Chương 168: Lên núi, vào thành, tiến cung (thượng)
Chương 168: Lên núi, vào thành, tiến cung (thượng)Chương 168: Lên núi, vào thành, tiến cung (thượng)
Ba chiếc thuyên lớn đi từ sông vào hồ, hồ Xuân Thần rộng tám trăm dặm, khói trên sông mênh mông, hồ này dung nạp nước chảy từ sáu con sông lớn vào, từ trước tới nay nơi này đều là địa phương cho các binh gia đấu nhau đến chết cũng là địa điểm cho các nhà thơ du lãm thắng địa.
Từ Phượng Niên đứng ở trên mũi thuyên giảng giải địa lý địa thế cực kỳ thuận lợi của hồ Xuân Thần cho Ngư Ấu Vi nghe, bổ sung rất nhiều kiến giải về binh pháp mà năm đó Lý Nghĩa Sơn truyền cho hắn.
"Thời Xuân thu ngày trước, khi mà Nam Bắc giằng co, đều tranh lấy nơi này làm cứ điểm, chiếm được sông Xuân Thần là có thể giương buồm xuống phía Đông, là có thể từ trên cao nhìn xuống, là có thể dùng tư thế sư tử vô thỏ mà cướp đoạt thiên hạ, trước kia phương Bắc muốn nhậu ngựa Đông Nam, hoặc phương Nam muốn cử binh đi Bắc phạt, thì đều phải đi qua tám trăm dặm hồ Xuân Thần, tam thành tam ải tam sơn, từ xưa tới nay đều được binh gia chú mục. Ba thành trọng yếu, Tương Phiền, Hình Dương, Võ Lăng, lấy thiên hạ mà nói thì phải đặt trọng tại Tương Phiền, lấy Đông Nam mà nói thì đặt trọng tại Hình Dương, lấy Bản Châu mà nói thì phải đặt trọng tại Võ Lăng. Tương Phiền vẫn luôn được nói là cái eo của thiên hạ, lúc trước ba nước loạn chiến tại nơi này, cựu thần Tây Sở - Vương Minh Dương nhận nhiệm vụ lúc ngay lâm nguy, trở thành quận thủ của Tương Phiền, Cự Từ Kiêu có mười vạn binh giáp, tử thủ trong ba năm. Về sau Tây Sở bị diệt, Tây Thục bi lãng quên, tên học sĩ Tắc Hạ xuất thân từ Thượng Âm học cung kia vẫn thề sống chết không chịu đầu hàng, đóng cửa thành ăn thịt người bên trong, thậm chí Vương Minh Dương còn tự tay giết vợ mà mà nấu thịt, ba năm sau khi thành được phá, hai mươi vạn người Tương Phiền chỉ còn lại không tới một vạn, trở thành một tòa quỷ thành, nghe nói sau mười năm khi thành bị phá, vẫn có đến mười mấy vạn cô hồn dã quỷ không chịu rời nơi đó, cứ kêu rên hàng đêm, vương triều không thể không mời chưởng giáo Long Hổ Sơn đích thân đến Tương Phiền, thiết lập chu thiên đại tiếu, tiếu vị đến tận 36500 cái, nghe mà rợn cả người, việc làm vĩ đại này quả là xưa này chưa từng có. Trận công thủ chiến này, giúp cho Vương Minh Dương giành được cái danh là đệ nhất danh tướng xuân thu, đến Từ Kiêu cũng phải bội phục. Chỉ là một người vì công thành danh toại mà lại kéo theo cả hai trăm ngàn người chôn cùng, việc này qua ngàn năm nữa thì cũng vẫn sẽ biến Vương Minh Dương thành một nhân vật gây tranh cãi."
Ngư Ấu Vi run sợ mà hỏi: "Chúng ta sẽ không đi Tương Phiền đúng không?"
Gần nhất Từ Phượng Niên vẫn luôn có thói quen búng tay, hắn búng tay suốt ngày, mỗi ngày không biết là búng đến mấy ngàn lần, đại khái là do luyện đao đến tẩu hỏa nhập ma rồi.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng cười nói: "Lúc đâu muốn đi, nhưng ngươi nếu không dám, vậy thì chúng ta liền thẳng tiến đến Võ Lăng."
Ngư ấu Vi lắc lắc đầu.
