Chương 161: Bước vào thiên tượng
Chương 161: Bước vào thiên tượngChương 161: Bước vào thiên tượng
Chưởng giáo Vương Trọng Lâu của núi Võ Đang tạ thế tại núi Tiểu Liên Hoa.
Tin tức này từ Bắc Lương chậm rãi lan truyền ra các hướng Đông, Tây, Nam, Đạo môn trong thiên hạ đều bị oanh động. Không phải nói là một chỉ đoạn Thương Lan sao ? Không phải nói là mới tu thành Đại Hoàng Đình sao ? Sao mà bảo thành tiên là thành tiên ngay được hay vậy?
Nên biết rõ cái chữ "thành tiên" này không phải chứng đạo thành tiên của Long Hổ Sơn, mà có nghĩa là chết rồi, là cái kiểu chết bệnh chết già giống như phàm phu tục tử ấy. Núi Võ Đang đối với việc này cũng không có chút nào che giấu, cùng lúc đó, sau khi Vương Trọng Lâu tạ thế, thế nhân lại biết được cái vị tân chưởng giáo của núi Võ Đang cũng không phải là Trân Diêu đức cao vọng trọng ngang ngửa với Vương Trọng Lâu ở trên núi, cũng không phải là người nổi tiếng đan đỉnh Tống Tri Mệnh đã lớn tuổi, cũng không phải là Vương Tiểu Bình câm điếc có kiếm thuật siêu quần, mà hình như là sư thúc tổ Hồng Tẩy Tượng non nớt chưa đến ba mươi tuổi!
Hồng Tẩy Tượng là ai ? Ngay cả đa số khách hành hương ở Bắc Lương cũng không biết tên tuổi của người này, những kẻ tai mắt bén nhạy thì nhiêu nhất cũng chỉ biết vị tiểu sư đệ được Vương chưởng giáo coi trọng này là người không có quá nhiều dã tâm, chỉ thích làm chút chuyện vụn vặt như cưỡi trâu giải sâu, chú giải và chú thích kinh nghĩa, xây lò luyện đan... Ngẫu nhiên có văn nhân trèo núi viết thơ hay quan lại đi lên núi thắp hương, cũng không bao giờ thấy bóng dáng vị đạo sĩ trẻ tuổi này đâu.
Trên đỉnh ngọn núi Tiểu Liên Hoa có một bức tượng hình con rùa cõng bia, lúc này trên đỉnh núi, vị đạo sĩ lớn lên cực kỳ thanh tuấn ưu nhã đã đổi một bộ trang phục khác, đeo giày có tấm lót trắng, dùng một cây trâm bằng gỗ đàn đạo có phần đuôi được khắc đồ án thái cực để búi tóc. Chiếc áo choàng đạo giáo với tay áo rộng và dài trông cực khì tinh mới quý phái, trên hai cái cúc áo được đính thêm hai dải lụa hình trường kiếm, tên hoa sen tuệ kiếm, đây là trang trí đặc thù của Võ Đang, sáu trăm năm trước đại chân nhân Lữ Động Huyền cưỡi hạc lên nói Võ Đang, lấy tiên kiếm Đại Đạo mà tạo hai bộ đạo bào tuệ kiếm của Võ Đang, ngụ ý đoạn phiền não trảm bụi căn. Đối Võ Đang mà nói, sau khi Lữ tổ sư gia - thiên hạ đệ nhất nhân của kiếm đạo trong Thiên Đạo vũ hóa phi thăng, thì thế hệ sau liên bắt đầu thua kém thế hệ trước, đặc biệt là gần trăm năm nay, lại không có một ai có thể đứng sừng sững như các vị tiên tổ đời trước được nữa
Đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng nhảy lên tấm bia trên lưng con rùa, nhìn về phía bậc thang lên núi thần đạo bị mây mù che phủ. Hồi trước lên núi khi còn bé hắn mặt mày xanh xao, cước lực yếu ớt, tuyết trên Võ Đang bao phủ đầy trời trắng như lông ngỗng, các đạo sĩ căn bản không kịp quét tuyết nên bậc thềm bị tuyết đọng thành một lớp dày, thế là hắn liền được lão sư phụ cõng lên. Nghe nói đại sư huynh đã đợi dưới cổng vòm Huyền Vũ một ngày một đêm, lúc lên núi hắn có nhìn trộm đại sư huynh vài lần, lần nào nhìn trộm cũng thấy khuôn mặt đại sư huynh hiện lên vẻ tươi cười ngoài đón mọi người, giống như một cái lò lửa trong nhà một vị láng giêng giàu có vừa ấm áp lại không phỏng tay vậy. Hắn nhớ rõ, lúc ấy đại sư huynh mới chỉ có hai bên tóc mai sương trắng, giờ hắn trưởng thành nhìn lại thì mái đầu đại sư huynh đã lặng lẽ phủ đây sương trắng giống sư phụ rồi.
