Chương 154: Tiên thủ ngũ thập
Chương 154: Tiên thủ ngũ thậpChương 154: Tiên thủ ngũ thập
Kẻ xem nhẹ thù hận thiếu tình cảm, kẻ khinh nghĩa bạc tình, kẻ xem nhẹ chữ hiếu là vô tình nhất. Thế tử điện hạ là loại người nào? Vô số hoa khôi Bắc Lương nói hắn đa tình, công nhận bên ngoài tô vàng nạm ngọc, sĩ tử thư sinh luôn nói hắn vô nghĩa, kết luận bên trong thối rữa. Từ Phượng Niên đã sớm không để ý tới những lời ra tiếng vào này, giờ chỉ cùng Triệu Ngọc Đài không hề che giáp đi vào Quan Âm đình ngồi xuống, chẳng biết tại sao vóc người của nữ quán đạo cô này còn cao lớn hơn cả Từ Phượng Niên, hai người vai kề vai ngồi gân nhau, có chút khôi hài, cứ như thế tử điện hạ là chim nhỏ nép vào người, Từ Phượng Niên không còn cách nào che giấu niềm vui trong lòng, nhìn Triệu cô cô.
Nữ tỳ che giáp Triệu Ngọc Đài, kiếm thị của kiếm quan trẻ tuổi Ngô gia kiếm trủng đời trước, kiếm thị chính là một người khác họ được lựa chọn từ nhỏ, cùng chủ nhân cùng nhau lớn lên, dốc lòng tài bồi, là kiểu người trầm mặc cả cuộc đời nuôi kiếm dưỡng kiếm cho đến cuối cùng chôn cất kiếm cho chủ nhân, mỗi người đều có trình độ kiếm đạo từ nhỏ xuất chúng, thậm chí không phải là không có kiếm thị trước khi qua hai mươi tuổi kiếm thuật còn mạnh hơn bản nhân kiếm chủ. Kiếm thị vào sau khi chủ nhân trưởng thành, chỉ phụ trách mài giữa kiếm tâm kiếm đạo, cũng không cần chịu chết cho chủ nhân, thậm chí còn bị Ngô gia kiếm trủng nghiêm lệnh cấm chỉ, vì chính là sợ Ngô gia kiếm sĩ ỷ lại không sợ gì, dựa vào kiếm đạo thượng thừa tu hành vô hại vô ích.
Ngô Lục Đỉnh mặc thanh sam đeo trường kiếm xuôi nam, trong bóng tối luôn sẽ có một tên ảnh Tử Kiếm thị đi theo.
Mỗi một vị thiếu niên Ngô gia khô kiếm xuất sơn luyện kiếm, không có ai không phải là thiên tài nổi bật hơn người, bọn họ một khi rời khỏi kiếm trủng, chỉ có hai loại khả năng, muốn làm kiếm đạo đệ nhất nhân, vinh quy kiếm trủng, hoặc là chết trên đường tu hành, không được táng thân kiếm trủng, ngay cả bội kiếm cũng không có tư cách cầm về gia tộc, khi nào chết, khi nào chôn cất, kiếm thị cả đời thủ mộ thủ kiếm.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng hỏi: "Cô cô, sao ngươi ở núi Thanh Thành?”
Triệu Ngọc Đài đang kính cẩn đứng ở bên cạnh Từ Phượng Niên cũng không giấu giếm, dịu dàng nói: "Nô tỳ sau khi lấy được mặt nạ liền bồi dưỡng Ngô Linh Tố thành khôi lỗi, đại tướng quân cần núi Thanh Thành này biến thành một tòa núi chết trống không, giáp sĩ ẩn nấp đóng quân không dưới sáu ngàn người, để phòng hậu hoạn, ban đầu định là nếu Bắc Lương thiết ky binh bại Bắc Mãng, Ung châu không đến mức toàn bộ không chiến mà vỡ, bằng không không có nơi hiểm yếu mà không trú đóng, còn muốn đoạt lại thì khó như lên trời. Cũng có một phần lo lắng trên biên cảnh đại chiến hăng say lại bị Cố Kiếm Đường đâm đao ở sau lưng. Chỉ là mấy năm nay đại tướng đích thân dẫn quân đối kháng Bắc Mãng, vẫn không hề thua, cộng thêm triều đình bày mưu nghĩ kế ngoài ngàn dặm, vẫn chưa bị cái mũ công cao lấn chủ ép vỡ, xem như là triệt để đứng vững bước chân ở Bắc Lương, bí mật trú binh tại núi Thanh Thành này vẫn chưa bị phát hiện, điều binh khiển tướng dưới mắt Ung châu cùng triều đình, chung quy không phải là chuyện nhỏ chuyện dễ. Nô tỳ mấy năm nay tự mình đoán bừa, nếu đại tướng quân ở đông Kiếm Các còn có bố trí, đó chính là làm dự tính xấu nhất, dù Bắc Lương 300,000 thiết ky có bị huỷ diệt, sáu ngàn vũ khí này cũng có thể đảm bảo thế tử điện hạ qua Kiếm Các vào tây vực, vương triều không trói buộc được thế tử điện hạ, ít nhất Từ gia sẽ không rơi vào cảnh cả nhà hoang vắng."
