Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Cá Chép Vượt Long Môn

Chương 166: Cá Chép Vượt Long Môn Chương 166: Cá Chép Vượt Long MônChương 166: Cá Chép Vượt Long Môn

Nói là canh một từ biệt canh hai trở về, thế nhưng một kiếm chẻ đôi Trảm Long Giang, rồi trở về, thật ra đâu cần đến thời gian một canh giờ.

Một kiếm phá Thiên Tượng của Lý lão, dường như đã đạt tới cảnh giới tối cao của võ đạo, sắc mặt của lão không đổi, nhẹ nhàng trở lại đầu thuyền, ném Tú Đông đao cho Từ Phượng Niên, lại hướng tâm mắt ra xa nhìn sông lớn cùng dốc đá, như cởi bỏ được tấm lòng, cười cay đắng, lặng lẽ đi vào khoang thuyền.

Lữ Tiền Đường, người từng đối mặt sóng dữ để luyện tập trọng kiếm, bị một kiếm này làm cho hoảng sợ, cuối cùng cũng nhớ lại thời gian trước đây từng ở Nghiễm Lăng Giang có tiền bối ung dung đạp đầu ngọn sóng mà lướt đi mà đi, đừng nói là Lữ Tiền Đường, một kiếm khách đang tuổi tráng niên, mà ngay cả Ngụy Thúc Dương một lão kiếm tu có dâu tóc đã dài, ai không muốn học theo Lý Kiếm Thần một người một kiếm tung hoàng giang hồ, Đặng Thái A là Kiếm Thần thế hệ gần đây, thực lực có thể kém xa Lý Thuần Cương, khoảng cách như trời với đất nhưng vẫn khiến người khác sợ hãi chịu phục, Bán Tiên Đặng Thái A từ khi xuất đạo đến nay rất ít khi ra tay, chỉ có so chiêu cùng Vương Tiên Chi, Tào Quan Tử, sau đó được mọi người đồn đại.

Thế hệ trước có Lý Kiếm thần, một người một kiếm phiêu bạt giang hồ, dùng kiếm chém ra danh vọng ngập trời, hơn nữa còn cùng nhiều nữ tử nảy sinh yêu hận, đầu mày cuối mắt, càng làm cho vô số hậu bối mơ tưởng, ngưỡng mộ, thần tượng, giống như lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương của Cửu Đấu Mễ giáo luôn nhớ kỹ thời kỳ đỉnh phong võ đạo của Lý Thuân Cương, đã từng có nữ thi sĩ vì mến mộ phong thái lịch lãm của Lý Thuần Cương mà lưu luyến si mê làm thơ vô số, khen Lý Thuần Cương chỉ cần một phi kiếm đã phá nát Chung Nam đệ nhất phong, nói trong tay áo của Lý Thuần Cương có khí thanh xà, phóng thái bước đi như Lữ tổ, đến trời cũng phải ghen tị với Lý Thuần Cương. Đây hết thảy đều là dĩ vãng, thời gian trôi qua, nữ thi sĩ năm nào đã như hoa tàn bướm lượn, hồng nhan bạc tóc, thân vùi mộ hoang, trước khi chết còn không quên dặn dò con cháu đốt sạch tất cả tập thơ.

Còn Lý Kiếm thần vẫn còn phiêu bạt giang hồ, thành Nhược Thủy hơn ba nghìn mĩ nữ mà ông cũng không tìm được ai bâu bạn vẫn cô đơn lẻ bóng.

Thư Tu tuy không có vẻ sợ hãi, nhưng chóp mũi của Thư Tu vẫn lấm tấm mồ hôi, nàng nhìn mặt sông một lần nữa hợp lại, sau đó từng bước vững trãi bước lên thân thuyền, quay sang nhìn Lữ Tiền Đường, giọng run run nói: "Lão nhân này thì ra thực sự có thể so chiêu cùng tiền bối tiên nhân phân cao thấp?"

Dù cho Tề Huyền Trinh đạt cảnh giới tiên nhân đã vài chục năm, có Long Hổ Sơn đạo sĩ không kính sợ, người khác có nhắc tới, cũng không dám gọi thẳng họ tên, mọi người đều gọi một tiêng tiên nhân, đây cũng do thực lực cường đại khi vượt qua cảnh giới Thiên Tượng.

Lữ Tiền Đường bị một kiếm kia làm cho mất hồn trâm giọng nói: "Ngươi còn không biết ông ta là ai sao?"

