Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 150 - Chương 150: Thanh Thành Vương Cúi Đầu (1)

Chương 150: Thanh Thành Vương cúi đầu (1) Chương 150: Thanh Thành Vương cúi đầu (1)Chương 150: Thanh Thành Vương cúi đầu (1)

Bên cạnh thêm đá là 100 bạch mã nghĩa tòng, người ngựa yên tĩnh, Bắc Lương đao ở trong hoàng hôn trời chiều tản mát ra một loại khí tức lạnh liệt chốn sa trường.

Dẫn đầu đại tướng Ninh Nga Mi khoác trọng giáp đen kịt, nắm thiết kích chữ bói đen nhánh gần như nặng trăm cân, hắc mã hắc giáp hắc kích, cùng 100 bạch mã nghĩa tòng khinh kị hình thành so sánh rõ ràng, làm người ta hít thở không thông.

Trước điện Thanh Dương Cung là 36 người Thần Tiêu Kiếm Trận, nhân kiếm hợp nhất, ba mươi sáu kiếm kiếm chỉ mọi người, rạng ngời rực rỡ. Ở giữa ba người Lữ Thư Dương chính là thi thể đạo sĩ đầy đất. Từng giọt máu ấm áp rơi xuống từ mũi Xích Hà kiếm trong tay của Lữ Tiên Đường, Thư Tu đang điều chỉnh hô hấp, chống lại khí cơ áp lực từ kiếm trận cùng khinh kị. Dương Thanh Phong vươn nắm ngón tay tuyết trắng nhẹ nhàng lau đi vết máu màu đỏ tươi trên gò má bên trái, hắn vô tình hay cố ý đứng ở nơi dầy đặc thi thể nhất.

Ngô Sĩ Trinh trợn tròn mắt, dùng Thần Tiêu Kiếm Trận đối phó ba người phá vỡ Ngọc Tiêu, gã còn có tám chín phần phần thắng. Bắc Lương công tử ca cưỡi ngựa tốt đeo song đao chửi rủa Thanh Thành Vương, vũ nhục Thanh Dương Cung, còn không đến mức tử tội, nhưng khinh thường tấm bia đá công hầu xuống ngựa, cưỡi ngựa vào sân rộng, là tử tội, một hơi giết chết 18 đạo sĩ có tên trong danh sách, ở trong vương triều coi trọng Hoàng lão đạo thống mà coi nhẹ Thích môn phật pháp, chính là tử tội. Cho nên dù cho Ngọc Tiêu kiếm trận tiêu vong hầu như không còn, gã không chút do dự liên bày trận Thần Tiêu, muốn bắt đứa con cháu to gan lớn mật của tướng tá Bắc Lương này, tiền trảm hậu tấu, trên dưới Ung châu chắc chắn tán thành, càng không sợ chọc đến bên kinh thành, nói không chừng cả sĩ tử Ung châu có thành kiến với Thanh Dương Cung cũng phải vỗ tay khen hay, ai còn sẽ để ý Ngô Sĩ Trinh gã một mình đoạt mấy vị nữ tử?

Nhưng tình cảnh trước mắt, lại vượt quá tưởng tượng của Ngô Sĩ Trinh, 100 ky binh mang theo dáng vẻ sát phạt ngạo nghễ xông vào Thanh Dương Cung, đây là muốn đại động binh qua tấn công Thanh Dương Cung? Đây chính là tử tội, vọng động quân ngũ, tự mình điều binh, rõ ràng là muốn bị tru di cửu tộc!