Đột nhiên Từ Phượng Niên nghe thấy phía đuôi thuyền truyền đến một hồi kêu cha gọi mẹ, vừa hay Ngư Ấu Vi vừa nghe được truyền thuyết vê mười vạn oán linh của Tương Phiền, trong lòng lập tức run lên, cuối cùng lại nhận ra mũi thuyền giờ đã ở hồ Xuân Thần, lập tức cười tự giễu mình. Từ Phượng Niên không để ý đến Ngư Ấu Vi mà chạy tới mũi thuyền, ngay lập tức hắn nhìn thấy một người chèo thuyền đang ôm lấy cánh tay máu me đầm đìa lăn lộn trên mặt đất, hai con ấu Quỳ toàn thân đỏ tươi, hướng về phía hắn mà gào thét.
(Quỳ (thần thú trong thần thoại và truyền thuyết Trung Quốc cổ đại):
Nó còn có tên gọi khác là Kui, nó là một con quái vật một chân trong thần thoại và truyên thuyết cổ đại của Trung Quốc . Trong " Sơn Hải Kinh Đại Hoàng Cảnh" có ghi: Biển Hoa Đông có núi Lục Ba, thông ra biển dài bảy nghìn dặm. Trên đó có một con thú, hình giống con bò mộng, mình nhợt nhạt, không sừng, chỉ có một chân, khi nó ra vào nước thì có gió có mưa, ánh sáng của nó như mặt trời và mặt trăng, và tiếng nó như sấm, tên nó là Quỳ. )
Lữ Tiễn Đường tiến đến chỗ thế tử điện hạ rồi kể lại một lượt chuyện tình vừa xảy ra, nói chung thì cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, ấu Quỳ thích chạy nhảy vui đùa, ước chừng hẳn là đụng phải người chèo thuyền, ấu Quỳ có tính khí nóng nảy, thế nên liên cắn đối phương một ngụm. Từ Phượng Niên nghe xong liền nhíu mày, Hổ Quỳ là Thượng Cổ hung thú, lúc đói thì thường hay ăn thịt người, Từ Phượng Niên ngồi xổm xuống nhìn con ấu Quỳ, con ấu Quỳ Kim Cương cắn người tựa hồ cảm nhận được sự tức giận đến từ chủ nhân liền cúi đầu nghẹn ngào, màu da lập tức từ đỏ biến thành đen, Từ Phượng Niên cũng không tỏ vẻ ngạo nghề với nó nữa, cong ngón tay bắn về phía con Kim Cương vừa đả thương người.
Trên vách thuyền bị bắn ra một cái lỗ thủng, rơi vào bên trong hồ nước, tỷ tỷ Bồ Tát nhìn đệ đệ mình qua lỗ thủng kia rồi quay đầu nhìn về phía Từ Phượng Niên một cách đáng thương, như là đang cầu tình, Từ Phượng Niên hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: "Bồi thường chút ngân lượng cho người bị thương. Đúng rồi, để doanh chữ phượng hỗ trợ sửa chữa boong thuyền đi."
Trong ánh hoàng hôn, hàng trăm chiếc thuyền tranh giành nhau trên hồ Xuân Thành, hàng nghìn cánh buồm đua nhau tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp, tấp nập, càng tới gần vùng đất lành Giang Nam, càng không nhận ra cái cảm giác tịch mịch của cố hương Bắc Lương ngàn dặm xa xôi.
Đêm nay một đoàn người sẽ nghỉ đêm ở một hòn đảo giữa hồ Xuân Thần, tên là Mỗ Sơn. Tới gân hòn đảo bên trong hồ, Từ Phượng Niên nhìn thấy Khương Nê hiếm lắm đi ra khỏi cái buồng nhỏ trên tàu đứng để đứng bên cạnh mình, liền giải thích: "Núi này nguyên bản không phải gọi là Mỗ Sơn, mà gọi là Giam Lao Sơn, đó là nơi Tây Vương Mẫu giam cầm Xuân Thần - con gái của Ngọc Đế, bốn phía Giam Lao Sơn cũng không phải hồ nước, mà là thung lũng, về sau có một gã tiên nhân của lục địa không nhịn nổi tức giận mà dùng một kiếm khoanh tròn men theo Giam Lao Sơn, tám trăm dặm quanh đó ngay lập tức sụp đổ, lúc này mới tạo thành hồ nước, dần dà, hồ trở thành Xuân Thần Hồ, núi trở thành Mỗ Sơn. Về phần câu chuyện tiên nhân tạo hồ, tất nhiên cũng chỉ là một hồi vọng đàm về thần tiên ma quái. Bây giờ đình viện lâu các đã xây chi chít trên đỉnh Mỗ Sơn, tam giáo cửu lưu tề tụ, không chỉ có trạch viện quyền quý, tăng đạo xây nhà, mà còn có cả mấy vong quốc di lão bị giam lỏng ở đây. Cửa hàng trên đảo cũng nhiều, lên đảo rồi, ngươi có thể lựa chút đồ vật hợp nhãn."
