Chương 157: Phải Bồ Tát Trái Kim Cương (1)
Chương 157: Phải Bồ Tát Trái Kim Cương (1)Chương 157: Phải Bồ Tát Trái Kim Cương (1)
Gặp vương thì dừng, có thể không giết thì không giết. Đây là cẩm nang thứ nhất mà quốc sĩ Lý Nghĩa Sơn đưa tới.
Trong đầu Từ Phượng Niên vốn không có ý niệm ngươi chết ta vong với Thanh Dương cung, Ngô Linh Tố được phong làm vương, giết hắn, đừng nói là Thế tử điện hạ Từ Phượng Niên này, cho dù là Từ Kiêu cũng sẽ bị triệu về kinh, gánh chịu cơn giận của thiên tử. Từ Phượng Niên tự giễu là chuột chạy qua đường người người kêu đánh, mọi người cũng không dám đánh. Như vậy thì Từ Kiêu có lẽ chính là một lão hổ đi trên phố, ngay cả hảo hán kêu đánh cũng rất ít. Triệu cô cô nói mãnh hổ ngủ gật mở mắt liền giết người, không có ba mươi vạn thiết ky Bắc Lương, Từ Phượng Niên vẫn rất lo lắng Từ Kiêu sẽ bị thiệt, nhất là ở kinh thành trọng địa, bốn bề khốn đốn bát phương thụ địch, Từ Kiêu bận tâm người nào? Không chỉ có Cố Kiếm Đường là một vị danh tướng Xuân Thu tại nơi đó có vô số thù cũ nhìn chằm chằm, còn có Trương Cự Lộc nhập các làm tướng, vị Trương thủ phụ bị chính địch mắng là càn cương độc đoạn này ở Liêu Đông Phong Lôi lại càng kết thù mới với Từ Kiêu, hận cũ thì là ân sư Chu thái phó vì Từ Đại Trụ Quốc uất ức mà chết, văn võ cả triều, những quyền quý có đủ loại thông gia với mấy đại vọng tộc hào phiệt lúc trước, người nào ở trong nhà không phiên bởi những lời kêu khổ của thông gia?
Một con hổ già không còn nanh vuốt, một mình vào lông giam, còn có thể giết người?
Từ Phượng Niên đem hộp đỏ giấu Đại Lương Long Tước Kiếm giao cho Thanh Điểu, cùng với ba quyển bí kíp trân quý của Thanh Dương cung bỏ vào trong xe, ngồi trên ngựa, nhìn lại đạo quán mái cong trên đỉnh núi Thanh Dương Phong, mặt không chút thay đổi, nói với Ngư Ấu Vi đang ly biệt lưu luyến không rời Tước Nhi: "Sau khi đưa Tước Nhi với tiểu Sơn Tra trở về, nàng đừng cưỡi ngựa nữa, lên xe ngồi nghỉ thôi."
Ngư Ấu Vi tâm hồn bay đi đâu mất, vẻ mặt cầu xin, nhìn Tước Nhi ngây thơ hồn nhiên, lại nhìn Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên tâm địa sắt đá lắc đầu.
Rời khỏi Thanh Dương Phong, Từ Phượng Niên bảo tiểu Sơn Tra đi cùng ngựa với Lữ Tiên Đường, Tước Nhi ngồi trên lưng ngựa Thư Tu, Từ Phượng Niên dắt ngựa đi ngẩng đầu nhìn hai đứa nhỏ khóe mắt ướt át, mỉm cười nói: "Ta không tiễn các ngươi nữa, thay ta chuyển lời tạm biệt với đám người lão Mạnh đầu Lưu cỏ lau Khổng què chân. Ta nói với mấy vị thần tiên Thanh Dương cung này rồi, lúc đói, các ngươi đi mượn bọn họ, tất cả đều ghi sổ lên đầu ta. Bất quá đừng suốt ngày ăn cá ăn thịt, cẩn thận ta không trả nợ cho các ngươi. Đến lúc đó Tước Nhi bị bắt đi làm đạo cô, ta cũng mặc kệ."