Đại sư huynh quả là không giống với chưởng giáo Võ Đang. Chẻ củi, nhóm lửa, muối rau, nấu cơm, đóng phòng, quét tuyết... việc gì đại sư huynh cũng làm, mọi tính tốt của hắn đều học được từ đại sư huynh, cho nên đại sư huynh nói hắn là hi vọng trăm năm của tương lai Võ Đang, nên mặc dù hắn gan nhỏ sợ rắc rối nhưng cuối cùng không có trốn tránh, hắn vẫn luôn chăm chỉ cùng nhị sư huynh Trần Diêu học tập đạo đức giới luật, thỉnh giáo đan đỉnh Học Thuyết cùng tam sư huynh Tống Tri Mệnh, nghiên cứu ngọc trụ tâm pháp cùng Tứ Sư Huynh, nhìn ngũ sư huynh luyện kiếm... Về phần Thiên Đạo là cái thứ đồ chơi gì thì các sư huynh đọc sách đến bạc đầu cũng không tìm ra được căn nguyên, cho nên hắn cũng không vội vã, hắn vẫn luôn cảm thấy chỉ cần ở lại trên núi, thì chắc chắn có một ngày nào đó sẽ ngộ ra.
Năm mười bốn tuổi khi hắn cưỡi trâu, gặp được cái cô gái mặc áo đỏ kia liền nhớ mãi không quên, làm trễ nải bài tập, đại sư huynh cũng không quở trách, về sau lúc gặp lại nàng, nàng nói muốn đi Giang Nam, không thể gặp nhau nữa, lúc đó hắn lấy hết dũng khí nói với đại sư huynh rằng mình phải xuống núi, đại sư huynh có hỏi hắn có quay lại hay không, hắn cũng không trả lời, từ trước tới giờ hắn cũng không có thói quen nói dối. Vậy mà đại sư huynh vẫn không tức giận, chỉ nói là tiểu sư đệ đợi thêm một hồi nữa, chờ đại sư huynh tu thành Đại Hoàng Đình là tiểu sư đệ có thể thoải mái xuống núi, năm đó sư phụ nói rằng chỉ cho phép người nào trở thành thiên hạ đệ nhất mới được xuống núi chính là lừa người. Tiểu tử nhà người ta đã lớn như vậy rồi, mà lúc nào cũng phải quấn lấy mấy cái lão già hom hem ở trên núi thì thực sự trông rất là kỳ quái.
Về sau hắn cũng kiên nhẫn chờ được đến khi đại sư huynh tu thành Đại Hoàng Đình, chỉ là lúc đại sư huynh xuất quan thì chính hắn lại rút lui, lần nào đi đến đền thờ Huyền Vũ, ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn được Lữ Động Huyền viết bằng kiếm, hắn đều yên lặng quay người đi lên núi. Cuối cùng đại sư huynh cũng tự biết sắp chết mà buông bỏ rồi một thân Đại Hoàng đình, ở cạnh vách núi Tiểu Liên Hoa mà vò đầu hắn, cười mà nói rằng: Chức chưởng giáo cho nhị sư đệ làm là được rồi, tiểu sư đệ cứ xuống núi đi, nếu mà không xuống thì đại sư huynh liền đá ngươi xuống, huyền vũ hưng thịnh gì gì đó thì chẳng phải đều thuận theo tự nhiên mới tốt sao, làm gì có cái đạo lý nào lại bắt tiểu sư đệ gánh vác cái trọng trách kia, đại sư huynh lắp sắp chết mới hiểu ra một cái đạo lý rằng, trời cao cũng không thực sự là cao, lòng người còn cao hơn trời. Đạo đại không tính lớn là lớn, nhân tình còn lớn hơn so với đại đạo. Chúng ta tu đạo đơn giản chính là tu tâm.