Khương Nê duỗi ra tay, Từ Phượng Niên thấy vậy liền sửng sốt, hỏi: "Cái gì 2"
Khương Nê gượng gạo nói: "Bạc."
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Được, vào lúc này cô đã kiếm lời hơn mấy trăm lượng bạc rồi, cô muốn lấy bao nhiêu nữa? Bất quá nói xong thì ta cũng phải thành tâm nhắc nhở cô một tiếng, cô cứ báo danh hào của ta ra, ai dám đòi tiên cô nữa, tội gì phải lãng phí bí kíp mà cô vất vả đọc sách mới kiếm được."
Khương Nê cười lạnh nói: "Ngươi coi ta là loại người thích cưỡng đoạt giống như ngươi sao?"
Từ Phượng Niên bị chọc cười, tủm tỉm nói: "Vậy cô rốt cuộc muốn bao nhiêu bạc ? Mấy trăm lượng được không ? Hoặc là ta dứt khoát ký sổ cho cô mấy ngàn lượng hoàng kim nhé, sau đó cô có thể thoải mái đọc sách đến tận mấy đời."
Khương Nê tức giận nói: "Ta chỉ lấy một lượng bạc!"
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Có cần nhỏ mọn như vậy không?"
Khương Nê xụ lấy mặt nói: "Lấy rat"
Từ Phượng Niên khinh khỉnh nói: "Chờ chút nữa đòi tiền Thanh Điểu đi, bản thế tử từ trước tới nay không bao giờ mang chút tiền lẻ này."
Khương Nê trực tiếp trở lại buông nhỏ trên tàu, cẩn thận từng li từng tí như là một tên trộm mà lấy ra một quyển sổ nhỏ từ bên trong rương sách, trên đó thế mà lại ghi chép rõ ràng việc đọc « Thái Huyền Kinh », « thiên kiếm thảo mộc cương », Ý Sát Kình Kiếm ) ... kiếm được bao nhiêu tiền; phía dưới còn ghi chép kỹ càng về việc những quyển sách này đọc ở chỗ nào, mỗi một quyển đọc bao nhiêu chữ... Đến giờ tiền cô kiếm được từ Từ Phượng Niên cũng không chỉ có mấy trăm lượng, mà là một ngàn lẻ bảy lượng ba mươi bốn đồng tiền. Lão kiếm thần cả ngày chỉ ăn uống ngủ nghỉ đang dạo bước tiến vào buồng nhỏ trên tàu, thấy lão, Khương Nê đang nhấc bút chuẩn bị rút một lượng bạc từ trong quyển sổ tiết kiệm của mình ra thì liền vươn tay ra che quyển sổ của mình lại. Lý Thuần Cương đối với cái này cũng không biết làm gì, chỉ biết đứng từ xa tùy ý nhìn Khương Nê làm việc, đến khi thấy việc sổ sách xong xuôi, lúc này mới mang theo bầu rượu ngồi xuống, đổ rượu lên trên bàn bàn rồi nhúng ngón tay vào rượu, sau đó tiếp chờ đợi Khương Nê cất quyển sổ kia xuống phía dưới cùng của rương sách.
Đến tận khi cô đến ngồi đối diện mình, Lý Thuần Cương mới lấy chỉ làm bút, lấy rượu làm mực, ở trên bàn huy sái khai bút, vẽ lên từng nét, tinh thần khí ý dạt dào. Khương Nê ngồi nghiêm chỉnh nhìn lão kiếm thần viết chữ, lão kiếm thần vung bút viết một mạch từ đầu đến đuôi hết nửa mặt bàn. Trên mặt bàn giờ đã lít nha lít nhít chữ, tựa như là san hô đá ngầm lởm chởm ở quỷ môn quan, lão Lý viết xong mới ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nê, Khương Nê vẫn đang dùng sắc mặt bình tĩnh mà nhìn.
