Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Lên Thuyền

Chương 185: Lên thuyền Chương 185: Lên thuyềnChương 185: Lên thuyền

Vi Vĩ ra mệnh lệnh tướng quân đứng đầu đội thuyền cho đụng thuyên, đây là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, trong số các con cái của nhà quan lại quyên quý quả đúng là ít người sát phạt quả quyết như gã vậy, sống trong nhà cao cửa rộng, danh gia vọng tộc, nhìn thấy nhiều, có được nhiều, thường thường tính cách sẽ không phóng khoáng, ngược lại trong lòng tính toán lại càng sâu.

Vi Vĩ chỉ là câu danh, hy vọng có thể đánh bóng tên tuổi của mình, nếu như trên con đường làm quan giúp được cho cha của gã thì tốt, còn không chỉ đơn giản là dệt hoa trên gấm, cho nên sẽ không thật xung đột với Từ Phượng Niên, cha của gã, Vi Long Vương chỉ là long trong hồ nhỏ miếu nhỏ Long Vương gia, xa không so được Từ Kiêu, người này là đại giao long hô mưa gọi gió khắp thiên hạ, nghe nói vị Đại Trụ Quốc này đang ở kinh thành, nếu Từ Phượng Niên gặp phải chuyện nguy hiểm, chuyện này có khi còn như sấm sét chấn động tới cả Thiên Tử, Vi Vĩ không có học vấn không nghề nghiệp, nhưng gã cũng biết được Thế tử Tĩnh An Vương cũng là câu một kiện ngũ trảo áo mãng bào, chênh lệch như trời với đất, cho nên gã ta bí quá hoá liều liền ra một quyết định như vậy, kết quả thế nào ra sao liên vậy, chiến sự trên hồ Xuân Thần, kẻ thất bại nhất định phải chết nhưng nếu gã là kẻ thành công thì sao?

Vi Vĩ đứng ở cửa sổ, lúc đầu đang mong đợi chiến thuyền rồng vàng của mình phá hỏng thuyền địch, bất thình lình gã nhìn thấy một lão đầu khoác áo da cừu rất bình thường đang lướt đi trên đầu mũi thuyền, chỉ thấy lão đầu này đầu ngón chân nhẹ nhàng điểm một cái trên đầu thuyền rồng vàng, chiếc thuyên rồng vàng vốn hoành hành trên hồ Xuân Thần lại bị lật thuyên?

Thật sự đã bị lật thuyền!

Vi Vĩ hai mắt trợn trừng, hai tay gắt gao nắm chặt vào bệ thuyền.

Những long trảo cao thủ của Tĩnh An Vương Phủ vừa ra khỏi khoang thuyền liền bị ngã lộn ngược trở lại, khuôn mặt của Thế tử điện hạ trầm xuống, không ngừng lắc đầu.

Trong khoảnh khắc đó nước trong hồ cuộn trào mãnh liệt, khiến cho chiếc thuyền rồng vàng cũng bắt đầu lay động mãnh liệt không ngừng.

"Vì sao để xảy ra chuyện này?" Thế tử Tĩnh An Vương trấn tĩnh hỏi.

"Có một lão đầu cụt một tay một cước đạp lật thuyền rồng vàng." Một người hầu tuổi đã bảy mươi cười khổ nói.

"Một cước sao?" Hai ngón tay của Thế tử nắm chặt chén rượu.

"Dạ, chỉ một cước!" Một cao thủ được ăn ngon mặc đẹp tại Tĩnh An Vương Phủ gật đầu, sắc mặt của gã ta cực kỳ mất tự nhiên, gã cũng là một cao thủ trong Vương phủ, gã tự hỏi liệu mình có thể làm được việc này, dù cho gã có đạp đến mười lần hay trăm lần cũng đều đạp không lật nổi một con thuyền lớn có trọng tải 500 tấn như vậy.

"Liệu có phải nhất phẩm cao thủ?" Thế tử đột nhiên cười cười.

Người hầu bên cạnh bất đắc dĩ thở dài nói: "Dạ, chắc cũng phải xấp xỉ như vậy."

Thế tử dường như thoải mái hơn nhiều, cũng không vì lão đầu cụt một tay một cước đạp lật thuyền rồng mà nổi giận, to mò hỏi: "Cụt một tay sao? Ngươi biết cao thủ nào ở Bắc Lương lại cụt một tay không?"

Người hầu lắc đầu: "Dạ, chưa từng nghe nói đến người này, rất có thể là một cao thủ ẩn cư được Bắc Lương Vương Phủ bí mật mời xuống núi."

Thế tử Tĩnh An Vương đứng dậy, chuẩn bị từ buồng nhỏ trên thuyền đi ra bên ngoài.