Tuy nói tuổi của Thư Tu đã gần ba mươi, nhưng không biết nàng có thường chăm sóc bảo dưỡng nhan sắc hay không, bình thường vẫn trông như một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, theo thói quen chu mỏ nói: "Ta nào biết ai đâu, nhưng lão tiền bối dù là ai chắc chắn cũng sẽ không phải Đặng Thái A."

Tâm trạng của Lữ Tiền Đường vẫn đang ảo não, một kiếm kia quá huyền diệu, gã vẫn không tìm ra đầu mối nào, người kiếm khách Đông Việt trước giờ vẫn không thích bộ dáng của Thư Tu, gã nói giọng nặng nề: "Đúng là người man rợ phương Nam, chỉ là ếch ngồi đáy giếng!"

Tay của Thư Tu vân vê một lọn tóc, nghiêng đầu, cười quyến rũ nói: "Ừ đúng rồi, Đông Việt thì không phải là địa phương man di đi? Lão tiền bối thật là giỏi, có thể khiến cho cao thủ Lữ Kiếm Thần của chúng ta ngẩn ngơ như vậy?”

Lữ Tiền Đường âm trâm quay đầu, lại dám sỉ nhục mình sao? Cái loại đàn bà man di từ Nam Cương chạy đến đây, muốn xem thử Xích Hà kiếm sắc bén hay không, phải không? Trùng hợp là, Ngụy Thúc Dương ở bên cạnh hai người, lão lắc đầu, cũng không lên tiếng khuyên bảo. Trực tiếp đi vê hướng Thế tử điện hạ, Từ Phượng Niên đang ngồi ở mũi thuyền, cởi đôi đao ra đặt ở một bên, chơi đùa với hai Ấu Quỳ là Kim Cương và Bồ Tát, đầu lưỡi của chúng nhẹ nhàng liếm bàn tay chằng chịt vết trầy xước của hắn, Từ Phượng Niên không chịu nổi đôi tỷ đệ này, làm hắn bị thương nhẹ không nói, ống tay áo bằng tơ lụa có màu trắng ngà voi của hắn đã sớm bị phá nát, vì vậy hắn cầm Xuân Lôi đao, treo con Ấu Quỳ tên Kim Cương lên không lắc lư, bốn móng sắc của con Ấu Qùy đang bám lên thanh đao, nhìn cũng thấy được con Quỳ này càng tỏ ra hung dữ và hoạt bát. Ngụy Thúc Dương cũng không thể đứng khi Thế tử điện hạ đang ngồi, liền quỳ một gối, cảm khái vạn phần nói: "Điện hạ, lão đạo tuổi già có may mắn được xem kiếm trận Võ Đang, ngày hôm nay lại được nhìn thấy bản lĩnh thông thiên, một kiếm chẻ đôi sông của Lý lão Kiếm Thần, có chết cũng không tiếc."

Từ Phượng Niên cười nói: "Ngụy gia gia, ngươi nói ta nghe một chút, một kiếm này của Lý lão là Chỉ Huyền hay Thiên Tượng?”

Ngụy Thúc Dương lắc đầu nói: "Theo phỏng đoán của lão đạo, một kiếm này đã có thực lực của cảnh giới Tiên Nhân. Lão đạo thực sự không dám có lời xúc phạm Lý lão Kiếm Thần."

Từ Phượng Niên dựa vào thành gỗ, cười giỡn nói: "Một kiếm này có mạnh đến vậy không, có thể giết trăm giáp binh không? Nếu như hai bên giao chiến, có ba, bốn người như Lý lão đầu, dẫn đầu xông vào trận địa chém giết, cuộc chiến như phải đánh nữa sao?"

Ngụy Thúc Dương mỉm cười nói: "Điện hạ, thử hỏi trăm năm nay trên giang hồ, có được mấy người như Lý Kiếm thần? Lại có ai đạt đến Chỉ Huyền, Thiên Tượng mà lại nguyện ý bị quân pháp trói buộc? Một khi gia nhập quân đội, cũng không còn thích hợp tu luyện nữa.”