Lão nhân tỏ ra cái vẻ giống như là lời lão nói lúc trước - không cầu tiểu nha đầu học được cái gì, khua ống tay áo một vòng, đi tới lần nữa mà nói: "Lão phu cuồng thảo, có ba điểm chính. Điểm đầu tiên chính là liên miên trước sau như một, cố gắng đạt tới ngàn tâng vạn lâu cuối cùng mới thành vô tự, vô sợ, vô tình, vô cầu... Tựa như rượu trên bàn kia, lau đi là mắt, không để lại mảy may một chút dấu vết nào. Điểm đầu tiên chính là lười biếng thì sẽ không có được công phu, cho dù thảo thư vào lúc say sưa thất vọng thì khi nhìn kỹ lại cũng không được sai sót một nét nào, tất cả đều phải có quy củ. Vì sao ư? Vì công phu thường thường cũng phải làm cho nó đủ tinh tết Đặt bút viết lên một chữ giống như là vung ra một kiếm một đao, không thể nào qua loa được, chữ của lão phu từ xưa đến nay nổi danh giống như là xà tẩu, trong thuật xem người thì nhìn chữ là có thể nhìn kiếm, lợi kiếm sắc sảo, sừng sững đáng sợ... -
Lý Thuần Cương càng nói càng cao hứng, thế nhưng nhìn thoáng qua lại thấy Khương nha đầu đang ngáp, thuyền lớn dừng lại, tựa hồ sắp lên bờ, lão kiếm thần cúi đầu trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm là cũng không nên lãng phí rồi hút hết rượu trên mặt bàn vào trong miệng. Khương Nê cũng tập mãi thành thói quen với mấy cái hành vi hoang đường của lão đầu này, thế nên cũng không để ý nữa mà cùng lão già đi ra buồng nhỏ trên tàu, ra ngoài thì thấy Từ Phượng Niên đang thương lượng cùng đại kích Ninh Nga Mi, dường như là hơn phân nửa doanh chữ phượng sẽ không lên núi, cái này cũng hợp tình hợp lý, không nói đến việc một trăm cái giáp nhẹ kia có xuống được hay không, thì chỉ những người lính ở Bắc Lương này cũng quá mức đáng chú ý rồi.
Tại lúc Khương Nê đang suy nghĩ, lão Lý kiếm thân vẫn đang huênh hoang khoác rằng chữ của mình xuất thân nhập hóa như thế nào, mấy câu đấy Khương Nê nghe vào tai trái lại chui ra tai phải, cô đang đang chú tâm đến việc nhấc váy để đi xuống tấm ván gỗ. Bỗng cô thoáng thấy một đầu ấu Quỳ vừa nhảy lên bờ, trong miệng nó đang ngậm một con cá chép mập mạp, chạy về phía Từ Phượng Niên tựa hồ như là đang tranh công, thế nhưng Từ Phượng Niên lại quát một tiếng, tiểu gia hỏa kia thấy vậy lập tức nằm ở trên mặt đất không nhúc nhích.
"Lại còn định giả chết sao?"
Từ Phượng Niên nói rồi nhấc chân muốn đá tiểu gia hỏa kia một cái, thế nhưng áo choàng lại bị một con ấu Quỳ khác khẽ dùng miệng kéo lại, lúc này Từ Phượng Niên mới bỏ qua, việc trừng trị xem như là đã kết thúc. Tỷ đệ ấu Quỳ cũng không mang thù mà vui sướng đi theo sau lưng thế tử điện hạ, Khương Nê nhìn một màn như vậy liên đau lòng một hồi, hai con đần ngốc này, vì sao lại ôn thuần với Từ Phượng Niên như vậy chứ.
Từ Phượng Niên nhìn lại vê phía hồ Xuân Thần, ánh mắt ngẩn ngơ, thì thào nói: "Đến rồi sao?"
Đế đô, Thái An Thành.
Lúc sáng sớm, bầu trời rất u ám.
Trên đường cái có ba trăm thiết ky đang vội vàng chạy, bụi đất tung bay đầy trời. Ở kinh thành có tin đồn rằng Bắc Lương Vương Từ Kiêu sẽ vào thành, tòa thành thiên hạ đệ nhất có nhân khẩu đạt tới trăm vạn trong lúc nhất thời nổi lên phong ba, nhưng cao lầu nằm trên đường cái của nội thành đều bị đủ các loại nhân vật chiếm hết, bọ họ chỉ cầu tận mặt nhìn thấy chân diện của Đại Trụ quốc, cho dù gặp không được thì nhìn thấy xe ngựa chiến trận cũng vừa lòng thỏa ý rồi.
