Chương 147: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (1)
Chương 147: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (1)Chương 147: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (1)
Ngô Sĩ Trinh vểnh tai nhưng không nghe rõ câu nói thâm của Từ Phượng Niên, trông thấy rất nhiều đạo sĩ tuôn ra từ trong Thanh Dương Cung như nước thủy triều, lập tức hống hách hơn hẳn, nhanh chóng bước cách xa Từ Phượng Niên đang mang song đao, lúc này mới chỉ vào một tấm bia đá ngoài điện, khẽ cười nói: "Phía trên viết bốn chữ 'Công hầu xuống ngựa, là hoàng đế bệ hạ ngự tứ."
Từ Phượng Niên liếc nhìn, hắn nhận ra nét chữ, quả nhiên là chữ của hoàng đế, giống như tấm biển Cửu Long ngay chính giữa Thính Triều Đình, trung quy trung củ, lại không có chút gân cốt thân vận.
Từ Phượng Niên không tuân theo, giơ roi giục ngựa lên điện, ngựa đạp cầu thang đá bằng bạch ngọc, tiếng vó ngựa vô cùng thanh thúy.
Ngụy Thúc Dương theo sát phía sau, Lữ Thư Dương ba người cứng nhắc làm theo, nhất là Lữ Tiền Đường cảm thấy cực kỳ thích ý, công hầu xuống ngựa? Thảo dân vong quốc như Lữ Tiền Đường ta, đều có thể làm như không thấy.
Thư Tu suýt chút nữa bị thế tử điện hạ hai tay dâng tặng cho Thanh Dương Cung sắc mặt khó coi, bèn ấn mạnh cái mông đẹp lên tuấn mã khiến cho tiếng vó ngựa trở nên trầm trọng.
Ngô Sĩ Trinh không chút ngăn trở, con trai cưng của Thanh Thành Vương đường hoàng chỉnh sửa khăn đội đầu đạo bào, chậm rãi leo lên các bậc thang, cao thủ trong Thanh Dương Cung tuôn ra, không dưới năm mươi người.
Phụ thân Ngô Linh Tố tự lập Thần Tiêu Phái, là đại thủ bút huy hoàng khai tông lập phái, cộng thêm được phong làm Vương, tuy nói Cửu Đấu Mễ đạo sĩ bị đuổi không còn một ai, nhưng sau đó thu nạp rất nhiều dị sĩ tài ba mộ danh mà đến người, rốt cục ba mươi sáu người hợp thành Thần Tiêu Kiếm Trận, kiếm trận một khi phát động, ba mươi sáu thanh kiếm, gào thét như có tiếng sấm.
Lúc nhỏ nhìn thấy vô số Cửu Đấu Mê lão đạo sĩ lên núi Thanh Thành Thanh Dương Cung lý luận, đều bị Ngọc Tiêu Kiếm Trận lúc đó chỉ có mười tám người đánh cho răng văng đầy đất, hiện tại Thanh Dương Cung ở núi Thanh Thành thế lớn không ai bằng, Ngọc Tiêu Kiếm Trận được xưng đối địch dưới nhị phẩm không địch thủ, Thần Tiêu Kiếm Trận càng có thể đối kháng với nhất phẩm cao thủ, hai kiếm trận, Ngô Sĩ Trinh không phải hạng người ếch ngồi đáy giếng, đương nhiên biết còn kém so với đích thiên hạ tam đại kiếm trận hiện nay tự mình thành danh mấy trăm năm hiện nay. Chỉ là, đám người trước mắt này cản được sao?
Tráng hán cầm thanh kiếm lớn kia trông khá khó giải quyết, tên hộ vệ với đôi tay như tuyết cũng có chút cổ quái, còn như công tử ca đứng gần vị lão đạo Cửu Đấu Mễ nhất kia, Ngô Sĩ Trinh vốn không để trong mắt.
Ngô Sĩ Trinh nắm chắc phần thắng bỗng rơi vào thế khó. Thanh Dương Cung am phòng trung song tu thuật, mấy năm nay gã đã làm một số hoạt động không quá quang minh chánh đại, nhưng thỏ không ăn cỏ gân hang, trong số khách hành hương lên núi mặc dù có nữ khách hành hương dung mạo căn cốt đều đủ, song dưới nghiêm lệnh của phụ thân nên gã cũng không dám quá hoang đường, trừ phi là gặp đỉnh lô thượng sai, thì mới ra ta. Năm ngoái có hai vị đạo cô được sủng ái nhất trong cung đến bị gã bắt lại, tôi tớ đều giết sạch, vất xác vùng hoang vu, lại giá họa cho đám cướp trên núi, vô cùng đơn giản, bằng không giữ lại từng đám sơn phỉ làm gì? Ngô Sĩ Trinh sẽ để ý số tiền cung phụng mấy trăm lạng bạc ròng hàng năm ít đến đáng thương này sao?
