Chương 148: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (2)
Chương 148: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (2)Chương 148: Sát thân tiên trong Thanh Dương Cung (trung) (2)
Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Thần Tiêu Kiếm Trận không kém, ta tin, nhưng nếu nói khiến nhị thiên sư Long Hổ Sơn hoảng sợ thất thanh, ta đánh chết cũng không tin. Lão Hoàng năm đó kể với ta về ba kiếm trận lớn, nói hắn chưa từng đi đến Ngô gia kiếm trủng, không đi nên với hắn thì kiếm trận của Long Hổ Sơn hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ. Nhị thiên sư là lão già ăn đủ sơn hào hải vị, nào sẽ cảm thấy khiếp sợ đối với cá tôm tiểu tiên, tối đa là nói một tiếng trông không tệ. Đây là Ngô Linh Tố biết tạo thế nhất ở đang tự dán vàng lên gương mặt già nua của mình”
Kiếm trận "Bách linh bát kiếm quân đồ phong đô" của Long Hổ Sơn, lấy trăm kiếm thành quân, trấn thủ Trảm Ma Đài.
Võ Đang Sơn Thái Cực Kiếm trận, chín chín tám mốt kiếm sĩ gỗ đào, có người nói có thể sinh sôi không ngừng, kiếm thế cuồn cuộn như sóng mây, chỉ cần trung khu kiếm sĩ bất tử, là được một người bất tử, cho tới nay vẫn chưa có thất bại.
Ngô gia kiếm trủng tuyên bố lác đác chín chuôi khô kiếm phá vạn ky, chỉ là một truyền thuyết lố bịch mà không có bất kỳ bằng chứng nào, hai trăm năm trước, chín vị kiếm sĩ Ngô gia vì cứu một người, kiếm đạo tạo nghệ tối cao chín người đi ra mộ, cửu mã cửu kiếm đi Bắc Mãng, chín người liều chết với vạn người nhất cõng quỷ trọng giáp tinh nhuệ Bắc Mãng, thật hay giả không được biết, nhưng chín người tử thương hơn phân nửa, cuối cùng trở lại Ngô gia chỉ có ba người, kiếm trủng tổn thương nguyên khí nặng nề, gần hai trăm năm chưa gượng dậy nổi không còn nữa rầm rộ là tình hình thực tế.
Mã xe dừng lại dưới bậc thang, Khương Nê cùng lão Kiếm Thần xuống xe ngựa, Khương Nê kính nể quỷ thân cẩn thận từng li từng tí, rất sợ bầu trời bỗng dưng bổ sét xuống, Từ Phượng Niên tội ác tày trời, khó bảo toàn sẽ không khiến cho thần tiên trên núi Thanh Thành tức giận, trên sách nói càng là những ngọn núi nổi tiếng và những dòng sông lâu đời, càng có nhiều thần linh đáng sợ, không phải là đạo lý này sao? Đến khi bị Từ Phượng Niên vạ lây người vô tội, Khương Nê cảm thấy sẽ chết quá oan uổng, hắn nghiệp chướng vô số, nhưng mình là người tốt thậm chí sẽ bỏ thức ăn cho những con chuột đói trong túp lều tranh dột nát ở Bắc Lương, ngày mùa hè bị muỗi đốt đến ngủ không yên, cũng không dám đánh muỗi, đành phải chịu đựng nhiệt che kín chăn.
Lão Kiếm Thần cụt một tay thấy Khương Nê không ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy chợt có đám mây bay qua đỉnh đầu đều kinh hoảng biến sắc, buồn cười trêu ghẹo nói: "Khương nha đầu, sợ cái gì, lão phu nói nè cho dù lôi điện đánh xuống, cũng có thể một kiếm phá tan, không thể gây tổn thương được ngươi chút nào. Cho nên ngươi đại khái có thể cầu biến thiên, mây đen cuồn cuộn, tốt nhất đánh chết đại ác nhân Từ Phượng Niên."
Khương Nê đứng ở trên thêm đá, chọn đứng ở nơi xa Từ Phượng Niên nhất, không dám tiến lên nữa, tâm tình buồn bực nói: "Nhưng ngươi ngay cả một thanh kiếm cũng không có."
Cao thủ đứng đầu kiếm đạo thế hệ trước tự phụ khẽ cười nói: "Lúc đầu ở trên đường nhỏ lầy lội, lão phu cầm một cây dù nhỏ, thuận tay sử xuất một kiếm Tiên Nhân Quy, đối với lão phu mà nói, thiên hạ vật gì chẳng thể thay thế một thanh kiếm? Chỉ là một ngày chưa chân chính cầm kiếm, lão phu một ngày không có tâm tư cầm lại nửa thanh Mộc Mã Ngưu, đương nhiên cũng không nhớ ra đỉnh phong kiếm ý năm đó. Đây là ước định trước lúc lão phu rời Thính Triều Đình lập ra với Nhân Đồ, không thể tuỳ tiện vi phạm. Tiểu nha đầu, ngươi có biết căn nguyên của một chiêu 'Một kiếm tiên nhân quy'? không”
Khương Nê đang tập trung đề phòng bầu trời, bớt thời giờ nhìn không khí căng thẳng bên phía quảng trường, không ngoài dự liệu nói: 'Không muốn biết"
Lão Kiếm Thần liếc mắt.
Từ Phượng Niên vừa cùng Ngụy Thúc Dương nói hết sức lớn tiếng, Ngô Sĩ Trinh nghe rất rõ, gã xuyên qua quảng trường đá xanh, lui đến cổng đại điện, mỉm cười hô: "Hai đại kiếm trận của Thanh Dương Cung có danh xứng với thực hay không, các ngươi thử một lần sẽ biết" tới
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Nào đó, chuyến này ta lên núi mang hơi ít người, Thanh Dương Cung là chỗ ở của tiên nhân, cũng không nên chém giết, tổn thương hòa khí, bản công tử chính là cầu trường sinh, vẫn là câu nói kia, có trường sinh tiên thuật thì dạy cho ta, ta sẽ cho Thanh Dương Cung ngàn vạn lượng hoàng kim, không có thì có thuật phòng the thượng thừa cũng được, Thư đại nương cho ngươi còn chê à? Loại hàng này, trong phủ của bản công tử nuôi vô số, chỉ cân Thanh Dương Cung may mắn kết tình hương hoả cùng ta, hàng năm ta đều đưa tới cho các ngươi."
Ngô Sĩ Trinh kiên trì có cực hạn lúc này mới vạch mặt, âm trầm nói: "Nhìn thấy bốn chữ công hầu xuống ngựa chưa hả? Ta đã nhắc nhở các ngươi, ngươi còn phóng ngựa lên, là tử tội!"
Từ Phượng Niên nghi hoặc giọng nói: 'Á?"
Ngô Sĩ Trinh chỉ ngón tay lần lượt vào Thư Tu, Ngư Ấu Vi, Thanh Điểu cùng với Khương Nê ở xa nhất, gã nói: "Nếu như ngươi bằng lòng giao ra bốn người này, ta không chỉ có miễn tử tội cưỡi ngựa, còn biếu tặng ngươi mấy quyển bí kíp song tu, thậm chí lại kêu cha ta đích thân truyền thụ ngươi trường sinh thuật, thế nào?"
Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: 'Lữ Tiên Đường, đi phá trận."