Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Vài Nụ Cười Một Thanh Phi Kiếm (1)

Chương 164: Vài nụ cười một thanh phi kiếm (1) Chương 164: Vài nụ cười một thanh phi kiếm (1)Chương 164: Vài nụ cười một thanh phi kiếm (1)

Lão đầu nhi xoa vành tai, giễu cợt nói: "Luyện đao? Không nói tiểu chưởng giáo Võ Đang vừa bước vào Thiên Tượng, đã nói Ngô Lục Đỉnh trước mắt dùng cây sào tre chống núi, đều là đẳng cấp mà ngươi có thể so sánh sao? Ngươi còn có tâm tư luyện đao? Luyện cái rắm, với tốc độ tu hành này của ngươi, cả đời đều chỉ có thể ăn bụi ở đằng sau mông của những kỳ tài ngút trời này, thân làm con trai của Nhân đồ cùng Vương phi, không ngại mất mặt?"

Từ Phượng Niên bình tĩnh cười nói: "Có gì mất mặt chứ, chỉ cần đao đao ở trong tay mình, dù cho nát bét, chỉ cần xuất lực, đều không có gì phải oán trách. Từ Kiêu làm sao đứng đầu cao thủ võ đạo? Không giống với để dành được phần gia nghiệp này. Nhị tỷ ta giận ta luyện đao, đó là sợ ta tẩu hỏa nhập ma, sợ ta vì luyện đao cả nhà cũng không cần, nhưng có một số việc, không phải lý luận suông là có thể đàm luận giang sơn, Thượng Âm Học Cung chính là ví dụ tốt nhất. Miệng lưỡi cực giỏi, nhưng chỉ là đấu sức giữa trí giả với trí giả, một khi đụng phải tên thất phu lỗ mãng, còn phải dựa vào nắm tay cùng đao kiếm nói đạo lý. Trong thiên hạ, người có học vấn rất ít, có học vấn cao thì càng ít."

Lão Kiếm Thần cười híp mắt nói: "Có chút đạo lý, lão phu cũng không thích nho sĩ nói chuyện, năm đó Tề Huyền Trinh có cái tính xấu này, chẳng qua hắn là chân nhân vừa có thể nói ba hoa chích choè, cũng có thể trảm yêu trừ ma làm biện hộ. Nếu hắn không có chút thủ đoạn, người nào cam tâm tình nguyện nghe hắn nói đạo lý lớn."

Trên lưng Từ Phượng Niên là hai con Tiểu Hổ Quỳ chạy chơi mệt đang ngủ gật, Từ Phượng Niên khom lưng ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu của hai con thú nhỏ.

Lão Kiếm Thần đột nhiên im lặng.

Từ Phượng Niên đứng lên, Ấu Quỳ mang theo cũng bị đánh thức, tiếp tục vui vẻ nhảy về phía trước tại đầu thuyền, Từ Phượng Niên hiếu kỳ hỏi: "Lão tiền bối, ngươi cho rằng thật có thể phi kiếm?”

Lão đầu nhi vẫn chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía vách đá, không trả lời.

Hai vách đá ở cuối Động Lĩnh gọn gàng như đao gọt, cách xa nhau không tới mười trượng, hình dáng như cánh cửa, chỉ cho phép một thuyền thông hành. Đó chính là đạo quỷ môn quan cuối cùng, trên vách đá có khắc bốn chữ lớn Quỷ Khốc Hùng Quan, là Võ Đang Sơn Đại chân nhân Lữ Động Huyền cưỡi hạc phi thăng dùng kiếm tiên khắc ra, kể ra cũng thú vị, Lữ Động Huyền cùng được gọi là Đan Kiếm Thơ tam tiên, không chỉ có kiếm đạo xuất thần nhập hóa, là Lục Địa Kiếm Tiên nổi danh, đồng thời cũng tinh thông luyện đan, thi từ ca phú có nhiều truyền lưu, bản vẽ đẹp cũng chỉ có tám chữ, ngoại trừ Quỷ Khốc Hùng Quan, lại có là Huyền Võ Đang Hưng, đều là lấy kiếm làm bút.

Ra Quỷ Môn Quan, tâm nhìn rộng mở trong sáng, Yến Tử giang, Thục giang, Thương Lan giang 3 con sông hợp dòng, nơi đây từng là chiến trường xuân thu tam quốc. Tự cổ càng là nơi vô số anh hùng hào kiệt đại động binh qua dùng võ để vang danh, nước sông đột ngột chậm lại, mặt sông từ hẹp liên rộng rãi, cứ như cách một thế hệ, từ cõi âm chạy vào dương gian, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Từ Phượng Niên chứng kiến Lý lão đầu quanh năm mặc một bộ áo da cừu bẩn thỉu rời Quỷ Môn Quan, vẫn quay đầu nhìn bốn chữ Quỷ Khốc Hùng Quan trên vách đá dựng đứng, có chút buồn bã, vị Kiếm Thần thế hệ trước này, khi không xỉa răng không phải móc mũi không phải moi ráy tai, nhất là dáng dấp lúc tập trung suy nghĩ, mới khiến Từ Phượng Niên nhớ lão là Lý Thuần Cương, dù cho bội kiếm bị gãy, cánh tay bị đứt, lão vẫn là tiên nhân đã từng độc chiếm vị trí đứng đầu kiếm đạo.