Chưa nói tội này gân với tội lớn nổi loạn, nếu Thần Tiêu Kiếm Trận không chống nổi hơn khinh ky cộng thêm đại kích tướng quân cùng bên ba gã võ phu chém giết trong sân, Ngô Sĩ Trinh muốn biết mình có thể làm gì, phụ thân Ngô Linh Tố tu đan đạo không phải tu võ, vẫn cho rằng dùng võ lực chứng đại đạo là tà môn ma đạo xấu xa thấp kém nhất, Tê Huyền Trinh trên Long Hổ Sơn kia bị đồn đã thành tiên nhân, nhưng nào từng nghe nói vị Tê Đại chân nhân kia tuyên bố chính mình là thiên hạ đệ mấy rồi? ! Cho nên lỡ kiếm trận bất hạnh bị phá lần thứ hai, vị phụ thân đan đỉnh đại gia chỉ giỏi chém gió của mình hiển nhiên không dựa vào được, vậy thì phải làm phiên thần tiên chân chính Thanh Dương Cung? Mẫu thân trên danh nghĩa của gã? Nhưng vấn đề là kẻ quái dị đó chịu ra tay sao? Bắc Lương công tử ca nói lời bất kính đối với núi Thanh Thành, nhưng nàng cũng là bà nương điên thường xuyên quyên đấm cước đá cha con bọn họ, Ngô Sĩ Trinh cũng hoài nghi mình làm sao có thể sống tới ngày hôm nay, toà Thần Tiêu Kiếm Trận này chính là do nàng bế quan ngộ đạo ra, ngay cả « linh bảo kinh » mà Thanh Dương Cung dựa vào đó để thành danh cũng có non nửa do nàng nhấc bút sáng tác.

Sau cổng trước đại điện chỉ có một cái gác chuông trơ trọi, không có cổ lâu làm nổi bật, có vẻ hơi vi phạm âm dương điều hòa của Đạo môn, gác chuông cao vót, cũng không treo chuông khổng lồ, đỉnh chóp lầu các chỉ chất tạp vật. Lúc này một tên đạo sĩ chỉ khoảng ba mươi tuổi đứng ở cửa sổ, thân mặc đạo bào màu tím, gầy guộc đứng thẳng như cây tùng, khuôn mặt mơ hồ có một tầng thanh khí lưu chuyển, có một khí chất xuất trần của đạo giáo thần tiên, thân quang sảng khoái, khiến người ta quên đi sự thô tục. Y nhìn trận chiến ác liệt trên quảng trường trước điện, ánh mắt hung ác nham hiểm hoàn toàn trái ngược so với khí thái tiêu dao, hắc hắc nói: "Con cẩu này - Thần Tiêu Kiếm Trận nương dưỡng bại trận chết hết mới tốt, vừa lúc cho Thanh Dương Cung của lão tử tiết kiệm một chút khẩu phần lương thực, đèn nhang thảm đạm, nuôi con heo còn có thể giết ăn thịt, đám người này chính là Thao Thiết sống chỉ có ăn chứ không có làm, ỷ vào cô nương kia cưỡi ở trên đầu lão tử để đi đái, thật coi mình là đại gia rồi!" - Bốp!

Một cái phất trần làm từ đuôi ngựa trắng đánh cho mặt y đỏ bừng.

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai y: "Ngô Linh Tố, đừng quên rắm chó Thanh Thành Vương này của ngươi là ai tặng cho ngươi, cũng không phải là do Hoàng đế mở kim khẩu, là ta"

Thanh Dương Cung cung chủ Ngô Linh Tế?

Thanh Thành Vương bị phất trần tát không quay đầu không biến sắc, cười lạnh nói: "Triệu Ngọc Đài, nếu như lão tử còn trẻ gặp phải ngươi, sẽ không đi luyện đan, mà là đi học kiếm, với tư chất ngộ tính của ta, ngươi nào sẽ là đối thủ của ta."

Bên cạnh Ngô Linh Tố thân vẫn truyền tới thanh âm thờ ơ: "Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh chém gió, trừ cái này ra, ngươi còn làm được gì? Loại phế vật sợ chết sợ đau như ngươi làm cái gì cũng chỉ biết điểm đến thì ngừng, chịu được nỗi khổ lúc luyện kiếm sao? Tin chuyện này không bằng ta đi tin ngươi cùng Trịnh hoàng phi có một chân."

Ngô Linh Tố thản nhiên nói: "Người có thể đánh loạn, lời không thể nói lung tung."

Phất trân đuôi ngựa tràn ngập linh tính thuận thế lại bạt cho Ngô Linh Tố một bạt tai, cái này hai bên gương mặt đều công bình, bên nào cũng không cần chê cười bên nào.
Bình Luận (0)
Comment