Nhị sư huynh Trần Diêu không biết từ khi nào đã đi đến đỉnh núi, nhẹ giọng cười nói: "Chưởng giáo, về sau ngài có thể quanh minh chính đại nhìn một chút sách cấm rồi."
Tân chưởng giáo Võ Đang đang đứng trên tấm bia đá trên lưng con rùa liền quay đầu lại rồi ngồi xổm xuống, vẻ mặt đau khổ hỏi mà nói: "Nhị sư huynh, vốn đại sư huynh định để nhị sư huynh làm chưởng giáo, sao nhị sư huynh lại chuyển hết sự phiền não của mình cho đệ vậy?"
Lão đạo nhân Trần Diêu liền cười lớn mà nói: "Để cho huynh làm chưởng giáo Võ Đang sao? Đấy là do đại sư huynh không nghĩ kỹ mà thôi! Rõ ràng đánh nhau đánh không lại bốn vị thiên sư của Long Hổ Sơn, cãi nhau càng không cãi thắng cái vị Bạch Liên tiên sinh kia, thế thì chẳng phải làm cho Võ Đang mất mặt sao ? Đừng nói là huynh, cho đệ đi hỏi mấy người Tống Tri Mệnh Du Hưng Thụy xem có ai vui lòng làm chưởng giáo không? Còn nếu mà tiểu sư đệ nói việc này với ngũ sư đệ, thì không chừng tiểu Vương sư huynh của đệ sẽ cầm kiếm chặt đệ ra làm hai đấy!"
Tiểu sư đệ ngồi xổm ở trên tấm bia đá nghe vậy liên vuốt vuốt mặt rồi thở dài nói: "Nhị sư huynh, mấy việc như gây gổ đánh nhau, hình như đệ cũng không quá lành nghề”"
Trân Diêu - người luôn nói năng thận trọng giờ cũng thoải mái trêu ghẹo mà nói: "Năm đó sư phụ đã nói qua rồi, năm người chúng ta cộng lại cũng không thể bằng đệ. Lại nói tiếp, Võ Đang của chúng ta cũng không muốn chơi cái trò theo hầu người khác, làm quốc sư cũng tốt, làm vũ y khanh tướng cũng được, từ lúc Võ Đang tự lập tổ đình đến nay, đối với cái việc này cũng không có hứng thú. Ngàn năm qua, bên Long Hổ Sơn nghĩ đến mòn cả đầu để vào kinh thành, thế nhưng chúng ta lại nhiều lần cự tuyệt vào trong đó. Tổ sư gia Lữ Động Huyền đã sớm nói nói rõ ràng, ở giữa thiên địa nơi có tục khí và âm khí nặng nhất chính là hoàng cung, đi không được là đi không được. Tuy bây giờ hương hỏa trên núi ít đến đáng thương, nhưng tựu chung lại cũng không thể đói chết được, nơi đây núi xanh thủy tú, người người thân cận, những tiểu đạo đồng kia thấy tiểu đệ giờ đã là sư thúc tổ thì thậm chí còn gọi đệ thái sư thúc tổ nữa, nhưng bọn họ đâu phải là sợ đệ mà gọi như vậy? Chỉ là kính đệ mà thôi, ở đây có ai mà không vui lòng giúp đỡ đệ chăn trâu cơ chứ? Nếu mà ở Long Hổ Sơn, hiển nhiên là không bao giờ có chuyện này. Bên kia Thiên Sư phủ là Thiên Sư phủ, Long Hổ Sơn là Long Hổ Sơn, phân biệt rất rõ ràng, không thể hòa khí bằng núi Võ Đang chúng ta. Đại sư huynh đã từng lén lút nói rằng ở dưới núi có đạo lý là hòa khí sinh tài, còn ở trên núi thì hòa khí sẽ sinh ra đạo. Ta vẫn luôn thấy tu vi đại sư huynh rất là cao, nhưng về phần nói đạo lý thì từ nhỏ vẫn luôn luôn nói không lại ta, chỉ có riêng câu nói này mới làm ta cảm thấy có lý."
