Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 151 - Chương 151: Thanh Thành Vương Cúi Đầu (2)

Chương 151: Thanh Thành Vương cúi đầu (2) Chương 151: Thanh Thành Vương cúi đầu (2)Chương 151: Thanh Thành Vương cúi đầu (2)

Một con mâu chuẩn trắng như tuyết cũng xuất xứ từ Liêu Đông, lao thẳng tới Từ Phượng Niên, cũng không phải con Lục Niên Phượng có biệt danh Tiểu Bạch, mà linh tuấn hơi kém, nhưng cũng là trân phẩm trong Thanh Bạch Loan, Từ Phượng Niên cầm vỏ Tú Đông đao làm giá đỡ chim cắt, mâu chuẩn rất lớn đậu vững, Tú Đông đao không hề run rẩy, Ngô Sĩ Trinh tuy không luyện kiếm nhưng lại nhìn thấy nhiều kiếm trận vận chuyển sửng sốt. Từ Phượng Niên đưa tay sờ đầu của mâu chuẩn, gỡ xuống một ống trúc nhỏ cột trên vuốt, là quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn tự tay viết. Từ Phượng Niên sau khi xem xong ánh mắt yên tĩnh, giơ lên Tú Đông, mâu chuẩn võ cánh đi, Từ Phượng Niên cất Tú Đông, quay đầu ngựa lại, chạy châm chậm về phía Ninh Nga Mi, nhẹ giọng nói: "Lui về dưới bậc thang."

Đại kích Ninh Nga Mi với gương mặt bao phủ trong hắc giáp không có bất kỳ chất vấn, làm một thủ thế thu đao, 100 khinh kị nhét Bắc Lương đao trở vào vỏ, xoay người rời khỏi quảng trường, móng ngựa nhẹ nhàng chậm chạp lại nhất trí. 100 bạch mã nghĩa tòng này dù chưa chân chính xuất đao, không nói kết quả, về khí thế cũng đã dễ dàng thắng kiếm trận một bậc.

Đây cũng là chỗ tốt mà năm đó Đại Trụ Quốc mặc sức giãm đạp giang hồ, trên giang hồ bất kể là kẻ vô danh tiểu tốt hay là nhân sĩ tông phái có chỗ đặt chân, đều có một sự kính sợ bẩm sinh đối với Bắc Lương ky binh hung hãn máu lạnh.

Tảng đá lớn trong lòng Ngô Sĩ Trinh rơi xuống, nhưng không dám tuỳ tiện thu hồi Thân Tiêu Kiếm Trận, trời mới biết có phải âm mưu quỷ kế của tên điên Bắc Lương hay không, Từ Phượng Niên tung người xuống ngựa, đi về phía kiếm trận trước chính điện, Lữ Dương Thư ba người lập tức bảo hộ ở trước người hắn, không nhìn kiếm trận 36 thanh cương kiếm, trực tiếp đi vê phía trước. Đạo sĩ cầm kiếm không biết làm sao, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Ngô Sĩ Trinh tạm thời làm thủ lĩnh, Ngô Sĩ Trinh đâm lao phải theo lao, trong ngoài khong có ai, đến khi Lữ Tiền Đường cách kiếm trận chỉ khoảng mười bước, gã cắn răng nói: "Thu trận!"

Trên lâu chuông, nữ tử cầm phất trần bị Thanh Thành Vương gọi là Triệu Ngọc Đài thở dài nói: "Đáng tiếc."

Ngô Linh Tố cau mày nói: "Chỉ vì ngươi không ra tay, kiếm trận này khó tránh bại một lần, có cái gì đáng tiếc?"

Nữ tử cầm phất trần xoay người rời đi, Ngô Linh Tố cùng nàng làm phu thê có tiếng mà không có miếng mấy chục năm, cực hiếm nhìn khuôn mặt gớm ghiếc và ảm đạm của nàng, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn bóng lưng tráng kiện không thua gì mình của nàng ấy, thành tựu hôm nay của mình hơn phân nửa quy công cho nàng, có thể vào cung có thể phong vương, đều là công lao của nàng. Ngô Linh Tố cho đến giờ đoán không ra tâm tư của nàng, chỉ biết là nàng sử dụng kiếm, là một nữ quán nửa đường bởi nhập thế chuyển xuất thế, bình thường đều lấy phất trân làm từ đuôi ngựa trắng làm kiếm, mấy lần thân hãm hiểm cảnh, đều là nàng cứu mình. Thần Tiêu Kiếm Trận xuất từ tay nàng, từng ở trong một Trung thu đêm trăng tròn, nhìn thấy nàng ở Thanh Dương thiên tôn giữa hai đỉnh núi luyện kiếm, một thanh kiếm cổ sợ quỷ thần, cả gió lớn trên đỉnh núi cũng bị nàng dùng từng kiếm bổ nát, Ngô Linh Tố coi như là đạo sĩ kiến thức rộng, lại chưa từng nhìn thấy nữ tử kiếm ý hùng hồn như vậy, nghe thì cũng từng nghe về một vị, đó chính là Bắc Lương Vương Phi có người nói chết bởi tật bệnh, là kỳ nữ tử họ Ngô có quan hệ sâu xa với Ngô gia kiếm trủng.

Có thể cùng họ với nàng ta, Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố cảm thấy thực sự rất tốt. Ngô Linh Tố tuy bị nữ tử dùng phất trân đuôi ngựa đánh chửi hơn mười năm, song không hề sợ nàng, càng chưa nói có chút gì tôn trọng, hai người là châu chấu trên cùng một sợi dây. Đáng tiếc Ngô Linh Tố đến nay vẫn không biết đến cùng nàng muốn cái gì, nhưng có thể kết luận rằng nếu nàng thiếu mình thì sẽ không thành được đại sự mưu mô đã lâu của nàng ấy, vài năm trước Ngô Linh Tố còn vắt hết óc muốn đi tìm hiểu nguyên do, sau đó liền bỏ qua, đã năm mươi mấy tuổi rồi, nếu không tự mở ra một con đường đùng đan đỉnh song tu chứng thành thiên đạo, làm sao vả mặt được đám Long Hổ Sơn? Dẫu sao nàng đối với mình có lợi mà vô hại, Ngô Linh Tố cần gì tự dung buồn lo vô cớ, ngược lại, nếu không phải quá thông minh, làm sao lão lại được lão Thiên sư Long Hổ coi trọng? Ngô Linh Tố cả đời, chỉ sợ một nữ tử, chính là Triệu Trĩ hoàng hậu trong hoàng cung, cũng chỉ kính nể một nữ tử, đó là Bắc Lương Vương Phi cùng họ.

Người ta đồn năm đó nàng vì Từ Kiêu lúc đó mới chỉ là Cẩm Châu tiểu úy, không tiếc quyết liệt với Ngô gia kiếm trủng, cưỡi ngựa trắng đi thẳng đến Liêu Đông. Vì đại tướng quân Từ Kiêu, bạch y gõ trống trận. Trên Thanh Ngưu đạo đi Bắc Lương, nàng càng an tâm giúp chồng dạy con, khiến nàng càng ngày càng xa kiếm thuật tối cao mà nàng có thể dễ dàng đạt được.
Bình Luận (0)
Comment