Hai vị nữ quan này là một đôi cô cô chất nữ, ban đầu dùng mọi cách chống cự, nhưng sau khi hưởng qua tư vị Thanh Dương song tu, đã ngoan ngoãn thuận theo, làm nhanh thân tiên khoái hoạt ở trong Thanh Dương Cung, dù sao cũng sung sướng ung dung hơn đám phàm phu tục tử lo củi gạo dầu muối ở dưới chân núi, nữ tử thế tục nào không hy vọng xa vời có thể sở hữu thuật trú nhan vĩnh bảo thanh xuân? Phụ thân từng nói dù đám nương nương trong hoàng cung cũng không ngoại lệ!
Có Tương Mã Thuật, còn có Tướng Nhân Thuật, Tướng Nhân Thuật phân rất nhiều, Ngô Sĩ Trinh chỉ tuyển chọn loại mà gã cảm thấy hứng thú nhất, làm sao nhận ra song tu đỉnh lô, gã đóng tại Hạc Đình liếc mắt liền nhìn ra mấy nương tử khách hành hương này là đỉnh lô tư chất tốt, hiếm thấy trong đời, Thư đại nương bị chế giêu chính là thượng phẩm, thanh sam nha hoàn lái xe cùng tuyệt mỹ nữ tỳ chỉ ló ra một lần đều là thượng thượng phẩm.
Mà nữ tử quyến rũ ngồi trên lưng ngựa bế hắc nha đầu, thì lại là tiên phẩm khiến người ta thèm thuồng, một số gần như tiên nhân đệ nhị phẩm "Tọa liên Bồ Tát tương" của phụ thân!
Ngô Sĩ Trinh động lòng, khó xử không phải ở chỗ vị công tử ca Bắc Lương có những tuỳ tùng mạnh mẽ, bất kể ngươi là con cháu của vị Bắc Lương tướng quân nào, có bản lĩnh mang mấy ngàn ky thiết ky lên Thanh Thành, có thể vượt qua nửa Ung châu được Cố Kiếm Đường đại tướng quân chế tạo thành một cái thùng sắt?
Cũng là võ phu có công huân rực rỡ trong xuân thu, Từ Kiêu ngươi dựa vào cái gì được làm Đại Trụ Quốc, được phong Bắc Lương Vương, hổ phù nặng như thái sơn, Cố Kiếm Đường ta chỉ là một trong tám vị thượng trụ quốc, làm quan tại triều đình, quân quyền trong tay nhẹ như hồng mao. Ngô Sĩ Trinh không cho rằng Cố Kiếm Đường sẽ rộng lượng đến cười trừ, trong mười năm võ tướng Ung châu liên tiếp thay đổi, một phần ba bộ hạ cũ của Cố đại tướng quân đều vô tình hay cố ý chen vào, đầu năm phụ thân uống rượu đã lén lút nói "Cố Kiếm Đường so sánh với Từ què, họ Cố luận tâm cơ thực lực đều kém thua Nhân đồ một bậc, nhưng Cố Kiếm Đường mưới 43 tuổi, cái này là đủ rồi ". Từ Kiêu còn như vậy, huống hồ là tướng lĩnh Bắc Lương? Ngô Sĩ Trinh nào sợ hãi, còn 300,000 thiết ky Bắc Lương đều thuộc quyền của sáu vị nghĩa tử tướng quân tuổi trẻ, chưa từng nghe nói họ có con cháu lớn tuổi như vị công tử này.
Vì vậy Ngô Sĩ Trinh đang sầu nào chuyện nên phân chia mấy cái nữ tử như thế nào, cho cha mấy vị? Giao tiểu nương tử ôm mèo trắng như Bồ Tát ra, mình lưu lại mấy vị còn lại, hay là chỉ cần một mình nương tử ôm mèo trắng là được? Nhưng không biết phụ thân chuyên tâm muốn song tu chứng đạo cho thế nhân có đồng ý hay không?
