Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: (2)

Chương 165: (2) Chương 165: (2)Chương 165: (2)

Từ Phượng Niên nhẹ nhàng thở dài, thuyền lớn vào sông lớn, nó không còn lắc lư lắc lư nữa, năm đó đi thuyền đến tận đây, hai chủ tớ lão Hoàng đều được mở rộng tâm mắt. Hồi lâu, lão Kiếm Thần rốt cục lấy lại tinh thân, chuẩn bị xoay người lại, lại chứng kiến Khương Nê say sóng nôn mửa suốt đường đi rời khỏi buông nhỏ trên tàu, vịn lan can, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng vẫn tốt rất nhiều so với lúc ở Thư Kiếm Than cùng Động Lĩnh Quan. So với Từ Phượng Niên lân đầu đi thuyền nửa chết nửa sống, hai người đều thảm hại như nhau. Thanh Điểu nhẹ nhàng từ lâu hai khoang thuyền nhảy xuống, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, cái người vất bỏ thuyên lớn đang ở giữa sông chờ chúng ta."

Quả nhiên, thuyền lớn đi tới trước, lân thứ hai chứng kiến một thanh sam khách thuyền một sào.

Ngô Lục Đỉnh này đúng là kẻ có gan hùm mật gấu nhâ! Một lần khiêu khích còn chưa đủ, chúng ta còn cần ba lần khiêu khích nữa mới bỏ cuộc sao? Từ Phượng Niên mở to hai mắt, nhìn Ngô gia kiếm quan càng ngày càng hình tượng rõ ràng, kiếm sĩ trẻ tuổi này có tướng mạo cũng không lạ thường, khuôn mặt cổ quái, vừa nhìn biết ngay là kẻ có tính tình quái gở bất cận nhân tình, kiếm trủng khô kiếm, từ xưa giờ đã như vậy, kiếm sĩ hậu bối nếu muốn xuất sơn lịch lãm, nhất định phải trước thắng một vị lão tổ tông trong gia tộc, bất luận sinh tử. Ngô Lục Đỉnh dáng người cao gầ, hôm nay không hê mang kiếm, cây gậy trúc đen vác trên vai, hai tay khoanh lại, cái tư thế này, thật là kiêu căng tới cực điểm.

Khương Nê chịu đựng buồn nôn khó chịu, ngay cả nàng cũng có thể nhìn ra thích khách lớn mật trên thuyền, người chèo thuyên đều nói người nọ là Long vương gia, nàng cũng không tin, quay đầu nhíu mày, nhìn Từ Phượng Niên, yếu ớt hỏi: "Ngươi đánh không lại người này?”

Từ Phượng Niên thấy buồn cười, lắc đầu nói: "Đương nhiên đánh không lại."

Khương Nê cười lạnh nói: "Vậy ngươi luyện đao luyện ra được cái gì?"

Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Ta cũng không biết, nhưng ngươi có thể hỏi Lý lão tiền bối, ngày đầu tiên lão luyện kiếm đã biết mình sẽ trở thành Kiếm Thần hay không."

Lý lão đầu nhi thật tình không biết lại nói xạo: "Lão phu biết."

Từ Phượng Niên liếc mắt, Khương Nê cảm thấy rất vui, mỉm cười, gương mặt âm thầm lặng lẻ hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.

Từ Phượng Niên cười nói: “Đẹp.'

Khương Nê lập tức nghiêm mặt.

Từ Phượng Niên cợt nhả nói: "Tiểu Nê Nhân, nào, cười nữa cái thôi, ngươi cười, dù ta biết rõ đánh không lại kiếm sĩ nhất đẳng đương đại, cũng sẽ giơ đao xông lên. Cuộc mua bán này rất có lời, nói không chừng bản thế tử sẽ một đi không trở lại. Nếu như lão Kiếm Thần xuất thủ cứu ta, ngươi cứ nước mũi nước mắt lôi kéo, như vậy thì có thể bảo đảm trăm phần trăm ta chết trận tại Giang Sơn, thế nào? Cười một cái?"

Khương Nê đang chóng mặt, say sóng khiến cho nàng gần như hận không thể nhảy sông, hận chết thế tử điện hạ khư khư cố chấp phải ngồi thuyền, nàng rất hao tâm tốn sức suy nghĩ vê cuộc mua bán này, không chịu nổi Từ Phượng Niên đầu độc thúc giục, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc mà mình cho là hoàn hảo nhất, Từ Phượng Niên lập tức cười mắng quá khó coi, không có thành ý, bản thế tử không thể chịu lỗ buôn bán với bà già này được. Khương Nê bất đắc dĩ thay đổi mấy lần khuôn mặt tươi cười, cũng không được để ý, Từ Phượng Niên cố ý thở dài nói xem ra vụ buôn bán này làm không được. Dù sao trên thuyền có cả đống cao thủ, cũng không tin đánh không lại thằng khốn muốn chết độc thân đến, dù là Long vương gia, cũng bị rút gân lột da. Khương Nê nở nụ cười nửa ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đều cứng lên, kết quả thế tử điện hạ sợ chết đang gian trá cười trộm, tức giận đến mức xông lên liều mạng với Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên uy hiếp nói: "Cắn ta? Cẩn thận ta cho Kim Cương Bồ Tát cắn ngươi? I" Tiểu Nê Nhân nhát gan không dám xông lên nữa, trợn to hai mắt ước ao dùng ánh mắt giết chết Từ Phượng Niên.