Từ Phượng Niên gật đầu: "Cũng đúng, ai có thể ra lệnh cho Vương Tiên Chi, Đặng Thái A xông pha chiến đấu. Xuân thu quốc chiến, chỉ nghe nói người ở Tây Thục kia, kiếm pháp siêu quần, lại không tiếc mạng sống chống địch, ương ngạnh, không để ý sống chết, chém giết hơn sáu trăm thiết ky, lại không đối phó được đợt tấn công kế tiếp của thiết giáp ky, bị cung nỏ bắn chết trên chiến trường. Giang hồ của Võ Phu cũng như Yến Tử Giang vậy, đáy sông là các mũi đá ngầm, trên sông là sóng gió mãnh liệt, cũng không phải ai cũng có thể như Lữ Động Huyền, càng là cao không thể với tới, càng là bản lĩnh. Mà tất cả cũng là vì chiến tranh, suy tính quân sự, vùng đất của chúng ta, xung quanh là sông nước rộng lớn, trăm sông nghìn suối vạn khe hội tụ, trừ khi là Từ Kiêu, một đại tướng quân nổi danh, chỉ có một mình trên chiến trường, bằng không mặc cho ngươi có bao nhiêu năng lực, cũng chết dưới gót sắt của thiên quân vạn mã, ở trận chiến đó Từ Kiêu xuất binh tấn công võ phu giang hồ trước, võ phu so với quân đội, trước kia có thể tạm coi là không phân cao thấp, còn thời điểm này võ phu giang hồ thật sự là lại không có cửa để so sánh sức mạnh cùng quân đội. Long Hổ Sơn Đạo môn được coi là Quốc giáo, Lưỡng Thiền Tự, một tăng nhân áo đen, được Hoàng đế bệ hạ lấy tình bằng hữu mà đối đãi, mới có thể níu lại xu hướng suy tàn của Phật giáo, nho, phật, đạo tam giáo, tiếp tục tạo thế chân vạc, cao nhân của tam giáo đều cố gắng thỉnh thoảng xuất thế dừng việc tu hành, ngăn cơn sóng dữ, vừa xuất thế liền giật mình gặp cảnh khắp nơi nơi là sấm sét cùng bão tố, đều mau mau quay về thoái ẩn. Trong quân doanh của Từ Kiêu, cũng ít có giang hồ nhân sĩ Bắc Lương chịu đồng ý cầm binh phù "

Ngụy Thúc Dương tựa hồ đắm chìm trong dư vị một kiếm kia của lão Kiếm Thần, có chút ngẩn ngơ, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy được lão đạo sĩ vẻ mặt có nét thoải mái, nét mặt như trẻ con được cho ăn kẹo hồ lô vậy, không vì lý do gì rất đơn giản tự nhiên. Rất khó tưởng tượng, một Ngụy Thúc Dương ở Cửu Đấu Mễ Giáo có địa vị cao, tuổi tác cũng đã qua thất tuần, lại còn có tính trẻ con như vậy, dù cho hình tượng Lý Thuần Cương nghèo túng lôi thôi lếch thếch như thế nào, Ngụy Thúc Dương cũng chỉ nhớ lấy chiêu kiếm, bọt nước tung bay, chẻ đôi sông lớn, đối với lão đạo sĩ, hình tượng chân chính của Lý Thuần Cương vẫn mãi oai phong như trong tập thơ năm nào. Thảo nào thế gian một ngày chưa yên bình, thì giang hồ cũng không bình, bởi vì ai cũng suy nghĩ như Lữ Động Huyền, Lý Thuần Cương như vậy cứ gặp bất bình là ra tay.

Khương Nê không nắm chắc đánh thắng được hai con nhỏ dị thú, liền cảm giác mọi cảnh đẹp xung quanh đều trở nên khó coi, nhụt chí quay trở lại khoang thuyền, nhìn Lý lão ngồi trên ghế mà không nói lấy một lời, trong lúc ông ta nửa mê nửa tỉnh, Khương Nê cầm lấy một quyển bí kíp, không yên lòng xem lướt qua một hồi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có phải hay không dự định dạy hắn luyện đao?"

Lý Thuần Cương mở mắt ra, cười ha hả nói: "Dạy hắn mấy chiêu, chút tài mọn cũng không tính gì, lão phu nể mặt hắn, còn không phải là vì ngươi, giúp ngươi bớt chịu cảnh bị khi dễ. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần ngươi bằng lòng theo lão phu luyện kiếm, Từ tiểu tử dù luyện đao thành cao thủ, ngươi vẫn dễ dàng có thể giết hắn."