Tước Nhi khóc òa lên. Từ Phượng Niên đến gần vài bước, thấy trong tay thiếu nữ bóp chặt một mảnh lá cây, khả năng là định thổi bài đồng dao kia cho hắn nghe, Từ Phượng Niên cười mà không nói, dùng ngón tay vểnh mũi lên, hướng nàng làm một cái đầu heo mặt quỷ không phù hợp với thân phận thế tử huân quý, khiến tiểu ny tử dở khóc dở cười.
Thư Tu ôm Tước Nhi trong lúc nhất thời vẻ mặt cổ quái.
Tiểu Sơn Tra thì nam tính hơn một chút, quay đầu dụi dụi mắt, nặn ra mặt cười nói: "Từ Phượng Niên, nhớ vê sớm thăm chúng ta a, bằng không sau này Tước Nhi bị thư sinh trẻ tuổi nào đó lừa đi, ta cũng không ngăn cản đâu."
Từ Phượng Niên cầm vỏ đao Tú Đông gõ đầu thiếu niên: "Đừng miệng thúi."
Từ Phượng Niên gõ xong tiểu Sơn Tra, thoáng dùng sức võ lên thân tuấn mã, Lữ Tiền Đường Thư Tu thừa dịp kẹp bụng ngựa, bốn người hai ngựa chạy vào con đường nhỏ trong rừng rậm, Tước Nhi tiễn biệt tiếng còi du dương truyền đến, Thanh Điểu mỉm cười nhắm mắt lại, nàng biết đây là ý Xuân Thần Dao }_ sở trường nhất của Thế tử điện hạ.
Từ Phượng Niên nhìn bóng lưng dần biến mất, nhường tọa ky cho Dương Thanh Phong điều khiển, một mình đi lên chiếc xe ngựa trống Thanh Dương cung đưa tới, khoanh chân ngồi, lấy Võ Đang Ngọc Trụ khẩu quyết Tham Đồng Khế } huyền diệu, hợp bốn ngàn ngôn, nhẹ nhàng thổ nạp, khí cơ trải rộng khiếu huyệt toàn thân. Ngoại tĩnh nội động, một khắc không ngừng nghỉ. Võ học thiên hạ đều là hành nghề khổ mệnh đi ngược dòng nước, lấy Bắc Lương vương phủ làm ví dụ, có một tòa bảo sơn kho vũ khí, nhưng Từ Phượng Niên quyết tâm luyện đao trước, nhìn nhiều bí kíp thượng thừa như vậy, chỉ cần dùng mắt nhìn là thành cao thủ? Nếu chuyện là dễ dàng mỹ sự như vậy, hoàng cung đại nội còn không phải là hoàng tử người người cao thủ nhiều như chó?
Ngư Ấu Vi không muốn đi cùng với lão Kiếm Thần đi vào trong xe, vừa vặn nhìn thấy Từ Phượng Niên dẫn khí cùng thủ tâm, lấy hai bàn tay ấm che tai, ngón tay khép lại dán vào gối, ngón trỏ xếp chồng lên ngón giữa, ngón trỏ trượt xuống đầu gối, phát ra tiếng trống vang dội, Ngư Ấu Vi tò mò ghi nhớ số lần gõ, là hai mươi bốn lần. Từ Phượng Niên vốn định tiến hành xong Hoàng Đình "Minh Thiên Cổ" sau đó đi gõ răng ba mươi sáu lần, mở mắt ra, thoáng không vui nhìn tới, Ngư Ấu Vi ủy khuất nói: "Ngươi không cho ta cưỡi ngựa, ta đành phải đi lên.
Từ Phượng Niên nghĩ đến nàng không muốn ở chung với Lý lão đầu, thế là không nói nhiều, lần nữa nhắm mắt ngưng thần, gõ răng nuốt nước miếng tĩnh tâm, để mặc đại mỹ nhân Ngư Ấu Vi ở một bên không để ý. Ngư Ấu Vi đã quen ở một mình ngược lại không sao cả, hứng thú bừng bừng quan sát hô hấp thổ nạp của Từ Phượng Niên, xem hồi lâu, nàng lại nhìn ra chút manh mối, mi tâm từ đỏ thẫm đến tím nhạt từ miệng Từ Phượng Niên thở ra hít vào, chỉ thấy hắn nạp khí một hơi thở có sáu nhịp, Ngư Ấu Vi không nghe được mỗi lần khí tức ra vào có tiếng động, lại có thể nhìn thấy quanh thân thể hắn phảng phất như có gió nhẹ lượn vòng, Ngư Ấu Vi thậm chí có thể cảm nhận được một trận mát lạnh thấm vào da thịt mình, thật sự thần kỳ.