Từ Phượng Niên thở dài nói: "Từ Kiêu bố cục thật lớn. Chuyến này ta lên núi Thanh Thành, tỉ mỉ vẽ địa hình, chẳng qua là cảm thấy mảnh đất này là đầu mối chiến lược của Ung châu, thấy có chút đáng tiếc không có binh sĩ đóng giữ ở nơi có địa thế hiểm yếu như này. Nghe cô cô nói như vậy, với tính nết của Từ Kiêu, rất có khả năng bên Kiếm Các đã bị lão thu mua, cài cắm tử sĩ tử gian. Nhưng ta nghĩ bên triều đình nói không chừng cũng có vô số ám kỳ ám ngầm, chỉ xem ngày nào đó người nào tiên phát chế nhân, xem người nào diệu thủ ám chiêu càng nhiều, mấy năm nay Lý Nghĩa Sơn thế thân Triệu Trường Lăng Triệu thúc thúc làm mưu sĩ cho Từ Kiêu, cứ như có thính triều mười cục, không biết tiến hành được mấy cục. Chỗ bất đắc dĩ của Từ Kiêu chính là ở chỗ quá bắt mắt, lão không muốn tạo phản, đã có người nằm mộng cũng muốn hắn đi tạo phản, vách tường tây lũy đánh một trận vong Tây Sở, nghe nói rất nhiều lão tướng đều từng lén lút khuyên can Từ Kiêu, thuận thế lấy cả thiên hạ. Cũng đúng, kẻ lãnh binh nào không muốn làm anh hùng khai quốc mở ra một vương triều mới, mưu thần ra kế hoạch sách, ai không muốn làm đế sư. Nhưng trận chiến xuân thu vô nghĩa, hào phiệt muôn đời dần điêu linh, Từ Kiêu là đầu sỏ gây ra, không có dân tâm hướng cùng sĩ tử phụ họa, Từ Kiêu mặc dù bắc thượng có thể thế như chẻ tre, trực đảo long đình, nhưng nào có thể ngồi vững Hoàng đế bảo tọa."
Triệu Ngọc Đài tự xưng nô tỳ vẫn luôn nắm tay của Từ Phượng Niên, hiền lành mỉm cười nói: "Điện hạ rất giống tiểu thư, khuôn mặt giống, cách làm việc cũng giống."
Từ Phượng Niên lắc đầu.
Triệu Ngọc Đài hỏi: "Lúc nấy sao Điện hạ không dùng Bắc Lương khinh ky diệt phá Thân Tiêu Kiếm Trận? Nếu như hạ lệnh, những kẻ ương bướng này sẽ có một chút trung thành đối với điện hạ."
Từ Phượng Niên móc ra giấy tờ tuyên đặc chế lấy được từ chỗ Lý Nghĩa Sơn đặt vào móng của mâu chuẩn, giao cho Triệu Ngọc Đài, nhẹ giọng nói: "Chứng kiến cái này, ta không dám dính vào. Trước khi rời Bắc Lương, Lý Nghĩa Sơn nói sẽ giao ba cái túi gấm cho ta, đây là cái thứ nhất. Ta vốn định xin đưa cho ta hết, Lý Nghĩa Sơn không chịu, biết tính cách vô lại của ta vừa quay đầu sẽ mở ra toàn bộ."
Triệu Ngọc Đài chứng kiến một hàng chữ: Gặp Vương thì dừng, có thể không giết thì không giết.
Nàng cười thầm đưa trả lại cho Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên xé nát ném đi, những mảnh giấy theo gió biến mất.
Từ Phượng Niên hiếu kỳ hỏi: "Cô cô, Ngô Lục Đỉnh là kiếm quan của kiếm trủng đời này?"
Triệu Ngọc Đài bình thản gật đầu, không có gì ngạc nhiên.
Từ Phượng Niên vô thức nắm chặt tay của Triệu Ngọc Đài, âm trầm cười nói: "Ta có cơ hội nhất định phải gặp lại nhân tài kiệt xuất khiêng Đỉnh của Ngô gia kiếm trủng, xem kiếm pháp của hắn rốt cuộc có xứng với danh hào kiếm quan hay không!"