Mắt không thấy tâm không phiền.

Vị tướng quân chỉ huy chiếc thuyền rồng vàng này đang vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ dưới trướng đi cứu viện, ngay cả nội tâm của gã cũng đã bị lão thần tiên kia dẫm một cước đến sắp nứt cả tim gan, chỉ cầu thần tiên gia gia không so đo tính toán chỉ li với bọn họ, bọn họ chỉ là đám kiến hôi, chỉ biết chấp hành theo nhiệm vụ, một cước đạp lăn liền lăn, chúng tiểu nhân đều biết lão nhân gia ngươi có bản lãnh thông thiên, cầu mong cước hạ lưu nhân, ngàn vạn lần chớ đạp cước thứ hai!

Vi Vĩ biết đại thế đã mất, gã xong đời rồi. Mặt của gã xám như tro tàn, bình thường gã như một con thuồng luồng hung ác chẳng bao giờ gã thất thủ ở trên hồ Xuân Thần, gã xoay người cụt hứng ngồi xuống ghế, bên người gã còn có tên đồng bạn đang khóc ròng ròng, mặt mũi của người này bị đoản kích gẩy ra một rãnh máu, trong khoang thuyền vắng vẻ đột nhiên trở nên ồn ào. Vi Vĩ làm thế nào cũng nghĩ không ra, tại sao chỉ 100 Bắc Lương giáp sĩ liền có thể nghiền ép 400 Hoàng Lang, đến thở cũng không dám thở gấp, càng không nghĩ ra vì sao sẽ có người có thể lấy sức của đầu ngón chân mà lật được thuyền rồng vàng, rõ ràng là một chiến hạm chủ lực của Thủy sư Thanh Châu, đâu phải là một chiếc thuyền nhỏ bé nào đâu?

Từ Phượng Niên không ngờ tới lão Kiếm Thần lại xuất thủ, nhưng nếu hắn biết trước có thể dễ dàng như lật bàn tay như vậy, hắn liên dựa thế đó mà nhảy lên náo loạn trên thuyền rồng vàng, quân Hoàng Lang đang bận bịu cứu vớt những người bị rơi xuống nước đều sợ hãi chạy tứ tán, lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương, tướng quân cầm đại kích Ninh Nga Mi, Lữ Dương Thư, cả ba đều đi theo Thế tử điện hạ bước lên thuyên rồng vàng, đi lên trên tâng lầu trên thuyền, đến phòng chỉ huy trên tâng ba, đúng dịp lại gặp phải Thế tử Tĩnh An Vương đang muốn vội vội vàng vàng rời đi, Từ Phượng Niên cầm vỏ đao Tú Đông để ở trên ngực vị Thế tử gia này, thân vệ thiếp thân của vị Thế tử này nỗ lực ngăn cản, trong nháy mắt bị Ninh Nga Mi dùng đại kích chặt phăng đầu ngón tay, sau đó bị ba người Lữ Dương Thư vây lại, tên long trảo cao thủ ăn sung mặc sướng của Tĩnh An Vương Phủ lập tức không dám nhúc nhích thêm.

Từ Phượng Niên hơi dùng lực trên Tú Đông đao, đẩy vị Thế tử gia trước mắt lui trở về bên trong khoang thuyền. Vị Thế tử gia nhìn chằm chằm Từ Phượng Niên, người đang mặc áo bào trắng phía trước mặt.

Nhóm danh viện Thanh Châu thì trừng lớn con ngươi, kinh ngạc, kinh diễm, sợ hãi, cùng với sùng bái, chỉ với khuôn mặt và biểu hiện của các nàng đã là một bức tranh sinh động thể hiện ra cảnh bức người này.

Các thế lực lớn trên Triều đình, hay người bên ngoài ai dám xung đột gắt gao với đoàn Thanh Châu đệ tử này?

Càng chưa nói tới nơi này còn có một vị Thế tử Tĩnh An Vương điện hạ.

Từ Phượng Niên cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu tử, muốn chạy sao? Cái thuyền này dù có lớn hơn nữa, nhưng ngươi có thể tránh Bản thế tử ở nơi nào?"

Vẻ bê ngoài của Thế tử Tĩnh An Vương được tu dưỡng thật tốt, quả nhiên là được Tĩnh An Vương Triệu Hành chân truyền, ngay cả khi bị Từ Phượng Niên lấy vỏ đao đè lên ngực, vẻ mặt của gã Thế tử vẫn là vẻ mặt lơ đễnh, lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện biết thêm một chút về phong thái của thế tử điện hạ."

