Chương 163: Cứu người
Chương 163: Cứu ngườiChương 163: Cứu người
Người áo xanh như Long Vương dùng sào chặn sông khiến thuyền lật, người rơi xuống nước, trong chốc lát dòng sông rất huyên náo, rất nhiều binh lính của doanh chữ phượng không quen thuộc sông nước, cộng với đá ngầm dưới đáy sông, chìm nổi vài lần sẽ chết đuối. Một tay Ninh Nga Mi nhấc lên một tên lính mặc giáp, một tay kéo con ngựa đen cao lớn của gã lên thân thuyên, sau khi cứu được cả người và ngựa, gã lập tức nhảy xuống nước, mò tìm cây kích sắt là di vật của cha nuôi, Ninh Nga Mi có chết đuối cũng sẽ vớt nó lên, cùng lúc đó, thanh niên áo xanh dùng gậy trúc rẽ sóng đi thuyền tới, nếu không phải Ninh Nga Mi không có đại kích trong tay thì sao tên thích khách cổ quái kia có thể thực hiện được ý đồ.
Khi Ninh Nga Mi lên khỏi mặt nước, Từ Phượng Niên rút Tú Đông đao ra, chặt lan can của con thuyền thành hàng chục đoạn, lần lượt đá chúng xuống sông Diên Tử, bay người xuống, dẫm lên một miếng gỗ và cúi người xuống chộp lấy một tên Bắc Lương giáp sĩ, ném lên thuyền, cùng lúc đó, Lữ Dương Thư, ba người họ và Thanh Điểu đều lao xuống sông như chuồn chuồn lướt nước, mỗi người đều liên tục cứu người và ngựa, ba tên lái thuyền đều sửng sốt, vốn tưởng rằng nhóm võ tốt chỉ có năng lực bình thường, nhưng không ngờ lại ẩn chứa rất nhiều cao thủ, đặc biệt là thanh niên tuấn tú mặc áo bào trắng thắt lưng ngọc bội, bên hông đeo hai đao, nhưng không có dáng vẻ sặc sỡ, luộm thuộm, nếu coi vị thanh niên áo xanh phong độ chính là Long Vương sông Diên Tử đội lốt người, thì vị thiếu gia này chính là một con bạch long băng qua dòng sông, với một phong thái thanh tao khó tả.
Từ Phượng Niên nhảy tới nhảy lui bốn năm lần, hít ra thở vào nhịp nhàng, hơi thở dài, không có vẻ mệt mỏi, anh đạp lên một mảnh gỗ vừa bị Tú Đông đao chém đứt, nhìn dãy đá ngầm phía trước, mà cảm thấy đau đầu, hầu hết binh lính rơi xuống sông đã được cứu, nhưng vẫn còn hai người sắp va vào đá ngầm, đã quá muộn để cứu họ. Khi đi thuyền, thuyền viên chưa bao giờ sợ hãi sóng gió, nhưng lại rất sợ đá ngầm, hai con Bắc Lương chiến mã đập vào đá ngầm tạo ra một chấn động lớn, máu chảy ra thành vũng, trong nháy mắt bị sóng nước cuốn đi, Từ Phượng Niên dùng ngón chân chạm vào những mảnh gõ, hướng về phía một tảng đá ngầm, lướt đi, nhưng một người đã gần như lập tức va vào đá ngâm, Từ Phượng Niên nhìn lại, Ninh Nga Mi vừa mới cứu một binh lính ở mũi thuyền, tay cầm một cây kích, đôi mắt anh ta đầy buồn bã.
Từ Phượng Niên có một tia linh cảm và hét lớn: "Ninh Nga Mi, ném kích ra, giúp ta một tay!"
Ninh Nga Mi chân phải lùi lại một bước, giận dữ hét lên, ném một cây kích sắt lớn nặng 80 cân, lao thẳng hướng tên lính đang chuẩn bị va vào đá ở phía trước, cây kích đâm vào đá ngầm, Từ Phượng Niên rút kích khỏi đá ngầm, quét đi quét lại, cuối cùng cũng mắc vào người tên lính, kéo gã lên khỏi mặt nước, dòng sông gầm thét nước bắn tung tóe, bộ quần áo sang trọng của Từ Phượng Niên đã ướt đẫm, ký hiệu màu đỏ giữa hai hàng lông mày của anh ta tỏa sáng rực rỡ, tên binh lính doanh chữ Phượng đã thoát chết, ho khan liên tục, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thế tử điện hạ, và có chút sững sờ, vị Thế tử này ở Bắc Lương được đồn đại là xem mạng người như có rác vậy mà đã liều mình cứu mạng gã?
