Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 17 - Chương 17: Đông Khôi (1)

Chương 17: Đông khôi (1) Chương 17: Đông khôi (1)Chương 17: Đông khôi (1)

Mấy vị công tử ăn chơi sa đoạ con nhà quyền quý trong thành Lăng Châu thán phục vị Thế tử điện hạ ngang ngược cực đỉnh này từ tận đáy lòng, ba năm ngủ đông, mới trở về Lăng Châu chưa được vài ngày, đã dâm ô Ngư hoa khôi.

Từ Phượng Niên vác thích khách bản lĩnh tôi Ngư Huyền Cơ về vương phủ, theo phía sau là Lý Hàn Lâm quần áo xốc xếch. Nghiêm Trì Tập không thích chơi gái, gã chẳng qua chỉ ngồi ở thanh lâu tám dóc về chuyện phong nguyệt bằng ngôn từ nho nhã cùng Hồng quan*, thấy Phượng ca nhi vừa mới qua tây viện chốc lát đã vác Ngư Hoa Khôi ra, thâm khen bá đạo.

Vừa về đến trong phủ, Lý Hàn Lâm rất biết nhìn thời thế lập tức kéo Nghiêm Trì Tập đi Bạch Long trai.

Từ Phượng Niên ném Ngư Ấu Vi lên giường lớn, cầm một đống dải tơ lụa trói chặt tay chân, vẫn chưa yên tâm, lại trói thêm một vòng.

Lục tung tìm ra Ngọc Nê Tán mà Lý Hàn Lâm tung hoành bách phát bách trúng chốn yên hoa, thứ này cao cấp hơn nhiều so với Mông Hãn Dược Nhuyễn Cốt Tán mà đám hái hoa tặc hành tẩu giang hồ hay dùng, nữ tử dùng xong thì thần trí vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại mêm nhữn như một khối noãn ngọc, cắn lưỡi tự sát cũng rất khó, nhưng uốn éo rên rĩ thì lại dư sức.

Sau khi bỏ vào chén rượu hòa tan, Từ Phượng Niên cạy răng của Ngư Ấu Vi ra rồi đổ vào, làm xong những thứ này, Từ Phượng Niên lập tức tát vào mặt nàng cái bốp, gương mặt trắng nõn ngay lập tức in hằn năm dấu ngón tay, vẫn không tỉnh, Từ Phượng Niên lại kéo hai lỗ tai, cuối cùng Ngư Hoa Khôi cũng tỉnh.

Ngư Huyền Cơ mở mắt, không giãy giụa, cũng không chống cự, một lần nữa nhắm mắt lại, yếu ớt nói một câu khiến cho Từ Phượng Niên thiếu chút nữa nổi trận lôi đình: "Thế tử điện hạ làm nhanh một chút, ta coi như bị súc sinh cắn một phát."

Từ Phượng Niên cúi người vuốt ve bên má lạnh lẽo bị đánh đỏ của nàng, tình cảm chân thành cứ như thương tiếc tình nhân nói: "Có đau hay không?"

Ngư Huyền Cơ không hề nhúc nhích. Từ Phượng Niên cũng không làm ra vẻ, cầm một bức tranh đã để sẵn trên giường, tranh vẽ trên tơ lụa, phối với từ ngữ ướt át cùng câu văn suồng sã, hình vẽ giống như thật, mở một bức ra. Từ Phượng Niên lột vớ của Ngư Huyền Cơ, động tác không ngừng, miệng còn nói: "To nhỏ vừa độ, kích thước phù hợp, không thể không có một, không khả năng có hai (bất khả vô nhất, bất năng hữu nhị) mới là thần phẩm. Ấu Vi, chân ngọc của nàng sờ thật đã tay, khi đông đến là có thể giúp ta ủ ấm chăn. Chân này a, trên sách nói (người có chân này) kèm theo mi cong thanh tú, ngón tay thon nhọn, môi hồng răng trắng, ngươi nói xem ta nên đùa bốn nửa canh giờ hay tròn một canh giờ đây?"

Ngư Huyền Cơ có một đôi chân đẹp có thể xưng là thân phẩm, nàng vào nghề đã 5 năm, chưa từng lao động, mỗi ngày ngâm tắm trong nước thơm, mỗi tấc thân thể đều bảo dưỡng kỹ càng. Bởi vì Từ Phượng Niên khiến bản thân nàng căng thẳng, mà mu bàn chân cong lên thành hình bán nguyệt, có thể cảm nhận rõ ràng sự uất ức run rẩy của nàng.

Sau đó từ ngón chân vuốt lên trên, cách lớp quần lót cuối cùng của Ngư Huyền Cơ mà vuốt ve đôi chân thon dài trắng nõn, kích dâm gái song vẫn như thần thái tự nhiên, đùi đẹp không ngoài dự đoán tràn đầy co dãn, lại dày vò thêm nửa canh giờ, bước tiếp theo cũng không phải là kéo yếm ra "đi thẳng vào vấn đề", mà là cởi y phục của mình, nghiêng người nằm cạnh Ngư Huyền Cơ, cắn vành tai của nàng.

Mỹ nhân đã chảy mồ hôi đầm đìa, hai mắt đẫm lệ mơ màng, cắn chặt môi đến bật máu.

Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: " é Vọng thành đầu } , Kiếm Vũ, Thượng Âm Học Cung. Tra rõ nguồn gốc, ta cũng không tin dựa vào thế lực của Bắc Lương Vương phủ, lại tìm không ra bí mật thân thế sau lưng nàng. Đến lúc đó tất cả những thứ nàng quan tâm, ta cũng sẽ phá hủy hết, người sống thì giết. Người chết, ta cũng sẽ đào mộ phần lên. Chậm rãi đùa giỡn ngươi, dìm ngươi xuống đáy hồ, thỉnh lão đạo núi Võ Đang làm một tràng pháp sự, cho ngươi làm oan hồn dã quỷ, không được đầu thai. Đối nghịch với ta, đây chính là kết quả."

Gò má của Ngư Huyền Cơ đong đầy nước mắt.

Từ Phượng Niên ấn chặt nàng, hoàn toàn không còn dịu dàng như trước, Ngư Huyền Cơ đau buốt, Từ Phượng Niên mỉm cười dữ tợn nói:

"Lòng ta vui, bán ngươi một viên thuốc hối hận. Ngươi chỉ cần đồng ý hầu hạ ta, cho đến khi ngươi hoa tàn bại liễu. Ta đáp ứng ngươi vẫn là Ngư Ấu Vi, ta không quản ngươi là trẻ mồ côi của cựu thần Tây Sở hay là loạn dân trên giang hồ bị Bắc Lương thiết ky nghiền nát, ta đều không đi truy cứu nữa. Mọi thứ đều an ổn, ngươi có thể làm con chim hoàng yến của ta, trên đời này, còn có lồng sắt nào hoa lệ bằng Bắc Lương Vương Phủ này sao?"

Ngư Huyền Cơ nghẹn ngào nức nở.

Từ Phượng Niên thình lình tung đòn mạnh hơn nói: "Nhớ ra rồi, còn con mèo Võ Mị Nương. Con vật nhỏ này đáng yêu thật, song thật đáng thương, sắp biến thành đồ ăn trong miệng chó. Ta sẽ rời giường, đi tới viện chuối tây ôm lấy nó, chặt nát nó ngay trước mặt của ngươi, lại ném cho mấy đám chó hoang đói bụng liếm sạch.

Ngư Huyền Cơ lập tức ngất xỉu.

Từ Phượng Niên cười khẩy, thế thôi đã sợ xỉu rồi sao? Trong kế hoạch còn có nhiều chiêu độc hơn chưa xài, chưa thỏa mãn nha.

Ngư hoa khôi ngất lịm nằm ngay đơ như xác chết, khiến Từ Phượng Niên mất hứng thú đùa bỡn, nếu chỉ là xinh đẹp quyến rũ, Từ Phượng Niên chỉ cần búng tay, thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, cúi đầu nhìn thoáng qua Ngư ấu Vi lê hoa đái vũ nằm đó, oán khí trong ngực cùng âm lệ trong mắt của Từ Phượng Niên phai đi vài phần, một khuê nữ ngốc ngếch mà thôi, không có gì lạ, quý phủ không phải đã có một vị Thái Bình công chúa rồi sao?

Từ Phượng Niên đắp chăn có hoa văn kim tiên mãng rồi kê gối dưới đầu nàng, trong lòng Thế tử điện hạ có cái cân để đánh giá mỹ mạo khí phái của nữ tử thế gian, 100 văn là giá trị quy đổi tối đa 1 lượng bạc, 60 văn là nhan sắc trung bình, chỉ có trên 80 văn mới có thể vừa mắt của Từ Phượng Niên.

Hắn thấy khuôn mặt Bạch Hồ Nhi Kiểm nếu dứt bỏ thân phận nam nhân, có thể được 95 văn, vốn hắn muốn cho thêm một hai văn, nhưng lại có cảm giác không thích hợp, phải chừa mình chút nhớ nhung; Khương Nê có 90 văn, nhưng tương lai còn có thể hấp dẫn hơn.

Trước mắt Ngư Ấu Vi có 86 văn, cũng xấp xỉ đại tỷ của hắn. Diễm phụ mỹ tỳ trong quý phủ có nhan sắc trên 70 không nhiều, nhưng cũng không ít, chẳng qua có câu cỏ gần hang không nên ăn, dùng thuật ngữ của Thế tử điện hạ chính là "Thật không phải kỹ năng sống", Từ Phượng Niên không thích học võ, không dám buông thả dục vọng quá độ, chọn kỹ lựa khéo, thà thiếu không ẩu, phẩm cách "Cao nhã".

Từ Phượng Niên bận rộn hai canh giờ, ăn một chút điểm tâm để trong hộp đựng đồ ăn tinh xảo, có sức lực, ngồi ở bên giường, lại một cái tát thức tỉnh Ngư hoa khôi, lạnh nhạt nói: "Ta đang nghĩ dùng thịt của Võ Mị Nương làm nhân bánh bao?”

Ngư Huyền Cơ khóc oà lên.

*Hồng quan tức là chỉ bán nghệ, các nàng không chỉ có vẻ ngoài thanh lệ thoát tục, cũng sẽ đọc sách viết chữ, ngâm thơ vẽ tranh
Bình Luận (0)
Comment