Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 156: Đại Lương Long Tước Mỹ Nhân Cổ (2)

Chương 156: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (2) Chương 156: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (2)Chương 156: Đại Lương Long Tước mỹ nhân cổ (2)

Năm đó nữ tỳ che giáp bên cạnh Bắc Lương Vương Phi, tháo xuống mặt nạ sau ngoài dự đoán mọi người làm nữ quan đạo cô, không chỉ thay Thanh Thành Vương bổ sung đầy đủ « linh bảo kinh », còn sáng tạo Thần Tiêu Kiếm Trận danh tiếng hiển hách, tỳ nữ còn như vậy, Vương phi đích thân tới Xuân Thu quốc chiến năm đó con uy phong đến dường nào? Triệu Ngọc Đài nhẹ giọng nói: "Đến đến đến, thử nghe ai đang gõ trống mỹ nhân, Ngô gia có nữ tử mặc đồ trắng. Đến đến đến, xem thử ai là Nhân đồ nhân gian, vương kỳ chữ Từ đang tranh giành. ... Thế tử điện hạ, từ khúc rất hay, nghe nói Nhị quận chúa năm đó ở trên Võ Đang sơn viết lên pho tượng Chân Võ Đại Đế dòng chữ sung quân ba nghìn dặm, chỉ có nữ tử như vậy, mới có thể viết ra từ khúc rung động tâm hồn Bắc Lương như vậy, theo nô tỳ thấy, Nhị quận chúa càng giống như đại tướng quân, điện hạ mới giống như tiểu thư. Nếu không phải học đao, mà là học kiếm, thì tốt hơn, nữ tỳ ở trên núi thủ mộ hơn mười năm, chỉ chờ đợi ngày này. Nô tỳ thấy Đại Lương Long Tước, luôn không cam lòng. Điện hạ, ngày mai xuống núi, mang bội kiếm mà tiểu thư năm đó làm cho anh hùng thiên hạ cúi đầu đi theo đi? Ở chỗ này, mai một Đại Lương Long Tước! Tiểu thư từng nói với nô tỳ, sau này nếu như điện hạ trùng hợp gặp được nữ nhân tập kiếm tốt, coi như là một kiện sính lễ. Đáng tiếc tiểu thư không còn cách nào tự tay giao ra... “

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói: "Tốt. Ta mang đi Đại Lương Long Tước. Cô cô, nhưng Phượng Niên không dám hứa chắc có thể gặp được nữ tử như mẫu thân vậy, không chừng cả đời đều không đưa ra."

Triệu Ngọc Đài đưa tay sờ cằm của thế tử điện hạ, năm đó tiểu thiếu gia phấn điêu ngọc trác, nay đã mọc râu ria rồi, ánh mắt của nàng là phát ra ôn hoà từ tận đáy lòng, nào còn chút gì kiệt ngạo lỗ mãng lúc đối mặt phụ tử Ngô Linh Tố Ngô Sĩ Trinh. Nàng kinh ngạc nhìn Từ Phượng Niên, cứ như nhìn vãn bối chí thân, hài tử cuối cùng cũng trưởng thành, có tiền đồ rồi, trưởng bối đương nhiên sáng rực mắt, tràn đầy tự hào cùng vui mừng, Triệu Ngọc Đài chậm rãi nói: "Người vô tình nhìn như vô tình, ngược lại chí tình nhất. Nữ tử nhà ai có thể được điện hạ chọn trúng, chính là thiên đại phúc khí. Điểm ấy điện hạ giống như đúc đại tướng quân, nữ tỳ chỉ hy vọng điện hạ sớm gặp được nàng ấy, sớm thành gia lập nghiệp, tương cứu trong lúc hoạn nạn, đừng quên đi chuyện giang hồ triều đình. Tiểu thư nói võ đạo thiên đạo cuối cùng đều là một chữ tình, người nếu không có tình, thì đại đạo có là chi, chạy không khỏi giỏ tre múc nước kiếm trăng, vì vậy Đạo môn mới có cách nói một người đắc đạo, mà Pật môn rất nhiêu Bồ Tát phát chí nguyện to lớn, cũng trách trời thương nhân. Điện hạ, so sánh với sự phát triển của người, nữ tỳ càng mừng rỡ điện hạ niệm tình xưa với những kẻ vô danh tiểu tốt như lão Mạnh đầu Tiểu Sơn Tra."

Từ Phượng Niên cảm khái nói: "Nhưng những thứ này không thắng được tâm của Bắc Lương quân."

Uất nghẹn tích luỹ hơn mười năm trong lòng của Triệu Ngọc Đài bị quét sạch, lần đầu tiên trêu ghẹo cười giỡn nói: "Đợi điện hạ đi đến biên cảnh Bắc Lương, tự mình chinh chiến như đại tướng quân, tất cả tự nhiên nước chảy thành sông. Nghe nói Nhị quận chúa phản cảm ngươi luyện đao, điện hạ phải vững vàng, không thể thay đổi ước nguyện ban đầu, hảo nam nhi không thể tự mình dẫn binh giết người, vậy thật kỳ cục. Nô tỳ đời này, hy vọng lớn nhất chính là chờ đấy xem điện hạ dẫn binh trăm vạn đạp bằng Bắc Mãng, san bằng vương triều kia."