Con thuyền lớn trôi đến, Từ Phượng Niên giúp người lính ky binh như người mất hồn, lên mũi thuyền, Viên Mãnh doanh trưởng của doanh chữ Phượng, vẻ mặt rất phức tạp, không chỉ gã mà rất nhiều binh lính khác trong doanh đều sững sờ, Từ Phượng Niên phớt lờ họ, chỉ ra lệnh: "Ninh tướng quân, hãy thống kê quân số. Ai mất ngựa nhớ tội, sau này phải đền bù. "
Ninh Nga Mi ôm quyền, trầm giọng nói: "Tuân lệnh!"
Ngay cả Viên Mãnh cũng không nhịn được cúi đầu, trâm giọng nói: "Mạt tướng nghe lệnh!"
Từ Phượng Niên ướt sũng người, bước vào khoang thuyền, Thanh Điểu giúp anh thay một bộ quần áo, Từ Phượng Niên cau mày nói: "Khi nước cạn, đá ngầm giống như một khu rừng đá, con sông thậm chí còn hẹp hơn, sợ rằng càng nhiều người sẽ rơi xuống nước, càng nhiều người sẽ bị thương. Người đàn ông mặc áo xanh không rõ thần thánh nơi nào, một người có thể lật úp một con thuyền lớn chỉ bằng một cây sào, không còn là thể lực như hổ mà khả năng nắm giữ sử dụng lực lượng quá kỳ diệu rồi, rõ ràng là ẩn giấu kiếm thuật cao siêu, cô cô đã đưa cho ta một cuốn sách tâm đắc, trong đó có ghi cụ thể làm thế nào để phá giải Ngô gia kiếm pháp. Ta nhìn người đàn ông cầm sào trúc, xuất chiêu hơi giống chiêu "Tiêu Sơn" trong sách đó, chẳng lẽ là Ngô Lục Đỉnh, kẻ đứng đầu của thế hệ này của Ngô gia?"
Một tay cầm tóc, một tay cầm lược ngà, Thanh Điểu cẩn thận chải tóc cho Từ Phượng Niên, nhẹ giọng nói: "Không biết người đó có phải là Ngô Lục Đỉnh hay không, phong cách cứu người của công tử mới là cảnh đẹp ý vui, cả Ninh Nga Mi và Viên Mãnh vừa rồi đều hò reo khen ngợi, đặc biệt là sáng kiến dùng kích cứu người càng làm binh lính phấn khích "
Từ Phượng Niên nhìn xuống lòng bàn tay, và tự cười nhạo mình: "So với việc lật thuyên bằng sào, kỹ năng của ta kém hơn xa. Trừ khi lão kiếm thần Lý Thuần Cương nguyện ý ra tay, nếu không không ai có thể ngăn cản kẻ kia, người rất có thể là Ngô Lục Đình, chỉ có thể giương mắt tức giận nhìn hắn dời đi. Nhưng thành thật mà nói, cho dù chiêu này có phải là "Tiêu Sơn" hay không, ta cũng đã có quyển sách tâm đắc của cô, còn có một bộ quyền pháp núi Võ Đang trong đó có khẩu quyết "ta lấy một quyền đối vạn cân", ta vừa nhìn chiêu đó liền có chút cảm ngộ, đó là một điều tốt, chắc chắn, ta muốn nhanh chóng luyện đao cùng Lữ Tiền Đường."
Sau khi trải qua trận tai kiếp, hẻm núi Động Lĩnh thậm chí còn có nhiều đỉnh núi và đá kỳ dị hơn, dòng sông hẹp, ngoằn ngoèo, khúc khuỷu và khí thế hùng vĩ. Chỉ có ba chiếc thuyền trong đó, hết lần này đến lần khác vượt qua đá ngầm, thật ly kỳ.
Từ Phượng Niên lại đứng trên mũi thuyền, hai con Ấu Quỳ đang đuổi nhau và chơi đùa dưới chân anh ta, ông già mặc áo lông cừu không biết từ lúc nào đi đến phía sau Từ Phượng Niên, cười nói: "Anh bạn trẻ, cũng giỏi lấy lòng người đấy Nếu như lão già ta đây không phải biết chắc chắn kẻ ảo xanh kia không phải người của ngươi, có lẽ cũng sẽ hoài nghi đây là ngươi cố ý sắp xếp."
Từ Phượng Niên tức giận nói:
"Ta cũng không có bản lĩnh lớn như vậy."