Ở núi Thanh Thành, Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố chính là trời, Ngô Sĩ Trinh không thể nghi ngờ chính là "Thiên tử", Ngô Sĩ Trinh một khi đau đầu, sẽ theo thói quen hai ngón trỏ cuốn lên hai đạo kiếm mang phiêu diêu trên tiêu dao khăn, thấy hơn mười vị đạo cô chạy ra đại điện xem náo nhiệt, các nữ quán si mê làm chuyện mờ ám với Ngô Sĩ Trinh nhất, vê phần chuyện trên giường, đương nhiên là càng thích hắn đâm vào rút ra, so với phụ vương thần tiên Ngô Sĩ Trinh lúc song tu đưa ra nhiều quy củ nghiêm khắc, mỗi một cái động tác đều phải dựa vào trong sách, một bước không được sai, các nàng đều thích vu sơn mây mưa cùng Ngô công tử.
Vị tiểu thần tiên này biết thương xót, rung đào hoa mỹ nhân phiến, thổi dương chi bạch ngọc tiêu, có thể đánh cổ cầm khiến bách điểu hót theo, ngay cả những mỹ nhân bị cướp vào Thanh Dương Cung đều cam tâm tình nguyện không nhớ về cố hương, huống là một số nữ đạo sĩ đã bị mang lên núi từ nhỏ?
Ngô Sĩ Trinh ngẩng đầu nhìn Từ Phượng Niên ngồi bên Táo Hồng mã, cười nói: "Ngựa này thuộc về ta."
Từ Phượng Niên liếc nhìn mười tám người trong nháy mắt lập thành kiếm trận, quay đầu hỏi Ngụy Thúc Dương, hắn hỏi: "Ngụy gia gia, trận này nổi danh không?”
Ngụy Thúc Dương bình thản nhẹ nhàng vuốt râu nói: "Nếu như lão đạo không nhìn lầm, là Ngọc Tiêu Kiếm Trận mà Ngô Linh Tố học trộm từ một bí trận của Long Hổ Sơn Lão Quân các, xem như là trò giỏi hơn thầy. Ngô Linh Tố thiên tư siêu quần, mọi chuyện học một biết mười, đây là điều mà ngay cả Long Hổ lão Thiên sư cũng thừa nhận, đáng tiếc tâm thuật bất chính, không chịu được khổ, chỉ biết mưu lợi, không chịu đi đại đạo huy hoàng, lúc đó lão Thiên sư cố ý trách cứ Ngô Linh Tố, bắt lên mỏm đá vắng vẻ luyện đan, thực ra là vì khổ tâm mong vị Thanh Thành Vương này chuyên tâm tu luyện, chưa từng nghĩ Ngô Linh Tố sẽ tức giận rời khỏi Long Hổ Sơn, thời gian qua được trông như vẻ vang, thực ra là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bằng không chưa chắc không thể trở thành thiên sư khác họ tại Long Hổ Sơn."
Từ Phượng Niên cười hỏi: "Không đề cập tới Thanh Thành Vương này, mười tám người làm thành kiếm trận này, bốn mươi mấy đạo sĩ cầm kiếm chỉ là hạng nhãi nhép thôi sao?" Ngụy Thúc Dương thần tình trang nghiêm, lắc đầu nói: 'Đó là kiếm trận trấn Cung của Thanh Dương Cung, Ngô Linh Tố tự xưng Thần Tiêu Thiên Quân, tự có một số sức mạnh của hắn, không biết hắn làm sao nghĩ ra một bộ Thần Tiêu Kiếm Trận ba mươi sáu thiên cương, uy lực không thể khinh thường, ít nhất lão đạo ta cũng không dám tuỳ tiện cướp kiếm trận này, tám chín phần mười sẽ thua, nói không chừng còn sẽ chết bởi kiếm trận. Đây là một trong những đại trận đang nổi danh nhất đương thời, cũng là nguyên nhân Thanh Dương Cung nhận được sự ủng hộ từ đám quan lại già trong triêu, nói kiếm trận này có thể dẫn thiên lôi sánh bằng ba kiếm trận lớn, không kém chút nào, ba năm trước Ngô Linh Tố lại vào hoàng cung, liền dẫn theo kiếm trận ba mươi sáu đạo sĩ cùng nhau đi tới, đồn đãi ngoài Anh Hoa điện ánhh kiếm sáng bừng, vào ngày nắng đẹp, lập tức biến thành thiên lôi nổ vang, tranh đua với nhật nguyệt, lại có người nói Triệu thiên sư lúc đó đang ở tại kinh thành quan sát trận pháp, cũng phải biến sắc."