Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Sát Thân Tiên Trong Thanh Dương Cung (Thượng) (2)

Chương 146: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (2) Chương 146: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (2)Chương 146: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (thượng) (2)

Ngụy Thúc Dương mỉm cười, không nói gì, truyên thuyết thần tiên, lão thân làm Cửu Đấu Mễ lão đạo, sao lại không biết trong đó đầy lừa dối? Giống như Long Hổ Sơn cùng Võ Đang Sơn, ngoại trừ mấy vị tổ sư gia khai sơn lập phái, còn cân mượn quỷ thần tới tăng thanh thế, chưa từng nghe nói hiện tại vị thiên sư chưởng giáo xuất môn bắt gặp tiên nhân? Nói ra đều bị người ta cười đến rụng răng!

Khương Nê chui đầu ra khỏi mành nghe mấy câu này lại tin tưởng không nghi ngờ, tấm tắc kêu kỳ lạ, còn về Ngô Sĩ Trinh, thì nàng không thèm nhìn, tướng mạo như thế nào, phong độ như thế nào, hoàn toàn không muốn biết.

Lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương tức giận cúi đầu khinh miệt, cứ như bị chính mình cho xú huân đến, ngẩng đầu khoát tay áo, tức giận nói: '"Đừng nghe cái tiểu đạo dâm đãng này nói nhảm, đều là gạt người."

Khương Nê cực kỳ sùng kính đối với thần tiên phật linh, khẩn trương nói: "Chớ nói nhảm, nơi này cách Thanh Dương Cung không xa, cẩn thận bị sét đánh!"

Lão đầu nhi cười ha ha nói: "Bổ xuống thì như thế nào, lão phu chỉ cần một kiếm là đánh nát rồi."

Khương Nê đang nơm nớp lo sợ, tức giận nói: "Ngươi không khoác lác sẽ chết à? Sẽ chết hả? !"

Lão đầu nhi ha hả nói: "Chớ nóng vội, ngươi nghe tiếp, thằng nhóc Từ Phượng Niên này nào sẽ để mặc tiểu đạo sĩ kia nói khoác không giới hạn.”

Quả nhiên, Từ Phượng Niên cực kỳ giống cái công tử ngang bướng xuất thân hào phiệt, cổ chọc thủng sơ hở, vạch mặt nói: "Lão tử ngươi Ngô Linh Tố có đụng phải hỏa sư điện mẫu gì đó không thì quỷ mới biết, Ngô Linh Tố chém gió thế nào cũng được. Nhưng bản công tử nghe nói, Ngô Linh Tố chôm đôm chia tây kiếm được một quyển « thần tiêu linh bảo kinh », muốn cùng Long Hổ Sơn phủi sạch quan hệ với chính thống giáo, ở phong thuỷ bảo địa núi Thanh Thành này tự lập môn hộ, thế nhưng hương hoả cực kỳ ít, sau đó không biết người nào tiến cử Ngô Linh Tố, nói lão tử ngươi đạo pháp hiếm thấy, thuật phòng the cũng là nhất tuyệt. Vì vậy được hoàng đế bệ hạ gọi vào trong cung, lão tử ngươi cũng thức thời, cho đan dược cho bí kíp, còn vuốt mông ngựa chém gió, nói gì trời có cửu tiêu, Thần Tiêu tối cao, đứng đầu trong Thần Tiêu rõ chính là trưởng tử của Ngọc Hoàng đại đế, chính là đương kim bệ hạ chuyển kiếp, cũng có tài nghệ chém gió, nhưng có người nói vài đạo giáo tổ đình của Long Hổ Võ Đang, đều mắng lão tử ngươi Ngô Linh Tố chỉ biết khoác lác, Thanh Thành Vương một mình một Cung chiếm đệ lục động thiên cũng không dám chửi lại vài câu? Dù gì cũng là một Vương, đúng không?”

Ngư ấu Vi bật cười.

Ngụy Thúc Dương rất phối hợp thế tử điện hạ, giả vờ thấp thỏm, nhẹ giọng cải chính nói: "Công tử, núi Thanh Thành là đệ ngũ động thiên."

