Chương 155: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (1)
Chương 155: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (1)Chương 155: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (1)
Tư trạch tại nội viện Thanh Dương Cung, Thanh Thành Vương cùng con trai Ngô Sĩ Trinh ngồi đối diện nhau, Ngô Linh Tố tuy tu vi võ đạo bình thường, song khí độ thần tiên lại có thể sánh ngang thiên sư Long Hổ Sơn, dùng hai ngón tay nắm lấy nắp chén sứ men xanh, chậm rãi thôi bay hơi trà. Ngô Sĩ Trinh vô tâm uống trà, vẻ mặt phẫn uất.
Ngô Linh Tố uống một hớp nước trà, cười nói: 'Hận thế tử điện hạ còn ngạo khí hơn cả con sao?"
Ngô Sĩ Trinh cắn răng nói: "Con chỉ hận mình không có quyền to, không hận Từ Phượng Niên, trái ngược, ta rất bội phục con trai này của Bắc Lương Vương, nào phải hoàn khố vô lương, rõ ràng là cao thủ giả bộ yếu thế, Lương Ung Tuyền ba châu đều bị hắn cùng với Nhân đồ diễn kịch che mắt!"
Ngô Linh Tố gật đầu nói: "Chuyện này ngươi biết ta biết là được rồi, đừng nói với người khác. Người thấy rõ điểm này đương nhiên sớm đã thấy rõ, không cần chúng ta đi nhắc nhở. Không thấy rõ đều những người ngoài cuộc không có tiếng nói, ngươi nói ra cũng chỉ làm trò cười. Nếu tình hình của cha con chúng ta thua kém so với người khác, vậy thì phải có kiên trì cúi đầu, đây không phải là hèn nhát, là thức thời. Sĩ Trinh, vi phụ chế Thần Tiêu phái, bị Long Hổ Võ Đang mấy tổ đình lớn coi là chuyện cười lớn, nhưng mấy trăm năm sau người nào ngẩng đầu người nào cúi đầu, hắc, ai dám nói biết? Nghiên cứu sơ lược lịch sử điển cố Long Hổ Võ Đang sơ kỳ, thì biết rõ tổ sư gia của bọn họ khó coi gấp trăm lần so với Thanh Thành Vương ta. Vi phụ dù gì cũng được phong Vương, độc chiếm động thiên phúc địa Thanh Thành, nhưng phần gia nghiệp không nhỏ này, muốn truyền thừa thập đại trăm đời, tranh cao thấp với đạo giáo tổ đình, còn phải xem con có thể gánh vác trọng trách hay không, uống trà với con, vì sợ con chỉ lo ghi hận Từ Phượng Niên, lầm kế hoạch trăm năm của Thần Tiêu phái ta, muốn khuyên giải một phen, có thể nghe vào hay không thì xem tạo hóa của Thanh Dương Cung ta, hiện tại xem ra là vi phụ nghĩ nhiều rồi, con ta quả nhiên là người có thể thành tựu đại nghiệp. Sĩ Trinh, không ngại nói thật với con, nếu như giới hạn năng lực của con chỉ là một sơn một cung, ta sẽ hạ quyết tâm không cho ngươi xuống núi xông xáo, xuống núi, đi kinh thành cũng là uổng phí."
Ngô Sĩ Trinh mỉm cười nói: "Cha, lần này tới chính là muốn cầu cha bằng lòng cho Sĩ Trinh đi kinh thành."
Ngô Linh Tố cúi đầu uống trà, nói: "Như vậy rất tốt."
Ngô Sĩ Trinh dò hỏi: "Chúng ta nên giao du với Từ Phượng Niên như thế nào? Cả đời không qua lại với nhau? Nếu như không, phải nắm chặt chừng mực như thế nào?"
Ngô Linh Tố ngẩng đầu nhìn ra sắc trời cổ quái hình như sắp mưa xối xả ngoài cửa sổ, nói: "Không qua lại sao? Ngươi sai rồi, nếu Thanh Dương Cung muốn lớn mạnh, thì không vòng qua được Bắc Lương 300,000 thiết ky sau lưng Nhân đồ, vi phụ tặng ngươi một câu, nếu như Từ Phượng Niên may mắn không chết, thật làm Lương Vương, muốn làm cẩu cho hắn cũng không được. Nhưng nếu Từ Kiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là Từ Kiêu chết già, vị thế tử này điện hạ lại không có cái mệnh kia, Từ gia kết quả là sụp đổ, có lẽ ngươi có thể ra sức đánh chó rơi xuống nước. Vi phụ đã chọn mấy quyển bí kíp trân quý, ngày mai do ngươi đưa đi, đến kinh thành, kể ra sự ương ngạnh độc đoán của thế tử điện hạ cho đám hoàng thân quốc thích kia biết, Từ Phượng Niên càng vui vẻ, phân hương hoả giữa Thanh Dương Cung chúng ta cùng Bắc Lương Vương phủ mới càng chân chính bên chắc. Ngươi thật sự cho rằng văn nhân sĩ tử trong triều dùng hết võ mồm chửi rủa Đại Trụ Quốc, đều là thanh lưu trung thần đối địch với Bắc Lương Vương sao? Sai rồi, thật điêu tra kỹ lưỡng tìm hiểu nguồn gốc cặn kẽ, khó bảo toàn chính là môn sinh cố lại của Đại Trụ Quốc. Chẳng qua nguồn gốc của việc này là chuyện thối nát không chịu nổi, không có ai muốn tính toán. Dù cho quyền bính nơi tay thủ phụ Trương Cự Lộc, cũng không đoái hoài qua đây. Đây cũng là chuyện nực cười đáng buồn trong triều đình, văn võ cả triều mấy người trung mấy người gian, thái bình thịnh thế nào phân rõ, chỉ có mấy bang quốc bại vong Tây Sở Đông Việt thất bại trong loạn thế xuân thu đại nghiệp, mới để cho thế nhân thấy rõ bộ mặt thật."
Ngô Sĩ Trinh nhẹ giọng nói: "Nếu phụ thân đi tham chính, nhất định có thể một tay tạo gió một tay che mưa, chắc chắn không kém vị thủ phụ kia." Ngô Linh Tố tự tay cốc đầu con trai, cười nói: 'Đã quên công phu nịnh bợ của con do ai dạy sao? Không cần dùng trên người của vi phụ. Đến kinh thành rồi, có khi là cơ hội để ngươi đại triển thân thủ."
Ngô Sĩ Trinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Nói thật, thực sự là đố kị Từ Phượng Niên, 100 Bắc Lương khinh kị được hắn mang lên núi, rõ ràng kiêu dũng thiện chiến hơn xa Ung châu giáp sĩ, lúc này mới 100 người, Bắc Lương được xưng thiết ky 300,000, nếu như muốn tạo phản. . "
Ngô Linh Tố nhíu mày khiển trách: "Im”"
Ngô Sĩ Trinh cười nói: "Chỉ thuận miệng nói chơi, con biết nặng nhẹ."