Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Dạy Ngươi Luyện Chữ

Chương 167: Dạy ngươi luyện chữ Chương 167: Dạy ngươi luyện chữChương 167: Dạy ngươi luyện chữ

Hai con Ấu Quỳ cuộn mình ngủ say ở dưới chân Từ Phượng Niên, dáng vẻ ngây thơ khả ái, hai tiểu tử rất dễ nuôi, tiện tay ném vào trong sông, chúng nó đã có thể tự săn bắt cá chép trong sông, ăn no chơi chán, lại bơi ra mái chèo, bốn móng như móc câu, dễ dàng trèo lên thuyền.

Đang chuẩn bị đứng dậy Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn thấy lão Kiếm Thần xoay người đi.

Từ Phượng Niên có trí nhớ tốt, Từ Vị Hùng cũng từng nói hắn có ưu điểm duy nhất chính là trí nhớ tốt, học một biết mười, dường như chỉ xem qua là không quên được, Võ Đang chưởng giáo Vương Trọng Lâu có Đại Hoàng Đình khẩu quyết, lão mũi trâu bịa đặt ra « Tham đồng khế », « Lục thủy đình tập kiếm lục », cột trụ tâm pháp có bảy tám bản, Đỗ Tư Thông « Thiên kiếm thảo cương », Tử cấm sơn trang « Sát kình kiếm », Thanh Dương Cung có ba quyển bí kíp, tại bên trong Thính Triều Đình nhiều năm như vậy, suốt ngày leo lên leo xuống, nhìn đến mức nhàm mắt rồi, đáng tiếc lúc đó chỉ xem qua loa cũng không để ý.

Bây giờ nghe Khương Nê đọc lên từng chữ từng chữ, Từ Phượng Niên vừa nghe vừa ngộ, trí nhớ lại càng thêm khắc sâu, chỉ là hắn luyện đao, lão già đầu bạc chỉ dẫn hắn vào cửa đầu tiên liên ngửa mặt lên trời cười to rồi bỏ đi ra khỏi vương phủ, sau lại được cô cô ở Thanh Dương Cung cho Từ Phượng Niên xem năm mươi chiêu thức đỉnh cao, cũng xem như đã dẫn ra cho hắn thêm một con đường mòn, nhưng vẫn có vấn đề, thực lực của Từ Phượng Niên chưa đạt tới nhị phẩm, lại đọc cả trăm loại võ học, đọc sách quá tạp, ngược lại thành ràng buộc lên tu vi, kiến thức loạn thành một bây, không có phương hướng tu luyện tiếp. Chỉ đến khi Lý Thuần Cương ra đề bài một đao đập vợ quả óc chó, dường như trong sương mù vén mở ra một kẽ hở nhỏ, Từ Phượng Niên đối với vấn đề này cũng không xa lạ gì, quốc sư Lý Nghĩa Sơn năm đó truyền thụ thuật 15 thuật tung hoành cho hắn, luôn bắt hắn phải suy nghĩ ra cách phá giải những thế trận cơ vây, Từ Phượng Niên ngồi trơ đó từ sáng sớm đến tối, trong lúc vô tình thành công dùng Tú Đông đao chém hạt óc chó thành bột mịn, thân thuyền vẫn như cũ không chút ảnh hưởng nào, như gõ một tiếng trống làm tinh thần của hắn thêm hăng hái, ngay cả hạt óc chó cũng không làm khó được Tú Đông đao.

Lý Thuần Cương ngồi trước mặt Từ Phượng Niên, hỏi: "Biết phân biệt kiếm chiêu với kiếm ý không?"

Từ Phượng Niên mờ mịt lắc đầu.

Lão đầu mặt không chút thay đổi nói: 'Đưa đao đây."

Từ Phượng Niên đặt ngang Tú Đông.

Lão Kiếm Thần vươn ngón tay, búng một cái, gảy lên trên thân đao, không nhìn ra Tú Đông đao uốn lượn thế nào, ba hạt óc chó trước người của Từ Phượng Niên đồng thời nổ tung. Lão đầu nhẹ nhàng phất tay áo, lại đặt ra ba hạt óc chó, tiếp tục búng lên Tú Đông đao, vẫn là hạt óc chó nát hết, hai lần động tác kết quả đều giống nhau, làm cho Từ Phượng Niên không biết lão Kiếm Thần có ý định gì.

Lý Thuần Cương nhìn vẻ mặt khó hiểu của Từ Phượng Niên, giêu cợt nói: "Ngươi thử đặt Xuân Lôi đao ở dưới Tú Đông, rồi cầm cả hai xem."

Từ Phượng Niên hai tay cầm hai đao ra sắp đặt theo ý lão.

