Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 153 - Chương 153: Tỳ Nữ Mặt Nạ Đồng

Chương 153: Tỳ nữ mặt nạ đồng Chương 153: Tỳ nữ mặt nạ đồngChương 153: Tỳ nữ mặt nạ đồng

Tề Huyền Trinh của Long Hổ Sơn, mọc cánh thành tiên, mang lại điềm lành, những tin tức này xâu chuỗi lại, lọt vào tai ba người tay sai của Vương phủ trong thư viện Lữ Dương như sấm sét trên trời giáng xuống.

Ngay cả Ngụy Thúc Dương cũng sững sờ, lão già bị cụt tay này kiếm thuật siêu phàm, hai chiêu kiếm của ông ta dễ dàng xuyên thủng áo giáp của Phù tướng Hồng giáp nhân, khiến cả ai ai cũng phải kinh hãi, bốn người họ cũng chỉ được coi là nhất phẩm cao thủ, cao nhân cảnh giới siêu phàm như vậy vạn người không có một, nhưng chỉ cần ngao du giang hồ cùng thế tử điện hạ thì thế nào cũng sẽ gặp vài người.

Trăm năm qua, anh tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp. nhưng có mấy người như Tề Huyền Trinh? Dùng năng lực bản thân trấn áp được Thiên Sư Phủ của họ Triệu trong nửa năm, 1600 năm qua ở Long Hổ Sơn có được bao nhiêu người? Ông lão mặc áo da cừu tự nhận có thể so chiêu cùng tiên nhân và thậm chí còn ép vị Đại chân nhân kia dùng đến sấm sét?

Lời này khoác lác có quá đà?

Không ngờ Khương Nê chỉ nói: "Ông không thấy phiền à?"

Lão Kiếm Thần muốn nói lại thôi, ước chừng là biết có nói nữa cũng không khiến Khương nha đầu bội phục, chỉ đành hậm hực. Thư Tu đang tỏ ra hoài nghi lời lão, một bàn tay nhanh như điện đặt vào bờ mông nàng, năm ngón tay sờ loạn, Thư Tu vừa giật mình nhận ra, thì lão già không nên nết đã đi xa. Lão giơ năm ngón tay lên nhìn rồi tự lẩm bẩm: "So với họ Ngư và tiểu nương tử ôm mèo có lẽ không mềm mại bằng, quả nhiên nữ tử trẻ tuổi mới có tiền vốn, quá đôi mươi dù bảo dưỡng tốt, cảm giác cũng không thể bằng, nhưng đối với phụ nữ trên ba mươi mà nói, bờ mông này vẫn coi là được đi. Từ Phượng Niên đúng là không làm gì nên hồn, muốn sử dụng nội lực Đại Hoàng Đình, lại thật ngu ngốc mà tìm hiểu võ công từ nền tảng cơ bản? Riêng tu luyện Đại Hoàng Đình tìm trường sinh đã là sai, loại phương pháp tìm hiểu ngu dốt này chỉ làm sai lại thêm sai."

Ngư Ấu Vi đối với lão già hay lời nói điên khùng đã sớm làm như mắt điếc tai ngơ. Ở nơi đẹp như tiên cảnh này, nàng dẫn theo Tước nhi và Tiểu Sơn Trà đi vào một hành lang có dãy phòng.

Từ Phượng Niên chọn căn phòng lớn nhất, ngoắc tay với Khương Nê, ra hiệu cho nàng, có thể đọc sách kiếm tiền rồi.

Trong thư phòng, Thanh Điểu bày giấy ra, vừa mài mực, vừa nghe tiếng đọc sách, Từ Phượng Niên tiếp tục cúi đầu phác thảo chỉ tiết vê Phù Tướng Hồng Giáp Nhân. Trong quân đội Bắc Lương có mấy khu vực chuyên nghiên cứu cơ quan gọi là Cơ quan ty, có rất nhiều thợ máy, thợ thủ công đa tài với kỹ nghệ đáng kinh ngạc được gọi là Quỷ phủ thần công. Từ Phượng Niên rất kinh ngạc với khả năng phòng thủ xuất sắc của Phù tướng Hồng Giáp Nhân, khi anh trở lại Bắc Lương, anh sẽ bí mật giao nộp bộ giáp đỏ bị hỏng cùng với bản vẽ thiết kế đến Cơ quan ty để xem liệu có thể bắt chước tạo ra một vài con rối hay không. Dương Thanh Phong rất giỏi vu thuật, cản thi, đuổi quỷ, chiêu thần, tương lai trong chuyện này sẽ có tác dụng nhất định, cho nên trong ba người tuy Dương Thanh Phong tâm thường nhất nhưng lại không thể để gã chết được.