Từ Phượng Niên hỏi:
"Kẻ đó là một kiếm khách đúng không?" "
Lão kiếm thần gật đầu nói: "Ta đương nhiên là biết. Kẻ từ Kiếm Mộ Ngô gia đi ra sẽ có mùi vị cổ hủ không nhầm đi đâu được. Chỉ là kiếm khách trẻ tuổi này thành tích kiếm đạo sau này nhất định sẽ cao hơn kiếm khách thế hệ trước, điều kiện là phải vượt qua hai khảo nghiệm của Đông Nhạc Kiếm Trì và Đặng Thái A. Nếu vượt qua, từ Chỉ Huyên đến Thiên Hương sẽ không khó đi, nhưng nếu không vượt qua được, kiếm mộ sẽ làm mộ cho kiếm đạo, Sao có phải "Tiêu Sơn" dọa ngươi sợ rồi không? Nếu không ta dậy ngươi dùng một tay lật sông nhé? Ngươi cầm theo hai đao không chán sao, cho lão phu mượn một cái thì sao? Cho ta mượn đi, lão phu sẽ lập tức cho ngươi xem cảnh tượng một kiếm lật ngược dòng sông."
Từ Phượng Niên cười lạnh nói: 'Mơ tưởng”
Ông lão lấy ráy tai ra, cong môi nói: "Một kẻ hèn nhát như ngươi, sao có thể đạt được nghiệp lớn."
Từ Phượng Niên tự nói với chính mình Ngô Lục Đỉnh đang định âm mưu gì?”
Lý Thuần Cương sốt ruột nói,'Tiểu tử, ngươi ngu thế? Hành tẩu giang hồ chẳng phải để kiếm được danh tiếng sao? Nếu không Vương Tiên Chi sẽ xưng là đệ nhị thiên hạ sao? Đặng Thái A cần gì phải tác yêu tác quái? Có danh tiếng thì mới có thể so đấu với người khác. Bằng không, ai thèm đối phó với một kẻ vô danh tiểu tốt? Khi ông già này còn trẻ, dù là ai, chiến đấu với ta, sẽ bị chém như rau dưa. Đó không phải chỉ là chuyện ham mê và muốn tranh đấu sao? Sau này lớn tuổi, không còn ham muốn tranh giành gì nữa, lão đạo sĩ mũi trâu Tề Huyền Trinh cùng ta luận kiếm làm cho tâm tình của ông già này rối bời, chẳng những không thể bước chân vào cảnh giới Tiên nhân, ngay cả cảnh giới Thiên tượng cũng dậm chân tại chỗ, cánh tay của ta bị chặt đứt, bị áp chế dưới Thính Triều Đình, anh bạn trẻ, sau này hãy khách khí hơn với lão nhân này, cao thủ Thiên tượng cảnh, đếm đi đếm lại, tính ra cũng chỉ có mười mấy cái, ta lại chỉ còn có một tay." Từ Phượng Niên vươn cánh tay, một con ưng trắng như tuyết đáp xuống trên đó, lấy xuống ống trúc nhỏ, rút ra mật thư, vẻ mặt anh kinh ngạc.
Lý lão vừa mới nói mình là một trong số ít cao thủ Thiên tượng cảnh, lúc này đắc ý nghiêng đầu nhìn trộm, Từ Phượng Niên không so đo, Lý Thuần Cương sửng sốt tấm tắc nói: "Vương Trọng Lâu truyên cho ngươi Đại Hoàng Đình, là hành động lỗ vốn, lão phu đã sớm đoán trước, nhưng là tân chưởng môn tên Hồng Tẩy Tượng ngay cả Kim Cương Chỉ Huyền lưỡng kỳ tứ trọng còn không đến, lại một bước là Thiên tượng cảnh? Anh bạn trẻ, đừng nói dối ông già này điều có đáng tin không?
Từ Phượng Niên xúc động nói: "Nếu là người khác, có đánh chết ta cũng không tin. Nhưng ta tin Hồng Tẩy Tượng."
Lý Thuân Cương nhìn về phía dòng sông với vẻ mặt bàng hoàng nói: "Không phải giống Tê Huyền Trinh năm đó sao? Sau hai mươi năm tu luyện mà không có một chút tiến bộ nào, một bước Thiên tượng cảnh, mười năm sau, đã là Địa Tiên"
Từ Phượng Niên ném bức thư bí mật xuống sông, cười nói: "Dù là cảnh giới gì ta cũng không quan tâm, bây giờ ta chỉ muốn luyện đao của ta."