Chưởng giáo trẻ tuổi lo lắng nói: "Không biết kiếm đạo của tiểu Vương sư huynh xuống núi du lịch giờ như thế nào rồi? Đừng có thật dự đi đến Ngô gia kiếm trủng hoặc là Long Hổ Sơn chém chém giết giết là được! Haizz, kiếm của tiểu Vương sư huynh cũng quá mức không cầu kiếm chiêu mà cầu thần ý rồi." Trân Diêu trấn an: "Thiên phú tạo nghệ kiếm đạo của Ngũ sư đệ ở trên núi là đệ nhất rồi, hắn cứu người không so được với đại sư huynh, nhưng đả thương địch thủ thì so với đại sư huynh còn lợi hại hơn nhiều, trước khi đi đệ lại còn cho hắn « Tham Đồng Khế », huynh tin chỉ cần ngũ sư đệ chịu tốn chút tâm tư từ đạo chuyển sang thuật, là đã có được ích lợi to lớn rồi."
Không ngờ tiểu bối đạo sĩ Hồng Tẩy Tượng được gọi sư thúc tổ ở núi Võ Đang kia thế mà lại bày ra cái vẻ mặt vô cùng xấu hổ mà nói: "Cái quyển « Tham Đồng Khế » kia, là đệ mò mâm viết ra đấy...
Lúc này, trong núi vang lên tiếng trống chiều, sương mù lại tựa như linh tê mà tán đi, phong cảnh ở núi Tiểu Liên Hoa cứ thế mà hiện ra trong mắt mọi người.
Hồng Tẩy Tượng đứng lên, nhìn về phía xa xa, kinh ngạc đến xuất thần.
Trần Diêu mỉm cười nói: "Gọi đệ là chưởng giáo thì có làm sao, gọi như vậy thì đệ không phải là tiểu sư đệ của chúng ta chắc? Đại sư huynh qua đời lại có làm sao, chẳng lẽ núi Võ Đang vì vậy mà sập sao? Huyền Vũ hưng thịnh suốt năm trăm năm rồi không còn ngóc đầu lên được nữa thì có làm sao, chẳng lẽ vì thế mà đệ không phải Hồng Tẩy Tượng nữa sao? Năm đó sư phụ mang đệ lên núi, đương nhiên là có ý nghĩ muốn đệ phụ trách sự hưng thịnh của Võ Đang, nhưng thứ sư phụ muốn nhiều hơn là hi vọng đệ có thể tiêu diêu tự tại, đại sư huynh cũng càng mong như vậy, những năm này tiểu sư đệ mông cưỡi thanh ngưu, treo sách trên sừng trâu, vô tư vô lư giống như là thân tiên khiến đám lão gia hỏa chúng ta nhìn thôi mà cũng thấy hâm mộ. Mỗi ngày xem bói, mỗi lần cau mày, chúng ta vụng trộm nhìn thôi cũng cảm thấy vui vẻ. Bởi vậy đệ xuống núi hay là không xuống núi, chúng ta cũng không để ý."
Trần Diêu quy củ, Tống Tri Mệnh đan đỉnh, Du Hưng Thụy ngọc trụ, Vương Tiểu Bình kiếm ý, còn có đại sư huynh tập võ thêm cả tu đạo.
Chỉ cần đi qua cái cổng vòm thờ Huyền Vũ, thì trên núi đều là người người thân cận.
Đây cũng chính là nhà của Hồng Tẩy Tượng.
Cưỡi trâu, đọc sách, luyện đan chỉ là giải lao; Bát Bộ đuổi theo con ve sâu cũng chỉ vì một tấm mạng nhện; lay động theo cương phong trên đỉnh núi chẳng qua chỉ là muốn thấy rõ phong quang ngoài núi; cho ăn nói chuyện cùng hạc vàng chẳng qua là cảm thấy chơi vui.
Đây chính là thứ mà hắn nói.
Ta không cầu đạo, đạo tự nhiên đến.
Chưởng giáo Võ Đang trẻ tuổi nhất trong lịch sử không có lên tiếng mà chỉ là thở phào ra một hơi.
Bước ra một bước.
Một bước này xa đến tận mười trượng.
Trực tiếp bước ra ngoài tấm bia đá trên lưng con rùa, bước ra ngoài ngọn núi Tiểu Liên Hoa.
Hướng tới đỉnh của 72 ngọn núi Võ Đang.
Mây mù cuồn cuộn trong 72 ngọn núi Võ Đang đồng loạt bay về hướng Tiểu Liên Hoa.
Hồng Tẩy Tượng giẫm trên lưng một con hạc vàng rồi bay lên trời xanh.
Trần Diêu ngẩng đầu nhìn dị tượng, thì thào nói: "Sư phụ, đại sư huynh, hai người có lẽ nên nhìn một chút mà xem, tiểu sư đệ vừa bước vào thiên tượng rồi."