Về phân trong lòng Thư Tu có ghi hận sự tàn nhẫn của Thế tử điện hạ hay không, Từ Phượng Niên, người luôn luôn tỏ ra xấu tính và lạnh lùng, sẽ quan tâm đến sao?

Ăn qua loa bữa cơm chay nhìn rất đẹp và tinh xảo, Từ Phượng Niên dắt Thanh Điểu đi dạo quanh Thanh Dương cung, cung điện này thờ Lão tử, thủy tổ của Đạo giáo, ngoài ra còn những bức tượng của các vị thiên quân đạo giáo khác, trong cung điện quý giá nhất là bản khắc gỗ gồm năm nghìn chữ của Đạo Đức Kinh, nhưng Từ Phượng Niên không quan tâm đến thứ này, ngay cả khi Ngô Linh sẵn sàng dâng hai tay cho hắn, hắn vẫn cảm thấy phiền vì nó quá rườm rà.

Thanh Dương cung vừa mới được Thanh Thành Vương dựng lên, cũng không thể sánh bằng đạo giáo tổ đình của hai đại phái đạo giáo chính thống là Long Hổ Sơn và Võ Đang, không lấy ra được thứ nào vừa mắt, Từ Phượng Niên cũng chưa nhìn thấy nữ quan đạo cô đáng gọi là xinh đẹp, phỏng chừng tất cả đều bị hai cha con đạo sĩ giấu kín.

Từ Phượng Niên đi dạo quanh sân, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem cây cầu treo bằng xích sắt."

Sau khi rời khỏi Thanh Dương cung, càng đến gần vách đá, gió càng thổi mạnh như quất vào mặt, ống tay áo của Từ Phượng Niên bị thổi tung bay. Từ Phượng Niên vỗ đao bước đi, cuối cùng nhìn thấy cây cầu xích sắt đung đưa trong gió núi. Nhìn nó không quá chắc chắn, về phần nó có thể đứng vững hay không, Từ Phượng Niên không muốn thử chút nào.

Thân cầu chỉ được tạo thành từ chín sợi xích sắt có độ dày bằng miệng một cái chén lớn, trừ bốn sợi xích sắt bên trên làm tay vịn ra thì chỉ có năm sợi xích bên dưới, cực kỳ hẹp và hiểm trở, mỗi một sợi xích sắt đều được tôi rèn từ hơn một nghìn thanh sắt rèn thành vòng sắt lồng vào nhau mà thành, bên trên xích sắt đặt tấm ván gỗ, trụ cầu và đinh tán cố định cầu đều làm bằng sắt, còn được gọi là Địa long cọc và Ngọa long đỉnh, Địa long cọc theo tư liệu lịch sử ghi chép về núi Thanh Thành nặng tới hai vạn cân, hai đầu cầu sắt dựng hai ngôi đình đứng sừng sững bên vách núi, bên này Thanh Dương phong gọi là đình Quan Thế Âm, bên còn lại gọi là đình Thính Đăng. Từ Phượng Niên đi vào đình Quan Thế Âm cười nói: "Đình này gọi là Quan Thế Âm, xem thử có thanh âm gì mà Quan thế? Bên kia gọi là đình Thính Đăng, đèn thì nghe được gì nhỉ? Hai cái tên thật khó giải thích?"

Thanh Điểu cười thành tiếng, đột nhiên cảnh giác xoay người lại, nhìn thẳng vào một bóng người vạm vỡ đang từ từ đến gần.

Một người phụ nữ dáng vẻ cao to và mạnh mẽ như vậy là rất hiếm. Cô ấy đang mặc một bộ đạo bào, câm theo một cây phất trân có lông ở đuôi màu trắng. So với vẻ ngoài đạo mạo của Thanh Thành Vương, vị nữ tử trung niên cao to này trông rất dữ tợn, trên mặt có vết sẹo ngang dọc, may mắn là nàng đang mặc đạo bào của Thanh Dương Cung Thần Tiêu phái, nếu không Thanh Điểu sẽ nhầm nàng là yêu quái trên núi.