Khương Nê do dự một chút, đổi chủ đề nói rằng: "Kiếm thuật của ngươi dường như thực sự rất đáng sợ”"

Lý lão đầu nhi cười ha ha;'Khương nha đầu, sao không nói lão phu nói khoác nữa à!? Dù sao lão phu ăn ngay nói thật, mới vừa rồi một kiếm kia, là thỉnh thoảng mới làm được, thiên thời địa lợi nhân hoà cũng đầy đủ yếu tố rồi, mới có được uy lực như vậy. Trên đời chuyện không như ý, nhiều như lông trâu, không phải lúc nào cũng hoàn hảo? Cho nên kiếm tu có đến hàng trăm vạn, kiếm tiên cũng vẫn là ít đến thương cảm, hơn nữa một kiếm này của lão phu được giang hồ đồn thổi là kiếm tiên cảnh giới cũng không phải mãi mãi. Bây giờ Lão phu suy nghĩ rất thoáng, cũng không còn hi vọng mộng tưởng xa vời làm Lục địa thần tiên, chỉ muốn dốc túi truyền thụ cho ngươi, dạy ngươi luyện kiếm, có hi vọng dạy dỗ một nữ Kiếm tiên, cũng mới có lợi cho danh tiếng của lão phu nha”

Khương Nê bình thản nói: "Thì ngươi chính là dạy hắn luyện đao được rồi."

Lão đầu nhi lơ đểnh, lẩm bẩm: "Lữ Tổ có câu thơ làm cảnh ngôn truyên cho người học kiếm thế hệ sau: Trong hộp ba thước không phải thường minh, không gặp đồng nhân thề không truyện. Rất có lý, cả đời lão phu gặp phải vô số hậu bối tập kiếm, đều là thiên tài luyện kiếm có ngộ tính căn cốt đều kỳ tuyệt, nhưng không hợp tính khí của lão phu, dù ngươi là Đặng Thái A, cũng đừng hòng học Lưỡng Tụ Thanh Xà của lão phu. Ngô gia kiếm trủng bỏ kiếm ý mà cầu thiên công kiếm chiêu, tương đương coi thường kiếm chiêu thiên hạ, duy chỉ có tuyệt học của lão phu, không nói đến kiếm ý có một không hai thiên hạ cỡ nào, cũng đạt đến diệu chí đỉnh phong trên kiếm chiêu, năm đó khiến cho đám Ngô gia sống dở chết dở kia cảm thấy không bằng..."

Khương Nê nhíu mày, than thở, để sách xuống trợn mắt nói: 'Lại nữa? !"

Lý Thuần Cương gãi gãi búi tóc thắt chuỷ thủ Thần Phù, vẻ mặt có chút xấu hổ, đổi lại bất cứ kẻ nào bên ngoài khoang thuyền, nghe được lời này của lão, còn chẳng phải như nghe thánh chỉ sao, nhưng nha đầu quật cường trước mắt cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, thật sự là làm khó lão Kiếm Thần. Lý Thuần Cương cũng không ảo não, cầm lấy một nắm hồ đào trên bàn, đi ra buồng nhỏ trên tàu, đối với thuyền phu tôn sùng lão như Long Vương thiếu chút nữa đã quỳ lạy, cùng với sự sùng kính của đám vũ phu Lữ Tiền Đường, cộng thêm sự sợ hãi của Bắc Lương khinh kị, đều coi như không thấy, đi tới trước mặt Từ Phượng Niên cùng Ngụy Thúc Dương, tùy tiện đặt mông ngồi xuống, đưa chân đạp Ấu Quỳ mới rơi từ Xuân Lôi đao xuống bên chân ra xa, tỷ tỷ Bồ Tát muốn báo thù thay đệ đệ, tung ra bốn trảo sắc bén, lập tức trảo ra bốn cái lỗ thủng nhỏ, gập người gâm rú, Từ Phượng Niên duỗi tay đè chặt ấu thú bao che đệ đệ này, Thư Quỳ tuổi nhỏ quay đầu, rất nhân tính hóa vẻ mặt ủy khuất, Từ Phượng Niên cười lắc đầu, Ấu Quỳ cực kỳ có linh tính, châm chậm chạy đi vỗ về đệ đệ.

Lý lão Kiếm Thần buồn bực nói: "Tiểu tử đạp phải cứt chó, lại tìm được súc sinh, không thua hắc hổ của Tề Huyền Trinh. Qua thêm mấy năm nữa, hai con thú này có thể đối đầu với một nhất phẩm cao thủ. Đáng tiếc ngươi không thể nào sống hai ba trăm năm cùng chúng nó."

Từ Phượng Niên càng buồn bực, hỏi: "Tìm ta có việc?"