Lý lão đầu lại búng tay lên Tú Đông đao, tay của Từ Phượng Niên chấn động, cầm không vững Xuân Lôi đao, dường như có tiếng sấm nổ trên thân Xuân Lôi đao, sau đó lực chấn động lan tràn đến tay của Từ Phượng Niên, dẫn tới cả cái cánh tay đều đau đớn tê dại. Từ Phượng Niên đã hiểu, đây cũng tính là kiếm cương, giang hồ thông tục gọi là kiếm khí, thật ra cũng không giống lắm. Lý lão đầu không để cho Từ Phượng Niên có thời gian suy nghĩ, lại búng lên Tú Đông đao, trong nháy mắt Xuân Lôi đao dường như muốn tuột khỏi tay, lưới đao bỗng nhiên trượt về lông ngực của Từ Phượng Niên, chỉ cách chút xíu, cũng may là lão Kiếm Thần dùng hai ngón tay giữ lại được Xuân Lôi đao. Mà Tú Đông đao lại không chút động tính, Từ Phượng Niên hoảng sợ. Điều này xem như là hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Lý lão Kiếm Thần dường như cảm thấy tiểu tử này ngộ tính quá kém, không mắng không được, trợn mắt quát: "Ngươi nhìn Tú Đông đao xem, ai mà không thấy được đao cong lại một chút, ngày thường còn tỏ ra chăm chỉ, lại như hoa không quả. Lão phu tới chỉ dạy, ngươi đạo hạnh quá tâm thường, nhìn còn không ra được Tú Đông đao đã động? Nhìn như Tú Đông không động đậy, liền nghĩ là thực sự nó đứng yên sao? Lão phu dùng hai ngón tay, bắn ra một kiếm cương xuyên thấu qua Tú Đông đao, đánh vào bên trên Xuân Lôi đao, ngón tay thứ hai cũng là bắn ra cương khí như một kiếm chiêu, Tú Đông thật ra thân đao đã rung động đến sáu lần, đánh vào sườn trên lưỡi đao của Xuân Lôi đao, lúc này mới có thể đẩy lưỡi đao Xuân Lôi bổ về phía ngươi. Thượng thừa kiếm chiêu, không chỉ nhanh mà còn phải ổn định, nhanh như sấm đánh, vững như núi Ngũ nhạc, tiểu tử, ngươi còn quá non kém."

Từ Phượng Niên nghi ngờ nói: "Kiếm cương cùng kiếm chiêu, cái nào mạnh cái nào yếu?"

Lý lão Kiếm Thần cười lạnh nói: 'Lão phu muốn lấy kiếm cương phá địch, đó chính là kiếm cương lợi hại, lão phu nếu là nguyện ý kiếm chiêu sát nhân, dĩ nhiên chính là kiếm chiêu mạnh hơn tất cả kiếm cương trên thiên hạ.

Coi như đã hỏi xong nhé.

Từ Phượng Niên có chút không biết làm thế nào.

Lý lão đầu tỏ ra mình là người công bằng, đứng lên nói: "Hai búng tay này có đủ hay không mua tất cả giấy Tuyên Thành của ngươi ?"

Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Đã qúa đủ."

Lý Kiếm Thần ở trên thuyên dạo một vòng mới đi trở về buồng nhỏ trên thuyền, Từ Phượng Niên nhìn theo bóng lưng của lão nhân, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nêu có giao long tại chỗ giết giao long”, lời nói này về ông ta cũng không hề qua quýt thổi phồng chút nào, lão nhân chí cương chí dương, bá đạo không ai bằng, một phi kiếm phá sập Thái hoa sơn, được xưng được truyền thừa từ Lữ Động Huyền kiếm tiên tỉnh túy, tự nhiên so với một kiếm kia của tiên nhân còn muốn uy mãnh hơn gấp trăm lần, Từ Phượng Niên không còn như trước kia, hắn cảm thấy Lý Thuân Cương tuy cụt tay nhưng không thể khinh thường.

Hai ngón tay búng trên Tú Đông đao, một cái làm mẫu cho kiếm cương, một cái làm mẫu cho kiếm chiêu, lại giảng giải có thể nói là nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vì đang trên ngã rẽ của võ đạo, Từ Phượng Niên rơi vào mơ hồ chỉ thấy một cái đường hẹp quanh co, nay được chỉ dạy cùng những lời cô cô Triệu Ngọc Đài nói lúc trước, Từ Phượng Niên dường như ra khỏi Quỷ Môn Quan, trước mắt đường đi rộng mở trong sáng, còn như khi nào có thể tiến bộ nhất phẩm cảnh giới, thậm chí vượt qua kim cương cảnh, Từ Phượng Niên hoàn toàn không vội, điều này là công sức của lão Hoàng đã thay đổi tính cách của hắn từ lúc nào không biết, lời nói và việc làm đều phải đi đôi với nhau, chỉ có lý thuyết không thường thường không có tác dụng, không bằng giáo dục con người bằng hành động gương mẫu, lão Hoàng, đương nhiên còn kém lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương rất nhiều, nhưng ở trong lòng Từ Phượng Niên, cái hộp kiếm của lão Hoàng cùng Mộc Mã Ngưu của lão Kiếm Thần, so sánh nặng nhẹ thế nào, rõ ràng không cần nói cũng biết.