Thanh lưu sĩ tử nôn nóng, giang hồ võ phu bất an, quan to hiển quý huyên náo, nghe nói có mười mấy vị Hoàng Môn lớn nhỏ đang chuẩn bị liên thủ chặn xe, để liều chết chửi rủa cái tên đồ tể làm cho sinh linh đồ thán kia, để chửi rủa cái tên đã hủy đi hơn phân nửa mầm mống đọc sách trong thiên hạ. Thậm chí lại có vô số truyền ngôn rằng các võ lâm hảo hán đang chuẩn bị các cuộc ám sát giữa đường. Các tiên sinh ở các trà lâu lớn không hẹn mà cùng nhai đi nhai lại các tin đồn với luận điệu cũ rích, nhai đến tận xuân thu loạn chiến.
Trên vô số chạc cây trong kinh thành vang lên tiếng ve kêu chói tai.
Cổng thành Thái An có bốn cổng phụ, mấy kẻ vô công rồi nghề ở bên ngoài cửa thành sớm đã bị những giáo úy tại cửa thành quét sạch, khi đội ky binh đến gần tiếng giãm đạp rầm rầm còn vang dội hơn gấp trăm lần tiếng ve kêu chói tai, khi mọi người ở cửa thành cùng với trên tường thành thấy một cây cờ có chữ vương đỏ tươi bắt mắt kia, không khí tươi mới lúc sáng sớm lập tức bắt đầu trở lên ngạt thở.
Đội ky binh chậm rãi bước vào cửa thành.
Trừ tiếng vó ngựa, thì dường như cả tòa kinh thành này cũng không còn chút tiếng động nào.
Trên trục chính của đại lộ hoàng cung, những người chiếm được vị trí tốt đang đứng xem không khỏi nín thở lại.
Khi đội ky binh đi càng lúc càng xa, bọn họ mới nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cát bụi cũng đã dần lắng xuống.
Ở ngoài cửa thành xuất hiện hai người, một vị trong đó là lão tăng, mặc áo đen, mắt tam giác, tướng mạo dữ tợn, nhìn qua như là một con hổ bệnh, thế nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng. Một vị khác thì lưng còng, bước đi khập khiễng, ăn mặc giống như là một phú ông tâm thường, vị này ngẩng đầu nhìn tường thành một cái rồi mỉm cười nhẹ, sau đó cùng lão tăng áo đen với một vài người buôn bán nhỏ lúc sáng sớm đi qua cổng phụ của cổng thành. Nếu có người chợt để ý đến đoàn người này, thì sẽ đều bị thu hút bởi lão tăng kia, quả thực lão tăng áo đen này có tướng mạo không giống chút nào với một người xuất gia có lòng dạ từ, bất quá lão tăng này đã cao tuổi, thế nên người đi đường cũng chỉ là chăm chú nhìn thêm vài cái rồi không để tâm nữa. Về phần lão nhân ở bên cạnh lão tăng, thì càng không gây chú ý, Thái An Thành là "thiên hạ thủ thiện chỉ thành", ngay cả dân đen trong ngõ hẻm cũng đều đã từng vỗ ngực tự xưng mình đã từng thấy một vị tướng quân hoặc một đại học sĩ, thế thì có ai vui lòng đi nhìn một lão đầu lưng còng chứ?
Vị lão phú ông cùng lão tăng áo đen chậm rãi tiến lên, đi qua cái cổng phụ bên cạnh cửa thành.
Lão phú ông chắp hai tay ra sau, ha ha cười nói: "Con lừa trọc họ Dương, kinh thành trăm vạn người, thế nhưng chỉ có ta là bằng hữu của ngươi nha."
Lão tăng áo đen nhẹ nhàng nói: "Nếu không sờ đầu của ta, ta liền là bằng hữu của ngươi
Lão phú ông ngoài miệng thì nói "Sao có thể sao có thể?", rồi nói tiếp rằng trên đời có hai thứ không sờ được, một là mông hổ cái, cái còn lại chính là đầu của Dương Thái Tuế. Thế nhưng, nói thì nói như thế, còn lão thì vẫn không chút khách khí mà thò tay sờ sờ cái đầu trọc của lão tăng, lão tăng cũng không ngăn cản, chỉ thở dài.
Lão phú ông sờ được cái đầu trọc của lão tăng áo đen thì liền cười ha ha.
Lão tăng vẫn thờ ơ như cũ.
Cái đầu trọc này.
Tề Huyền Tránh năm đó cũng sờ qua rồi, sau đó thì Liên Hoa Đỉnh liền sụp một nửa.