Lão đầu nhi cầm hồ đào thuận tay nhét vào boong thuyền, gàn bướng nói: "Tiểu tử, sáng sớm hôm ấy ở Thanh Dương Cung nhìn đao pháp mèo cào của ngươi, thật sự là chướng mắt.

Ngươi rút Tú Đông đao thân mỏng hơn, làm theo chỉ dẫn của lão phu."

Từ Phượng Niên không do dự, ngồi thẳng người, kiếm đạo cao nhân Đỗ Tư Thông viết ra « thiên kiếm thảo cương » năm đó vì cầu Lý Thuần Cương chỉ điểm, đứng giữa trời tuyết rơi suốt ba ngày, Từ Phượng Niên cũng không phải là người thích làm giá, lập tức rút ra Tú Đông đao thân mỏng như cánh ve. Tú Đông càng dài dàng mỏng hơn so với Xuân Lôi, lấy nó luyện đao, để khảo nghiệm cách nắm giữ đao kình, sai một ly đao thế sẽ đi ngàn dặm, sau này Bạch Hồ Nhi Kiểm cho hắn mượn Xuân Lôi, một nửa là nhìn thấu tả thủ đao mà Từ Phượng Niên cố ý che giấu, còn một nửa còn lại là Xuân Lôi thích hợp bá đạo trọng đao hơn, Từ Phượng Niên có nội tình thâm hậu Đại Hoàng Đình, huống hồ luyện đao một năm không phải luyện vô ích, xem hết võ học bí kíp càng không phải là học uổng, cũng xem như là đăng đường nhập thất võ đạo, kế đó sử dụng Xuân Lôi, thì lại càng tăng thêm sức mạnh, dụng tâm lương khổ, ngầm thừa nhận Từ bao cỏ là tri kỷ bằng hữu của y, Từ Phượng Niên đương nhiên quý trọng gấp đôi phần hữu nghị khó có được này.

Từ Phượng Niên rút ra Tú Đông, nhìn lão Kiếm Thần im lặng không lên tiếng, có chút mờ mịt, nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Ngụy Thúc Dương thì cực kỳ dè dặt, vị bên cạnh chính là Lý lão Kiếm Thần đấy. Tuy nói trước đây Lý Thuần Cương thua trước Vương Tiên Chi, Ngụy Thúc Dương trong cơn tức giận quăng kiếm vào núi tu đạo, nhưng trong mắt người thế hệ lão dù cho hiện tại Đặng Thái A lợi hại như thế nào vẻ vang như thế nào, cũng không bằng Lý Kiếm thần thế hệ trước khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục. Ngươi Đặng Thái A đánh thắng Lý Kiếm thần chưa? Đánh cũng chưa đánh, tại sao lại có danh xưng Kiếm Thần? !

Lý Thuần Cương ngáp một cái, kêu Từ Phượng Niên giơ thân đao ở một độ cao cố định, không kiên nhẫn nói: "Tiểu tử, ngươi lấy ngón tay bắn vào thân đao, thử xem có thể bắn nát hồ đào trên sàn thuyên không”"

Từ Phượng Niên điều chỉnh hô hấp, hí mắt đưa ngón tay, keng keng, Ngụy Thúc Dương tập trung đứng xem liền chứng kiến thân đao Tú Đông uốn lượn ra một độ cong, đáng tiếc còn kém hồ đào trên sàn thuyền khoảng cách một ngón tay. Từ Phượng Niên cũng không nổi giận, ngón tay ở trên thân đao nhẹ nhàng vút qua, chọn đúng thời điểm, bắn thêm một lần nữa, Tú Đông trong nháy mắt cong như trăng tròn, keng một tiếng, tiếp đó phanh một cái, trong nháy mắt đập nát một quả hồ đào, kể cả boong thuyền cũng bị đập ra một dấu vết.

Ngụy Thúc Dương vô thức muốn vuốt râu, bỗng nhiên ý thức được có Lý lão Kiếm Thần ở đây, không dám lỗ mãng, nhưng lão đạo sĩ vô cùng tán thưởng chiêu thức đạn đao ấy của thế tử điện hạ, đừng xem thân đao Tú Đông mỏng nhẹ, không phải ai cũng có thể tùy ý bắn ra sự dẻo dai này.

Lý lão đầu nhi dùng một tay nâng quai hàm, tiếp tục nói: "Kế tiếp tranh thủ đập vụn hồ đào, nhưng không thể lưu lại vết tích ở trên sàn thuyền."