Từ Phượng Niên quay đầu lại nhìn một lượt, sau đó ánh mắt đờ đẫn, sững sờ đứng dậy. Thanh Điểu rất ít khi nhìn thấy Thế tử điện hạ lộ ra vẻ mặt như người mất hồn, lân gần nhất là tháng giêng năm ấy khi nghe được tin tức xấu, lão Hoàng chết trên tường thành của Võ Đế thành, Điện hạ vừa mới qua Quán lễ, một mình trên lầu các uống rượu. Từ Phượng Niên đầu óc trống rỗng, nhìn vẻ mặt xấu xí, dữ tợn, của đạo cô, không còn phong thái bá đạo kiêu ngạo, không có một chút nào chế nhạo cùng khinh thường như khi tình cờ gặp một người phụ nữ xấu xí trên núi, chỉ có ngẩn ngơ. Vào năm đó, Hoàng đế mới vừa trao tặng Đại Trụ Quốc danh hiệu Nhân đồ hôm sau liền phong vương, dưới một người mà trên vạn người, khi ngồi xe rồng đi Bắc Lương, Thế tử điện hạ chỉ có vài tuổi, vừa mới theo mẹ học chữ, nghịch ngợm chơi đùa làm Vương phi dường như bệnh nặng một thời gian, sau khi khỏi bệnh, Vương phi liền dẫn theo tỳ nữ cùng tiểu Thế tủ đi những nơi non xanh nước biếc vui chơi, có một tỳ nữ bí mật theo nàng, rời đi phân mộ chôn cất 200. 000 thanh kiếm, rồi lặng lẽ theo nàng đến Cẩm Châu khô căn, hoang vắng của Liêu Đông, cùng họ Từ trải qua những cuộc chiến khốc liệt trong thời Xuân Thu, khuôn mặt tỳ nữ quanh năm được che bằng mặt nạ đồng, khi uống nước trên núi đã tháo mặ nạ ra, vô tình bị tiểu Thế tử điện hạ nhìn thấy, tiểu Thế tử sợ đến mức bật khóc "oa oa", Vương Phi vì cưng chiều thương con biết vậy cũng không trách phạt quá nặng, hôm đó Thế tử chỉ chịu phạt đứng thẳng dưới chân tường, không được ăn cơm và phải đọc hai quyển Thánh nhân điển tịch rất nặng.

Tỳ nữ mang mặt nạ đồng lại bí mật mang hộp đồ ăn đến thăm tiểu Thế tử bị phạt đứng, nhưng chân tay của Thế Tử bị phạt đến tê dại nên trong bụng có lòng oán hận, liền đá tỳ nữ, hất tung hộp thức ăn. Việc này khiến Vương phi thực sự tức giận, còn tiểu Thế tử lại cảm thấy uất ức, nghĩ mẹ không còn yêu mình nữa, đau lòng khóc một mình. Người tỳ nữ yên lặng quỳ bên cạnh tiểu Thế tử đang úp mặt vào tường, gào khóc khản giọng, nức nở nghẹn ngào, Thế tử vừa ngây thơ vừa thiếu hiểu biết vẫn không thể nhận ra được mình đã sai chỗ nào, mẹ không cho ăn cơm hắn liền không ăn, hai tay Thế tử đã mất đi cảm giác, đành đội một quyển lên đầu lại cắn một quyển vào miệng, dáng vẻ ương ngạnh khiến người khác xót xa.

Sau đó Thế tử mệt quá ngất đi, tỉnh dậy trên giường, mẹ ngồi ở đầu giường kể lại câu chuyện xưa về người tỳ nữ mặt nạ đồng cho con trai, nhờ đó Thế tử mới biết người tỳ nỹ này giống như cô cô của hắn vậy, người tỳ nỹ đi theo bảo vệ mẹ hắn từ khi cả hai còn nhỏ. Để thoát khỏi một nơi đáng sợ, cô cô đã không ngần ngại chiến đấu với một đại ác nhân, khuôn mặt của cô ấy bị hủy hoại bởi mười tám thanh kiếm, mẹ hắn nói khi còn trẻ, cô cô có khí khái hào hùng, có vô số kiếm khách anh tuấn hết lòng mê đắm, tương tư, trong những năm tháng hành quân chinh chiến, cô cô đã bị thương không biết bao nhiêu lần, ngay cả những bậc đại anh hùng như Triệu Trường Lăng cũng phải ngưỡng mộ cô cô. Sau khi biết về cô cô, tiểu Thế tử tự mình đi hái một nắm dâu tằm, thổi sạch bụi và đưa cho cô cô.

Năm đó, dưới Vương kỳ chữ Từ, tỳ nữ đeo mặt nạ đồng quỳ một gối nhận lấy nắm dâu tằm, có đứa trẻ lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Cô cô ơi, cô cô đừng đeo mặt nạ nữa, kẻ nào dám nói cô cô khó coi, Phượng Niên sẽ tát vào mồm bọn họ! Hiện tại Phượng Niên vẫn còn bé, cho dù không đánh không lại, khi nào có thực lực nhất định sẽ đánh cho chúng một trận! Đây là dâu con hái, cô cô đừng khóc, cô cô ăn dâu đi."

Quay lại thời điểm hiện tại, từ đình Quan Thế Âm trên đỉnh Thanh Dương phong, Từ Phượng Niên đi tới gần đạo cô xấu xí, lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt đạo cô, tuy không thể lau hết, hắn vẫn chậm rãi lau đi từng giọt nước mắt, nghẹn ngào, dịu dàng nói: "Cô cô xinh đẹp, cô cô đừng khóc."
Bình Luận (0)
Comment