Từ Phượng Niên ngồi yên gân một canh giờ, mới mở mắt cầm đao, Tú Đông Xuân Lôi khẽ run không ngừng. Thấy Ngư Ấu Vi mở to hai mắt, Từ Phượng Niên cười nói: "Đừng nhìn, nếu không phải ngươi quấy rầy, ta có thể như lão đạo cao tăng ngồi thiên định cả ngày."
Ngư ấu Vi ôn nhu nói: "Vậy ta đi cưỡi ngựa, không làm chậm trễ Thế tử điện hạ luyện công"
Từ Phượng Niên không nhịn được bật cười, lắc đầu nói: "Đừng cưỡi nữa, lại cưỡi ngựa cẩn thận mông của ngươi không còn là dương chi mỹ ngọc nữa, sau này nếu ta muốn lão Hán đẩy xe, vừa nhìn thấy chỗ ngươi thô ráp khẳng định sẽ không còn hứng thú."
Ngư ấu Vi tức giận đứng dậy, khom lưng chuẩn bị đi cưỡi ngựa, tốt nhất là cưỡi cho đến cái mông không còn nữa mới bỏ qua.
Từ Phượng Niên không nhanh không chậm cười nói: "Đừng vội xuống xe, một mình ta thổ nạp cũng không thú vị, không ngại nói cho ngươi một chút bí quyết dẫn đường khí hải này, nếu ngươi rảnh rỗi nhàm chán không có việc gì làm thì có thể học một chút, trường sinh bất hủ là gạt người, nhưng kéo dài tuổi thọ khẳng định là không giả. Môn tâm pháp thổ nạp này của Núi Võ Đang, đừng nhìn khẩu quyết mộc mạc, kỳ thật lại có chỗ diệu, là nên móng tu hành của đạo môn Đại Hoàng Đình kia, dung hợp phương sĩ cổ đại tu Côn Luân Pháp Ngũ Nghi Lục Pháp, Võ Đang Ngọc Trụ giảm bệnh tăng thọ mười sáu câu, cùng với sư thúc tổ trẻ tuổi Hồng Tẩy Tượng suy nghĩ lung tung ra được Hoàng Đình Liên Hoa Chân Kinh Đạo Dẫn Thuật. Trong tay Ngụy gia gia có một quyển Tham Đồng Khế cùng tên với sách cổ nhưng lại khác đạo, Ngụy gia gia thân là Cửu Đấu Mễ lão chân nhân cũng nói quyển sách này vừa ra, Long Hổ phải thua. Tới, ta dạy ngươi một đoạn khẩu quyết trước, để cho ngươi tránh phong hàn tà khí xâm nhập vào ngực, phải biết trong lục phủ ngũ tạng, tâm là quan quân chủ, phổi là quan phụ trợ, có thể thấy được bộ ngực quan trọng như thế nào, khẩu quyết này còn phải phối hợp mười ngón tay nắn bóp, nếu ngươi không phân tâm được, ta có thể giúp ngươi."
Ngư ấu Vi ngay từ đầu nghe đến nhập thần, nhưng đợi đến khi Từ Phượng Niên mới nói vài câu nghiêm túc đã lộ ra đuôi cáo, có chút bất đắc dĩ, nhưng chung quy vẫn không vén rèm xuống xe, ngồi ở góc, bỏ qua đề tài nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không mang theo tiểu Sơn Tra với Tước Nhi? Ngươi nhẫn tâm để bọn họ làm sơn tặc thảo khấu giống như lão Mạnh đầu hay sao?"
Từ Phượng Niên hỏi ngược: "Không tốt sao?"