Cưỡi ngựa rời khỏi Bắc Lương.

Từ Phượng Niên cuối cùng từ trong miệng Từ Kiêu biết được năm đó lão Hoàng lúc sắp chết đối mặt với Vương Tiên Chi đến cùng đã nói câu gì.

Từ Phượng Niên ôm đao mà đứng, nhìn phía trước mênh mông sông nước, nhắm mắt không ngừng hô hấp, khí cơ dân đường lớp này đến lớp khác như sóng nước, phối hợp cùng Đại Hoàng Đình khẩu quyết: "Khí hồi đan phương kết, hồ trung sinh khảm ly. Âm dương sinh phản phục, phổ hóa nhất thanh lôi. Quái trung diễn diệu lý, thùy đạo bất trường sinh, bạch hồng thừa long trực thượng đại la thiên..."

Nói chung, đạo giáo khẩu quyết đều hết lòng tu luyện hướng tới trường sinh hay dùng từ ngữ thân bí, người bình thường ban đầu đọc, chỉ cảm thấy bí ẩn, lạ lãm, hay hay, thần bí lại càng thân bí, thật ra nếu không có đắc đạo chân nhân đạo sĩ chỉ dậy truyên thụ cụ thể cách hít thở dẫn khí, giảng giả từng lời khẩu quyết mà tự mình tìm đường, kết quả là chỉ là đâm đầu vào vách núi, không có kết quả gì, bản thân thần tiên cũng có ý muốn như vậy, không chịu nói rõ ràng, để cho vạn người mê mê tỉnh tỉnh.

Từ Phượng Niên như đi vào cõi thần tiên vạn dặm, cảm ứng được có người từ phía sau đi tới, lúc này dám lên trước quấy rối Thế tử điện hạ tu luyện, chỉ có thể là Ngư Ấu Vi thôi, nàng đang đi cùng với Võ Mị Nương, nhẹ nhàng nói: "Không phải nên ăn một chút gì sao?”

Từ Phượng Niên mở mắt, ừ một tiếng. Liếc mắt một nhìn Ngư Ấu Vi, thực sự là rất đẹp, đáng tiếc Lữ tổ sớm để lại thơ cảnh tỉnh thế hệ sau:

"Nhị bát giai nhân thể tự tô.

Yêu chi như kiếm trảm phàm phu.

Tuy nhiên bất kiến nhân đầu lạc.

Ám lý giáo quân tinh thần khô."

Từ Phượng Niên đối với điều này cũng không có cách nào, hắn cũng còn ít tuổi, muốn từ trên núi đao biển lửa mà lòng không loạn, có thể bình tĩnh như vậy thiên hạ có thể thấy được mấy người.

Trong lúc ăn, trên bàn ăn chỉ có Từ Phượng Niên, lão Kiếm Thần cùng Ngụy Thúc Dương.

Lý Thuần Cương gặm một cái bánh màn thầu, hình như nhớ lại cái gì, thuận miệng nói rằng: "Lão phu mặc dù đánh lui tên kiếm sĩ của Ngô gia, nhưng gã còn có thể quay lại, gã rất có khả năng tiến bộ, đạt được cảnh giới càng cao hơn, một kiếm kia, đám ngu ngốc các ngươi chỉ thấy náo nhiệt, tên kia lại có thể ngộ ra một ít chỗ, đối với kiếm đạo tu hành của gã rất có lợi."

Từ Phượng Niên bộ mặt cứng ngắc, nghiêm khắc cắn một cái bánh màn thầu.

Bữa sáng kết thúc, Lý lão Kiếm Thần ở bên trong khoang thuyền trải giấy Tuyên Thành, nhìn Khương Nê cười nói: "Khương nha đầu, mau lại đây, ngươi không muốn học kiếm liên không cần phải học, nhưng lão phu có thể dạy ngươi luyện chữ."

Luyện chữ?

Khương Nê rất thích, bằng không ở Bắc Lương Vương Phủ đã không len lén cầm cành cây trên mặt đất luyện chữ như gà bới.

Chỉ là lão đâu một tay cầm bút, trạng thái đột nhiên biến đổi, vẫn là cười tủm tỉm trầm giọng nói: "Nhưng nhớ kỹ, ta dạy cho ngươi luyện chữ, ngươi có thể xem, nhưng không cho phép học!"

Khương Nê không có để ý, chỉ là lạnh nhạt ồ một tiếng.

Từ Phượng Niên sai Thanh Điểu ủ ấm một bình rượu, ngồi một mình một chỗ.

Năm đó tại thành Vũ Đế, Lão Hoàng hấp hối, bên cạnh là Vương Tiên Chi, kẻ đứng thứ hai thiên hạ, Lão Hoàng chỉ tay vê hướng bắc nói: "Mau lên, nhanh hầu rượu cho thiếu gia."
Bình Luận (0)
Comment