái như thế, bị đám hại dân hại nước này làm cho nào còn phong thái thần tiên nữa?
Đạo sĩ trẻ tuổi Thanh Dương Cung thèm rõ dãi khi mới nhìn thấy Thư Tu, lại nhìn thấy Ngư Ấu Vi ôm mèo trắng thì lập tức đơ ra như cây cơ, lại nhìn thấy Khương Nê nhảy xuống từ xe ngựa, trong mắt không che giấu được kinh ngạc, gã nhẹ nhàng đẩy ra nữ quán, đứng lên, giắt kiếm gỗ đào ở trên lưng, dẫn đầu ra khỏi Trú Hạc Đình, ưu nhã thở dài, cực kỳ khách khí vái chào, ngẩng đầu đứng vững, mỉm cười nhìn phía Từ Phượng Niên, chậm rãi nói: "Thanh Dương Cung tiểu đạo Ngô Sĩ Trinh..."
Từ Phượng Niên nào sẽ cho đạo sĩ mèo khen mèo dài đuôi kia cơ hội, lập tức bảo Lữ Tiên Đường mở đường, trực tiếp đi về phía Trú Hạc Đình, vô lễ ngắt lời nói: "Ngô Sĩ Trinh? Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố là gì của ngươi?"
Những nữ đạo sĩ này lúc đầu có rất nhiêu hảo cảm đối với Từ Phượng Niên, thế tử điện hạ không thô kệch như Từ Kiêu nhưng lại rất giống Vương phi, là nam tử có nữ tướng hiếm thấy, nếu không có bốn năm du lịch cộng thêm luyện đao ma luyện, xóa đi rất nhiều khí chất nữ tử, thì càng khiến các nữ tử yêu thích, đương nhiên so với Ngô Sĩ Trinh chỉ hơn không kém. , Giờ tuy Từ Phượng Niên đã to con hơn chút, không con gầy gò âm nhu như trước, đến nay cũng vẫn bị Bạch Hồ Nhi Kiểm coi khinh, trừ cái đó ra, thì vẫn như trước. Các nữ quán Thanh Dương Cung mặc dù kinh ngạc trước mắt nam tử anh tuấn phú quý cẩm y, có thể ở lâu bên Ngô Sĩ Trinh, quen lời nói nho nhã, ăn không tiêu lời nói ngang ngạnh của Từ Phượng Niên, các nàng lập tức giận tái mặt, hoàn khố ở đâu ra, dám gọi thẳng họ tên của Thanh Thành Vương? I
Ngô Sĩ Trinh nhanh chóng thành thế đối đầu với Lữ Tiên Đường Thư Tu đang đứng yên, gã chỉ nhìn ra Thư Tu là mẫu hồ bên ngoài quyến rũ bên trong quyến rũ, nhưng thanh Xích Hà đại kiếm của Lữ Tiền Đường, dường như mười thanh kiếm gỗ đào cộng lại đều không nặng bằng một thanh của người ta.
Ngô Sĩ Trinh không có bất kỳ bối rối nào, vẫn tươi cười đón chào, trấn tĩnh nói: "Cung chủ chính là phụ thân của tiểu đạo."
Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Vậy ngươi cũng có một người cha lợi hại, Thanh Thành Vương, nghe rất uy phong, trong vương triều chúng ta cũng chỉ có hai vị vương khác họ, ngươi đầu thai không tệ."
Các nữ quán rất tức giận, xì xào bàn tán, mắng mỏ không dứt, hiển nhiên bị ngôn ngữ của Từ Phượng Niên chọc giận. Chính chủ Ngô Sĩ Trinh không hổ là con trai của Thanh Thành vương, chỉ khẽ cười nói: "Nghe khẩu âm của công tử, là người Lương châu?"