Từ Phượng Niên làm một mặt quỷ, vẻ mặt khổ sở nói: "Cô cô, san bằng vương triều công việc này quá khó rồi, hơn nữa lỡ như thành công, cũng không có ai chịu ban thưởng, nói không chừng Hoàng đế bệ hạ chỉ mong hương hoả Từ gia chúng ta khi nào tắt thôi."

Trong lúc vô tình nhắc tới cái này, Triệu Ngọc Đài lập tức mặt đầy lệ khí hung ác, giọng nói tuy bình tĩnh, lại lộ ra khí chất xơ xác cực kỳ phù hợp với kiếm thuật của nàng, đỏ mắt thê lương nói: "Thiên hạ sơ định, tiểu thư có bầu điện hạ mới vừa tháng sáu, lão Hoàng đế vừa nghe Kinh Vĩ thự thây tướng nói tiểu thư có khả năng sinh con, liền khẩn cấp giết người, trận chiến ấy, tiểu thư gạt đại tướng quân, một người một kiếm đi vào hoàng cung, đối mặt ba người Chỉ Huyền kỳ cùng một người Thiên Tượng kỳ, mặc dù tiểu thư công thành trở ra, lại mắc phải bệnh căn không cách nào khỏi hẳn, vào Bắc Lương mới mấy năm an ổn, liền. . " Từ Phượng Niên đờ đẫn nhìn Thính Đăng Đình phía đối diện, mưa bỗng dưng trút xuống rào đỉnh núi, mưa xối xả qua đi, mây mù lượn quanh, ngàn vạn ngọn đèn sáng lên, Từ Phượng Niên Triệu Ngọc Đài trong đình cùng ba người Thanh Điểu luôn đứng ở bên ngoài đình bừng tỉnh đưa thân vào thiên đình tiên cảnh.

Trong núi Thanh Thành truyền đến một hồi tiếng dã thú gào thét, vang vọng bên tai không dứt.

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: “Cô cô, đây là?”

Triệu Ngọc Đài mỉm cười nói: "Trong Núi Thanh Thành có một con dị thú sống mấy trăm năm, tên là Hổ Quỳ, tuổi nhỏ một sừng bốn chân, thành niên hai sừng sáu chân, khắp người là đen kịt lân giáp, một khi tức giận toàn thân đỏ đậm. Đầu mẫu Hổ Quỳ thành niên vốn chỉ v ngủ đông trong núi sâu rất hiếm bóng người qua lại, nhưng mang bầu Ấu Quỳ, lòng ham muốn tăng vọt, gần hai năm qua thường xuyên lảng vảng gần Thanh Dương Phong, nô tỳ từng mang kiếm đi quan sát nó, Thanh Dương Phong hung hãn không ai bằng, nhất là đang mang thai, càng tàn bạo hung ác độc địa, Thanh Cương Kiếm của nô tỳ bị nó cắn đứt, không làm gì được nó, nó cũng không làm gì được nô tỳ, mấy lần giao phong, đều không có kết quả, sau này nô tỳ liền để mặc nó lảng vảng kiếm ăn ở gần Thanh Dương Phong, căn cứ cổ sử ghi chép, dị thú Hổ Quỳ hoài thai cần 3 năm, chắc đang gần thời khắc sinh nở."

Triệu Ngọc Đài nghe tiếng gầm rú liên miên không dứt, ồ lên một tiếng, nghi ngờ nói: "Hổ Quỳ dường như gặp phải đối thủ ngang sức ngang tài, núi Thanh Thành còn có người hoặc là thú có thể đối địch với nó sao?"

Từ Phượng Niên không hiểu gì cả.

Đêm đó, Từ Phượng Niên trở về phòng sau vẫn nghe hai loại tiếng gào thét hoàn toàn khác biệt, mãi đến tận khuya mới biến mất.

Ngày thứ hai, Từ Phượng Niên xuống núi, trong tay đang cầm một hộp kiếm sơn mài màu đỏ.

Trong hộp có Đại Lương Long Tước.

Thanh Thành Vương Ngô Linh Tố đích thân tiễn đưa tới Trú Hạc Đình, Ngô Sĩ Trinh lễ độ cung kính hai tay dâng ba quyển bí kíp.

Trong gác chuông, Thanh Thành nữ quan Triệu Ngọc Đài đứng thẳng.

Vị nữ tỳ che giáp này rất muốn biết sau này vị mỹ nhân nào sẽ vì Tiểu Phượng Niên mà tiểu thư thương yêu nhất, đi cầm Đại Lương Long Tước kiếm, đi đánh trống.
Bình Luận (0)
Comment