Triệu Ngọc Đài cười nói: "Điện hạ, trong những trợ thủ này của ngài, phải kể tới lão giả cụt tay cao thâm nhất, là vị lão tiền bối kiếm đạo nào?"
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Kẻ bị Từ Kiêu trấn áp dưới Thính Triêu Đình rất nhiêu năm, chính là Lý Thuần Cương, Kiếm Thần thế hệ trước, Mộc Mã Ngưu bị đứt, ta biết hắn bại bởi Vương Tiên Chị, lại không biết sao lại cụt một cánh tay."
Triệu Ngọc Đài mỉm cười, nói: "Thì ra là Lý lão Kiếm Thần, hèn gì. Lúc xưa lão tổ tông dạy tiểu thư cùng nô tỳ tập kiếm, từng thảm bại trước Lý Thuân Cương, kiếm gãy không nói, còn bị hủy kiếm tâm, khiến trọn đời cũng không thể đạt tới cảnh giới Lục địa kiếm tiên. Một trăm năm qua, Lý Thuần Cương thắng một vị kiếm khôi, lấy đi một thanh Mộc Mã Ngưu, sau này Đặng Thái A cũng thắng, lại khinh thường chọn kiếm trên kiếm sơn, Ngô gia kiếm trủng mất hết mặt mũi. Kiếm Quan Ngô Lục Đỉnh cuối cùng nhất định là muốn đánh một trận với Kiếm Thần Đặng Thái A đương đại, dựa theo mấy phong mật thư suy đoán, Ngô Lục Đỉnh hiện nay mới vào Chỉ Huyền kỳ, còn cách Thiên Tượng cảnh giới một đoạn, chỉ là kiếm sĩ kiệt xuất nhất của mỗi thế hệ Ngô gia, chưa bao giờ làm kiểu tăng cấp từng bước, đều là ngàn ngày dừng bước, tới một bước nữa tiến triển cực nhanh. Kiếm sĩ trên đời này cũng không có bản lĩnh vững chắc bằng người Ngô gia. Tiểu thư năm đó là như thế, kiếm trong tay, trước khi xuất mộ chỉ là thế tục nhất phẩm, lập cuộc chiến sinh tử với kiếm khôi tiền nhiệm, chỉ một lần đã nhảy vọt qua hai đại cảnh giới Kim Cương Chỉ Huyền, tốc hành Thiên Tượng!"
Từ Phượng Niên nhìn phía vách núi không thung lũng, lẩm bẩm nói: "Cô cô, ta sinh ra đã đần”"
Triệu Ngọc Đài nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Nói chung, ba mươi tuổi vào không được Kim Cương kỳ, cả đời đều không đến được Chỉ Huyền, nhưng Kiếm Cửu Hoàng dừng rèn kiếm vào năm ba mươi tuổi, ai dám nói hắn không phải là cao thủ? Điện hạ, người có vô số bí kíp để xem, nô tỳ có đề nghị, có thể suy nghĩ luyện thiên hạ vô song Tiên Thủ Ngũ Thập cùng Cực Cơ Xảo, không cần học theo mấy cao nhân trong nháy mắt phá địch, càng không tu 'Quan tử đệ nhất, thu quan vô địch giống như Tào Quan Tử càng đánh càng thiện chiến. Điện hạ có trí nhớ không người nào có thể bì kịp, đọc nhiều sách cũng không phải việc khó, chỉ cần từ trong trăm nghìn quyển bí kíp mỗi bản chọn ra nhất chiêu nhị thức tinh túy nhất, nếu một thân tu vi Đại Hoàng Đình của điện hạ cùng từng bước biến hoá để cho bản thân sử dụng, dung hợp tinh tuý tạp nham của tổ tiên vào thân, rồi đi đối địch, Ngũ Thập Tiên Thủ, từng chiêu như linh dương móc sừng không để lại dấu vết, chắc chắn có thể ngoài dự đoán mọi người, khó lòng phòng bị."
Từ Phượng Niên sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Chắc được đó."
Triệu Ngọc Đài cười không nói.
Từ Phượng Niên trong nháy mắt hăng hái, ánh mắt bình thản.
Hai người gặp lại nhau nói chuyện say sưa.
Từ Phượng Niên hồi lâu chậm rãi lên tiếng nói: "Không biết Từ Kiêu đi kinh thành đoạn đường đi như thế nào rồi?"
Triệu Ngọc Đài trầm giọng nói: "Mãnh hổn gật không mở nhãn, trợn mắt liên giết người."