Từ Phượng Niên ngạo khí gật đầu, vốn là hoàn khố Bắc Lương tự xưng đệ nhị đừng nói đệ nhất ngay cả đệ tam cũng không ai dám xưng, căn bản không cần tốn sức làm bộ, tự có dáng vẻ ngạo nghễ khiến cho người ngứa gan, cầm Tú Đông đao chỉ chỉ Ngô Sĩ Trinh vẫn đang cười, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Cha ta không thể kém Thanh Thành Vương bao nhiêu, là tướng quân trong tay cầm binh phù, mấy năm nay để dành được rất nhiều của cải, bản công tử ngại vàng bạc trong nhà quá nhiều, chồng chất thành núi, chướng mắt. Nghe nói núi Thanh Thành có thần tiên, nên nghĩ đến xem có thể mua chút đạo pháp trường sinh hay không, sống lâu thêm trăm năm, nếu có thể thành, đừng nói bạc trắng trăm vạn, dù cho hoàng kim mười vạn cân, bản công tử đều có thể đưa đến Thanh Dương Cung của các ngươi. Không thì cũng phải đến Thanh Dương Cung lấy mấy quyển điển tịch thượng thừa thuật phòng the trở về. Ngươi, đạo sĩ tên là Ngô Sĩ Trinh, nếu là con trai của phong vương Ngô Linh Tố, vậy mau dẫn bản công tử đi lên đỉnh núi Thanh Dương Cung, lão tử ngươi nếu như không có chút bản lĩnh mà dám xưng vương, ta sẽ tháo dỡ Thanh Dương Cung của các ngươi!"
Ngô Sĩ Trinh hí mắt nhìn thoáng qua Ngụy Thúc Dương mặc đồ của Cửu Đấu Mễ đạo, nói: "Mời công tử theo tiểu đạo lên núi, không phải tiểu đạo khoe khoang, trong Thanh Dương Cung thật sự có một số bản đơn lẻ đạo môn thổ nạp cầu trường sinh, nếu công tử dẫn theo Cửu Đấu Mễ đạo lão chân nhân, cũng có thể vừa nhìn liên biết."
Từ Phượng Niên kiêu căng nói: "Vậy còn không mau dẫn đường? Bản công tử hài lòng, núi vàng núi bạc đều là của ngươi."
Ngô Sĩ Trinh mang theo một đám nữ quán đang giận sôi đi bộ lên Thanh Dương Cung, chiếc ghế trúc xanh trong Trú Hạc Đình bỏ đi không dùng.
Từ Phượng Niên ngôi trên lưng ngựa cầm Tú Đông vỏ đao gõ đầu của Ngô Sĩ Trinh một cái, hỏi: "Ngô Sĩ Trinh, ngươi nói cho bản công tử xem lão tử ngươi là thân tiên đạo hạnh như thế nào."
Ngô Sĩ Trinh mới đi một đoạn đã ra mồ hôi đầy người, thở dốc hồi đáp: "Cha ta vốn là ẩn sĩ luyện đan tại Long Hổ Sơn, sau lại đan đạo đại thành, xuống núi vì muốn cứu tế bách tính bị ôn dịch, ở bên bờ Dương Tử Giang gặp phải hỏa sư Uông Thiên quân, Thiên quân thấy cha ta có đạo tâm tinh thuần, bèn truyền thụ Thần Lôi Yết Đế đại đạo, có thể sai khiến 36 quỷ thần. Lại du động thiên thứ 22 của Bạch Thủy Trạch đạo môn, ra tay giúp đỡ một bà lão bị bệnh nặng, mới biết bà là Điện Mẫu trên trời, bà bèn tặng cha ta « thần tiêu ngũ lôi thiên thư », ôi sau bao nhiêu gian khổ, phất tay thu nhận lôi điện. Cha ta được thiên mệnh, nhanh chóng thông suốt lí giải, gặp quỷ thần tụng nguyền rủa vẽ bùa, điều khiển lôi điện truy nhiếp yêu ma! May mắn được hoàng đế bệ hạ triệu kiến, mặt rồng vui mừng, nên mới có phong hiệu Thanh Thành Vương này."
Từ Phượng Niên có chút khiếp sợ, đừng xem Ngô Sĩ Trinh thở hổn hển, nhưng kể chuyện lại vô cùng trôi chảy, nói cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là đọc thuộc lòng vô số lần.