Từ Phượng Niên phình bụng cười to, nhưng cười xong, liền nghiêm túc xoay người, lần đầu tiên hai tay cầm đao, chuẩn bị bay ra thuyền lớn, thật muốn cùng đánh một trận với Ngô Lục Đỉnh cầm sào.

Đầu ngón chân của Từ Phượng Niên vừa định lao ra đầu thuyền.

Lão Kiếm Thần nãy giờ nhìn hai người trẻ tuổi đùa giỡn bỗng vung ống tay áo lên, kéo Từ Phượng Niên trở về, làm hại thế tử điện hạ ngả chổng mông ở trên boong thuyền, dáng vẻ vô cùng nực cười.

Khương Nê lập tức ôm bụng cười to.

Lão Kiếm Thần làm như không thấy Từ tiểu tử bực bội, lại nhìn về phía Khương nha đầu tự nhiên cười nói.

Năm đó vô tình gặp được ở Giang Sơn, lão phi kiếm hoành giang, ngâm thơ sang sông, nàng liền ghé vào mạn thuyền, cũng tươi cười y như vậy.

Năm ấy, chính là thời điểm thiên tài kiếm đạo Lý Thuần Cương trẻ tuổi nhất nổi bật nhất hăng hái nhất, nữ tử si ngốc kia cũng vào độ tuổi ngây thơ nhất vô tư nhất.

Gặp thoáng qua, lão chỉ cầu kiếm tiên đại đạo, cũng không để ý, nàng lại ngây ngốc nhung nhớ cả cuộc đời.

Lão Kiếm Thần mặc niệm bài thơ năm đó.

Ta rèn đúc ba nghìn phong, một ngày mở hạp ngọc long hào. Trong tay khí khái băng ba thước, trên đá thân ý xà một cái.

Lão Kiếm Thần vươn cụt một tay, nhẹ giọng nói: "Từ Phượng Niên, lão phu mượn một kiếm, một kiếm mà thôi.'

Từ Phượng Niên ngạc nhiên.

Lý Thuần Cương rù rì nói: 'Nợ một kiếm."

Từ Phượng Niên cắn răng rút ra Tú Đông, ném về phía mặt sông, cứ như muốn vứt cho thanh sam ở trên thuyền nhỏ ngoài trăm trượng.

lão Kiếm Thần hướng mặt về phía Khương Nê cuối cùng nhìn nàng một cái, lúc đầu nói Tiểu Nê Nhân trong miệng Từ tiểu tử này rất giống Bắc Lương Vương Phi, thực ra không hẳn vậy, nàng càng giống như nha đầu vui vẻ áo lục mặc năm đó.

Lý Thuần Cương cười cười, chỉ có tang thương, bay ra đầu thuyền, ngửa đầu dũng cảm cười to nói: "Tiểu áo lục, xem một kiếm này của Lý Thuần Cương. Trừng mắt dựng đứng ngữ như sấm, chim én trong sông thuồng luông hung ác. Trường kiếm trên không một kiếm đi, canh một đừng ta canh hai trở về!"

Đưa lưng về phía thanh sam, lão mang theo thanh Tú Đông đao, không có thần binh Mộc Mã Ngưu, càng không có ngọc thụ lâm phong như thời tuổi trẻ, chỉ là lão nhân còn một cánh tay cầm Tú Đông không phải kiếm, xoay người chỉ hời hợt tung một chiêu một kiếm.

Tề Huyền Trinh nói ta lấy kiếm lực chứng đạo, không bằng thiên đạo, đi nhâm đại đạo. Nhưng ngươi đã nói một kiếm là đủ rồi.

Ta Lý Thuân Cương muốn vượt thiên đạo sao? !

Một kiếm là đủ!

Ban đầu không có ai thấy phong thái của một kiếm này, chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị, mặt sông phẳng lặng.

Nhưng thanh sam long vương lại không để ý tới thuyền nhỏ, bắn nhanh trốn xa.

Trong nháy mắt.

Sông lớn bị ùng ùng bổ ra, tốc hành hai trăm trượng. Một kiếm Lục Địa Kiếm Tiên trong truyền thuyết, thế gian thật có giao long, cũng phải bị chém giết ngay tại chỗ!
Bình Luận (0)
Comment