Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 152 - Chương 152: Thanh Thành Vương Cúi Đầu (3)

Chương 152: Thanh Thành Vương cúi đầu (3) Chương 152: Thanh Thành Vương cúi đầu (3)Chương 152: Thanh Thành Vương cúi đầu (3)

Ngô Linh Tố thật vất vả mới hoàn hồn, oán hận nói: "Bên Kinh thành bảo ta nhìn chằm chằm Nhân đồ, ta có thể thấy cái gì, tay chân đều bị Triệu Ngọc Đài trói chặt, cả xuống núi cũng xuống không được. Cũng là vương khác họ, so với Từ Kiêu, lão tử chẳng là cái gì cả! Triệu Ngọc Đài, ngươi còn ép ta nữa, ngày nào đó ta lại vào Cung, ta sẽ tố cáo ngươi!"

Nói xong câu tức giận này, Thanh Thành Vương chợt giật nảy mình, tự mình cười ha ha nói: "Đùa giỡn một chút, một ngày phu thê trăm ngày ân, ta làm Thanh Thành Vương của ta, mỗi ngày song tu chứng đạo, hàng đêm sênh ca đêm xuân, mặc kệ chuyện bẩn thỉu xấu xa của thế tục, Triệu Ngọc Đài ngươi muốn hành hạ thì cứ hành hạ, dù sao bảo đảm hai cha con ta trăm năm vinh hoa là được."

Triệu Ngọc Đài có thân hình cao lớn không giống nữ tử cầm trong tay phất trần bằng đuôi ngựa đi xuống gác chuông, xuyên qua cổng điện, nữ quán cùng đạo sĩ dọc đường gặp nàng, đều câm như hến, ai nấy nghiêng người đứng yên cúi đầu không dám nói gì, Nàng không coi ai ra gì, rời Thanh Dương Cung đi tới một tòa Thù Kiếm các, đây cũng là chỗ ở của người thật sự làm vương trên núi Thanh Thành này, nàng không vào Các, mà là đi tới y quán trủng sau Các, trước trủng cắm một cây kiếm. Nhất Các nhất trủng này là cấm địa của Thanh Dương Cung, đừng nói xông vào, dù cho hơi đến gần đều bị nàng dùng phất trần đuôi ngựa cuốn đi đầu người. Triệu Ngọc Đài nghỉ chân một lúc lâu, xoay người vào Các, buông phất trần, mài mực, nhấc bút viết: "Trải qua khúc chiết này, bên kinh thành có thể đã tiêu tan nghi ngờ đối với Ngô Linh Tố, Thanh Thành Vương sớm đã là một tòa núi chết, sáu ngàn giáp trụ đóng quân không người biết."

Triệu Ngọc Đài để bút xuống, nhẹ giọng cảm khái nói: "Đáng tiếc Thần Tiêu Kiếm Trận không bị phá vỡ, bằng không càng thêm không chút sơ hở."

Bên Tu hành điện, Từ Phượng Niên nhìn thấy kiếm trận lui về, dẫn đầu lướt qua cánh cổng đi vào đại điện, quay đầu khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Sĩ Trinh chảy đầy mồ hôi, nói: "Trường sinh thuật đâu? 100 khinh kị của bản công tử đang chờ ở bên ngoài, không có câu trả lời thuyết phục, 18 nhân mạng lại thêm 36 cái, là bao nhiêu?”

Ngô Sĩ Trinh tiêu sái không nổi cười khan nói: "Tiểu đạo đi mời phụ thân ra ngoài đón khách."

Từ Phượng Niên vẻ mặt ngả ngớn khinh bỉ nói: "Thanh Thành Vương thật là tự đại!"

Thi thể trên quảng trường đều được mang đi, các đạo đồng cố nén cảm giác kinh tởm cầm theo thùng nước cái chổi bắt đầu quét dọn mặt đất, đoàn người Khương Nê vòng qua những vũng máu ghê rợn, Ngư Ấu Vi che mắt của Tước Nhi, còn Tiểu Sơn Tra được Ngụy Thúc Dương nắm tay, cũng không kinh sợ nhiều lắm. Trong điện Từ Phượng Niên vừa dứt lời, Tiểu Sơn Tra mới vừa nhảy qua qua ngưỡng cửa đại điện liền reo lên: "Nhìn kìa, thần tiên hiện ra."

Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố đích thật là rất phù hợp hình tượng xuất trần trong lòng bách tính đối với Đạo giáo thần tiên, rõ ràng đã quá 50, lại trông giống như là nam tử mới vừa thành gia lập thất, một thân tử y đạo bào do đương kim thiên tử ban thưởng, phiêu nhiên không tục khí. Nếu có sĩ tử đeo hộp sách du lịch trong núi Thanh Thành vô tình gặp được Ngô Linh Tố, mười có tám chín sẽ nhạn lầm là tiên nhân hạ phàm, lập tức dập đầu bái lạy. Ở Thanh Dương Cung bất cứ đạo sĩ đạo cô gì đều bị Tiểu Sơn Tra coi như tiểu thần tiên, vị trước mắt này không thể nghi ngờ chính là đại thần tiên!

Thanh Thành Vương cho mọi người lui, trong đại điện ngoại trừ Từ Phượng Niên người này, cũng chỉ còn lại hai cha con Ngô Linh Tố Ngô Sĩ Trinh, đủ thấy thành ý.

Ngô Linh Tố cúi đầu nói: 'Bần đạo bái kiến thế tử điện hạ, không tiếp đón từ xa, điện hạ chớ trách tội."

Ngô Sĩ Trinh ngẩn ngơ.

Từ Phượng Niên cười nói: "Thanh Thành Vương nhận ra bản thế tử?" Ngô Linh Tố cười nói: "Thế tử điện hạ tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, bần đạo vừa nhìn liền biết."

Từ Phượng Niên được nịnh bợ, nên nói: 'Mới vừa ngoài điện đùa giỡn một phen, Thanh Thành Vương không nên để ý nha."

Ngô Linh Tố bình thản nói: "Hiểu lâm hiểu lâm."

Từ Phượng Niên cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt không thay đổi nói: "Tá túc một đêm, có quấy rối Thanh Thành vương thanh tu hay không?”

Ngô Linh Tố lắc đầu mỉm cười nói: "Nào có, hàn xá vô cùng vinh hạnh."

Từ Phượng Niên nhìn chung quanh đại điện, cười ha ha nói: "Thật là hàn xá khí phái.'

Ngô Linh Tố chỉ cười trừ, quay đầu nói: "Ngô Sĩ Trinh, còn không bái kiến thế tử điện hại"

Ngô Sĩ Trinh với sắc mặt khó coi thở dài thật sâu nói: "Tiểu đạo bái kiến thế tử điện hạ”

Từ Phượng Niên châm chọc nói: "Không đảm đương nổi, Trú Hạc Đình bị ngươi cúi đầu, liền bái ra một cái Ngọc Tiêu kiếm trận, lúc này ngươi lại bái, có phải dự định buổi tối lén lút đến tung ra Thần Tiêu Kiếm Trận hay không?”

Ngô Sĩ Trinh chỉ khom lưng không ngẩng đầu lên nổi, thấy không rõ biểu tình.

Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố vội giải vây thay con trai nói: "Điện hạ nói quá lời, bần đạo đưa điện hạ đến chỗ ở."

Thanh Dương Cung hậu đường là một mảng lớn kiến trúc Giang Nam tiểu viện tinh xảo, rường cột chạm trổ, tráng lệ, điêu khắc vô số vân long ngọc tránh thụy thú tường cầm, trông rất sống động, Tiểu Sơn Tra kinh ngạc trợn mắt há mồm, mở rộng tâm mắt rồi. Ngô Linh Tố dẫn Từ Phượng Niên đi tới một khu vườn đầy linh chỉ, trong vườn có bốn hành lang ở phía đông và phía tây, có một cái sân, bên giếng có một gốc cây quế già nghìn năm tuổi. Ngô Linh Tố thấy vị thế tử điện hạ ôn thần này vẻ mặt thoả mãn, lúc này mới lên tiếng nói: "Bần đạo đi kêu người ta chuẩn bị cơm chay."

Từ Phượng Niên phất tay nói: "Đưa xong cơm chay thì đừng tới phiền, chỉ cần ngày mai trước lúc xuống núi đưa tới mấy quyển đem bí kíp, bản thế tử sẽ không mang thù Thanh Dương Cung hôm nay không có mắt."

Khương Nê thấy vị Thanh Thành Vương kia vẫn tươi cười rời đi, vô cùng khó hiểu nói: "Vị thần tiên núi Thanh Thành này không phải có thể dẫn tới thiên lôi sao? Sao không đánh chết Từ Phượng Niên?”

Lão Kiếm Thần cười nói: "Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố này là đồ bỏ đi. Tê Huyền Trinh còn tạm được, lão phu có chút giao tình với hắn, đáng tiếc đạo sĩ kia đã vũ hóa đăng tiên, bằng không đến Long Hổ Sơn, lão phu có thể cùng hắn đọ mấy chiêu, ngươi liền có thể chứng kiến cảnh tượng thiên lôi cuồn cuộn tử khí đông lai rồi."
Bình Luận (0)
Comment