Chỉ nghe lão nhân lẩm bẩm nói: 'Lão phu lúc tuổi còn trẻ từng làm rất nhiều chuyện hoang đường, 16 tuổi vào Kim Cương, 19 tuổi vào Chỉ Huyền, 24 tuổi liền đạt đến Thiên Tượng, được khen là kiếm tiên đại tài năm trăm năm mới gặp, lúc mới vào giang hồ, ở trước ánh mắt soi mói của ngàn vạn người ngắm thuỷ triêu, giãm tháp sang sông ở đầu triêu Nghiễm Lăng, 24 tuổi đi Đông Việt kiếm trì khiêu chiến Mai Hoa Kiếm tông Ngô Vĩ, nhục nhã vị tiền bối kia tới cực điểm, hại bên ngoài cứa cổ tự sát, 36 tuổi tự xưng vô địch thiên hạ, tuyên bố tứ đại tông sư trừ ta ra đều là mua danh chuộc tiếng, dù cho Vương Tú, Phong Đô Lục Bào cùng Phù Tướng Hồng Giáp ba người liên thủ, cũng chỉ cần một kiếm, sau này ta không thua bởi bọn hắn, lại thua trước hậu bối Vương Tiên Chi, nàng rời Phong Đô tìm được ta, nữ nhân ngốc này, cố ý để cho ta đâm kiếm xuyên thủng lồng ngực, ta tự xưng là thiên hạ địch thủ một kiếm bại, thiên hạ nữ tử chỉ một câu, kết quả là mới biết cái gì gọi là không nỡ, cái gọi là không nỡ, chính là ngươi làm hại người khác, kẻ bị thương lại là mình. Vì cứu nàng, ta đi Long Hổ Sơn, hướng Tề Huyền Trinh thỉnh cầu Kim Đan kéo dài tánh mạng, song còn chưa tới Trảm Ma Đài, nàng đã chết, lúc nàng lâm chung thời nói nàng không muốn sống, nàng chính là muốn chết ở trong lòng ta, nếu sống, thì lại là người lạ, nàng không muốn, dù là khi đó, ta vẫn không có can đảm nói ra khỏi miệng, không có nàng, một kiếm hai kiếm trăm kiếm nghìn vạn lần kiếm, thì đã làm sao? Cái Quỷ Môn Quan này, là địa phương ta cùng nàng sơ ngộ, khi ta đã có thể phi kiếm, nàng chỉ là nha đầu ngốc còn chưa tập võ, sau này nàng làm sao thành Phong Đô Lục Bào, lại vì sao thành Phong Đô Lục Bào, ta cũng không biết, chỉ biết là cuộc đời này không thể gặp nhau nữa. Mọi vinh nhục, mọi chuyện chìm nổi, một thuyên xuống, đều qua như mây khói. Ta thích Khương nha đầu, dù cho tiếc thương người con gái năm đó, trên Liên Hoa Đỉnh, dưới Trảm Ma Đài, ta từ chỗ Tê Huyền Trinh biết được nàng là con gái cừu nhân của ta, nếu nàng bất hạnh gặp ta, không thể ở bên ta, nên muốn chết trên tay ta. Khổ nhất là tương tư, xa nhất là âm dương."

Từ Phượng Niên không lời chống dỡ, các loại sự tích trong quá khứ của Kiếm Thần Lý Thuần Cương, đều phai mờ trong bốn mươi năm, Tề Huyền Trinh sớm đã bạch nhật phi thăng, Vương Tiên Chi ở Võ Đế thành cũng không ra Đông Hải, Phong Đô Lục Bào đã chết, Phù Tướng Hồng Giáp Nhân dường như thành khôi lỗi, may mắn kiếm thần thế hệ trước đã từng bái kiến vẫn còn sống, đa lớn đều là lão nhân tóc bạc.

Thật ứng với câu mà kiếm tiên Lữ Tổ từng nói, ngủ hai ba canh, khi tỉnh giấc vinh hoa đều thành ảo cảnh, chắc một trăm năm sau già trẻ đều là cổ nhân.

Lý Thuần Cương tự giễu nói: "Lúc lão phu còn trẻ chuyên tâm muốn làm Lữ Tổ, điều này cũng giống với Tề Huyền Trinh, chẳng qua lão phu nhìn trúng kiếm của Lữ Tổ, Tề Huyền Trinh thì nhắm đạo của Lữ Tổ, cho nên lão phu thích phi kiếm lấy đầu người của Lữ Tổ, lại bị Tâ Huyền Trinh mắng to một trận, lão đạo lỗ mũi trâu này ngồi trên Trảm Ma Đài nói cái gì hai người tấn công, trên trảm dưới gáy vỡ can phổi, đấu kiếm giết người, phi kiếm nghìn dặm thì đã thế nào, đây là tiểu thừa kiếm, chưa tiết tiểu kĩ, không khác nào chọi gà, người thằng là kẻ mạnh, thắng mình mới là đắc đạo. Ngươi nghe một chút, khẩu khí này có phải rất lớn hay không? Lão phu làm thời nản lòng thoái chí, cam tâm tình nguyện chịu thua, cộng thêm tận mắt thấy kẻ vừa là địch vừa là bạn bạch hồng phi thăng, không lời nào để nói, chỉ cảm thấy chẳng lẽ mình thực sự sai rồi, Tề Huyền Trinh hiểu trường sinh ý, từng bước sinh liên hoa, lão phu lúc đó vốn một chân ở Thiên Tượng, một chân bước vào tu vi Lục địa thần tiên kỳ lại lui nghìn dặm, sau khi xuống núi bị người ta chém đứt một tay, giảm xuống Chỉ Huyền kỳ, lại không dám nói cái gì điên cuồng chém đầu giao long chuyện nhảm nhí. Chỉ là mấy năm nay ở dưới Thính Triều Đình, mới suy nghĩ thấu đáo một đạo lý dễ hiểu, hắc, Tê Huyền Trinh lão ngoan đồng này cố ý làm hại tai"
Bình Luận (0)
Comment