Từ Phượng Niên hừ hừ nói: “Đệ ngũ đệ lục cũng tương đương nhau mà.”

Mặt của Ngô Sĩ Trinh hầm hầm, nhưng vẫn cứng ngắc bảo trì mỉm cười, không tức giận, không nôn nóng, đưa tay ngăn một vị khôn đạo nữ quan lau mồ hôi cho gã, tự mình lau mồ hôi, ngắm nhìn phía trước, đã mơ hồ có thể thấy được mái hiên đỉnh Cung, Ngô Sĩ Trinh không còn nhẫn nhịn nữa nhếch miệng, ngẩng đầu cười nói: "Công tử, Thanh Dương Cung sắp đến."

Sau đó gã phân phó một đạo cô hơi lớn tuổi trong đó: "Thanh Thủy, ngươi đi nhanh chút, đến Thanh Dương Cung trước báo có khách quý."

Đạo cô lắc lắc vòng eo quyến rũ vội vã chạy đi.

Ngô Sĩ Trinh liếc nhìn Ngư Ấu Vi ôm nha đầu xấu xí.

Từ Phượng Niên thì biểu hiện thờ ơ, nghĩ thầm đạo sĩ định trẻ tuổi này lực còn thực không tồi, con rùa đen này có phải đã quyết tâm đóng cửa thả chó không? Thanh Dương Cung dù sao cũng không phải Bắc Lương quân ngũ, làm thần tiên ở núi Thanh Thành đã lâu, thật xem mình là thần tiên đao thương bất nhập, không thèm dựng trạm gác nên không biết dưới chân núi có 100 khinh kị.

Từ Phượng Niên xa xa chứng kiến Thanh Dương Cung tiền điện, hí mắt nói: "Ngô Sĩ Trinh, có ai từng gọi người là Ngô khoác lác hay không?”

Ngô Sĩ Trinh có lẽ nhẫn nhịn đã lâu nay không ngại nhẫn nhịn thêm lúc nữa, trong lòng thực ra đã sớm mắng hoàn khố Bắc Lương không biết trời cao đất rộng này cả trăm lần, chờ vào Thanh Dương Cung sẽ xử lý người này, khi đó có thể gặp được phụ thân trấn giữ Thanh Dương Cung, Ngô Sĩ Trinh càng tươi cười rực rỡ thêm, ngẩng đầu lên nói: "Ngô khoác lác sao? Lần đầu tiên nghe nói nha."

Từ Phượng Niên cầm Tú Đông chỉ chỉ Thư Tu phía trước, cười nói với Ngô Sĩ Trinh: "Nếu thật sự có thuật phòng the thượng đẳng có thể lọt vào mắt của bản công tử, nhìn thấy chưa, cô nàng này tinh thông mị thuật, tuổi thì lớn chút, nhưng rất thạo ân ái, bảo quản đạo sĩ ngươi chỉ nguyện uyên ương không nguyện thành tiên!

Bản công tử không ngại tặng Thư đại nương kia cho ngươi, hai ta hợp ý, bản công tử cũng không phải người keo kiệt."

Cơ thể mềm mại của Thư Tu rõ ràng vừa run lên.

Ngô Sĩ Trinh liếc nhìn bóng lưng của Thư Tu, thật sự là vưu vật quyến rũ hơn nhiều nữ quán trong cung, nhìn cặp mông bự tiếp xúc cùng yên ngựa, thực sự là vừa to vừa tròn. Chỉ là vào Thanh Dương Cung ta, ngươi mắng cha ta đường đường Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố là Ngô đại khoác lác, còn gọi tiểu đạo gia là Ngô tiểu khoác lác, một vưu vật là đủ rồi? Vậy mấy em còn lại thì sao?

Từ Phượng Niên thật vất vả mới chứng kiến cảnh Ngô Sĩ Trinh đắc ý vênh váo, ngược lại có mấy phần bội phục, phần kiên trì cùng ngụy trang này nếu so với Vương Sĩ Trinh, so với đại đa số con nhà giàu Bắc Lương đều cao minh hơn nhiều.

Từ Phượng Niên lẩm bẩm: "Được, trước cho ngựa phi lên Thanh Dương Cung hãng nói."
Bình Luận (0)
Comment