Từ Phượng Niên khẽ nhíu mày, không vội búng ngón tay, mà là vuốt phẳng thân đao Tú Đông, ở trên Võ Đang sơn điêu khắc quân cờ tìm hiểu kiếm thuật tinh túy « Lục Thủy Đình Giáp Tử Tập Kiếm Lục », thu được ích lợi không nhỏ, làm cho Từ Phượng Niên từ sớm đã có ý thức khống chế khí cơ lưu chuyển trong cơ thể vốn là căn nguyên nhất của đao kình, đánh nát hồ đào mà không tạo thành ảnh hưởng đối với boong thuyền, đã không phải là chuyện đơn giản tăng giảm trên lực đạo, cái này cùng cao nhân kiếm đạo nhìn như ung dung đâm ra một kiếm lại chất chứa vô số rườm rà kiếm chiêu trăm sông đổ về một biển, lướt đao tích súc tinh thần, coi trọng nơi nào chỗ nào nổ tung, còn muốn cụ thể nổ tung bao nhiêu, là vài cân vài lượng, hay là thiên quân vạn quân, đều là tri thức thâm ảo nhức đầu, Từ Phượng Niên không tung đạn chỉ ngay, lão đầu nhi vẫn nâng quai hàm, vẫn tỏ ra ung dung, hai ngón tay ngắt một quả hạch đào vứt xuống trước mắt, nhẹ nhàng hút một cái, hút vào trong miệng, nói hàm hồ không rõ: "Tiểu tử, nhanh, lão phu không có thời gian nhìn ngươi đờ ra.

Từ Phượng Niên cười khổ, tập trung ý chí, cong búng ngón tay ra, độ cong vẫn lớn như trước, có một loại mỹ cảm huyền diệu, hạch đào vỡ vụn, nhưng vẫn để lại vết tích nhỏ trên sàn thuyền.

Mấy lần đạn đao, đều là là như thế.

Lão Kiếm Thần coi thường nói: "« thiên kiếm thảo cương » xem vô ích rồi, ngươi nghe sách như vậy sao? Lãng phí nước bọt của Khương nha đầu."

Từ Phượng Niên nhắm mắt lại, nhớ lại cảnh tượng bọt nước thành kiếm lúc đó. Lão đầu nhi đứng dậy, phủi mông cười lạnh nói: "Lúc nào làm được, lại xếp thêm hai quả hạch đào, nhớ kỹ phải đánh nát hạch đào bên dưới, còn sàng thuyền cùng hạch đào bên trên đều phải còn nguyên vẹn không chút tổn hại. Nhưng lão phu đoán với ngộ tính không ra gì của tiểu tử ngươi, đừng nói cái sau, ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được. Làm không được, thì không cần đi theo Lữ Tiền Đường luyện đao."

Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng, trâm tư suy nghĩ, có lẽ là lão Kiếm Thần cảm thấy người này dáng vẻ thực sự rất giống Ngô gia tọa kiếm, rất bực bôi, dứt khoát đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Ngụy Thúc Dương nhẹ nhàng rời đầu thuyên, để tránh làm phiền.

Ngồi trơ tới hoàng hôn, lại tới đêm trăng.

Đêm khuya, Ngư Ấu Vi mang cho Từ Phượng Niên một chiếc áo choàng.

Từ Phượng Niên thì chỉ chỉ hạch đào vỡ nát đầy đất, Ngư Ấu Vi lập tức đi lấy thêm mấy nạm, chất đống ở trước mắt hắn.

Lúc sáng sớm, lão đầu nhi còn buồn ngủ đi tới đầu thuyền, nhìn thấy Từ Phượng Niên học lão chống cằm đờ ra, đến gần nhìn xem, uar? Tiểu tử này đổi Tú Đông thành Xuân Lôi? ! Mà trên sàn thuyên trước mắt hắn, xếp chồng tới những ba quả hạch đào? !

Vài con cá chép đỏ lớn nhảy lên khỏi mặt nước trên sông.

Đây là cảnh tượng thường xuất hiện trên sông lớn hồ lớn.

Lão Kiếm Thần xoay người rời đi, đi xa mới tự lẩm bẩm: "Hảo tiểu tử, cá chép vượt long môn rồi, lần này nhìn lầm rồi. Nhưng lão phu ngược lại muốn xem ngươi trong mười năm có thể nhảy mấy lần!"
Bình Luận (0)
Comment