Từ Phượng Niên hơi thu Tú Đông đao, nhưng không có giắt đao lại bên hông, mà là dùng vỏ đao vỗ nhẹ lên mặt gã Thế tử, thật sự chấn động, hành động này nhục mạ một người đến tột cùng, Từ Phượng Niên cười nói: "Đừng tưởng rằng Bản thế tử không biết ngươi là ai, họ Triệu kia, ngươi là con trưởng của Tĩnh An Vương Triệu Hành. Ngươi và ta đều là Thế tử, sao có thể chênh lệch lớn như vậy?"

Gò má của gã Thế tử họ Triệu bị vỗ cho đỏ, gã nhìn thẳng Từ Phượng Niên, bình tĩnh nói: "Bắc Lương Vương võ công cái thế, phụ vương ta lại chuyên tâm phật đạo, tự nhiên không thể so sánh."

Lời này có huyền cơ, cũng không đơn giản, ai cũng nghe ra được vị Thế tử Tĩnh An Vương này đang trêu chọc Từ Phượng Niên, rằng hắn ta có cảnh phong quang hôm này, chẳng qua là ỷ vào người cha bêu danh 'nhân đồ khắp thiên hạ mới có, cũng không phải do tự lực của Từ Phượng Niên.

Bộp!

Từ Phượng Niên dùng sức đập Tú Đông đao thật mạnh lên mặt gã Thế tử Tĩnh An Vương họ Triệu, khóe miệng của gã đang rỉ máu, Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Nói cho cùng, ngươi cũng nên được ban thưởng! Bản thế tử thưởng cho ngươi được kề má vào vỏ đao Tú Đông của Bản thế tử!"

Gã họ Triệu vẫn là cứ gắng gượng cười.

Tên người hầu của Tĩnh An Vương Phủ đã chuẩn bị liều mạng cứu chủ, nhưng Từ Phượng Niên lại nhẹ nhàng nói rằng: "Món quà là thuyền rồng vàng này, Bản thế tử sẽ nhận, làm phiên ngươi nhảy xuống thuyền tự bơi về bờ, nói lại với Triệu Hành, để hai cha con đi ra khỏi thành nghênh tiếp đại giá."

Gã Thế tử họ Triệu cũng không chùi đi vết máu màu đỏ tươi trên mép, trực tiếp đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, chậm rãi nói: "Tương Phiên chắc chắn cung nghênh đại giá."

Từ Phượng Niên không có để ý việc gã Thế tử Tĩnh An Vương sẽ ngay lập tức trở thành một con chó rớt nước, khuôn mặt của hắn tươi cười ấm áp nhìn các vị tiểu thư cô nương, sau đó quay đầu nhìn về người đang núp ở góc phòng đó là con trai của Triệu Đô thống, và con thuồng luồng rụt rè Vi Vĩ, câm Tú Đông đao đập vào đầu mỗi người một cái, mỉm cười nói: "Một vị là con trai của quan cao tứ phấm, kéo bè kết phái, kéo gã Thế tử họ Triệu tới đây, khá lắm. Một vị là con của Long vương gia Thanh Châu, dám giương cung bắn tên, dám đụng hỏng thuyền rồng vàng, đúng là anh hùng hảo hán."

Theo lão Kiếm Thần đi tới tâng ba bên ngoài khoang thuyền, Khương Nê nhìn thấy mọi chuyện, vẻ mặt của cô trở nên cổ quái.

Từ Phượng Niên lại ương ngạnh ngang ngược đối với người bên ngoài phủ như vậy sao? Trước đây ở Bắc Lương Vương Phủ, chỉ thấy hắn trêu chọc nha hoàn tỳ nữ quý phủ, ra khỏi Bắc Lương, đến Thanh Châu, liền tùy ý trêu đùa Thủy Sư Thanh Châu, nàng vốn cho là hắn chỉ biết khi dễ những cô gái yếu đuối.

Từ Phượng Niên không vội thu thập Vi Vĩ và gã họ Triệu, quay đầu nhìn về nhóm tiểu thư thiên kim Thanh Châu, khuôn mặt tươi cười xán lạn nói: " Các vị tỷ tỷ muội muội nào biết pha trà, chúng ta cùng uống trà ngắm cảnh, làm thơ ngắm trăng gì gì đó, Bản thế tử chắc vừa hành động chán ghét, làm hoảng sợ các vị tỷ tỷ muội muội, như thế này để ta lấy trà thay rượu, tự phạt ba chén mười ly, như thế nào?”

Có vị tỷ tỷ lấy chông ở Bắc Lương, khuôn mặt của cô ấy như trứng ngỗng, cô nương đó không sợ Thế tử Bắc Lương chút nào, xung phong nhận việc cười nói: "Ta có mang theo chút chè xuân thần cùng một bộ trọn vẹn trà cụ qua đây, còn chưa kịp pha trà ý!

Từ Phượng Niên và nữ tử trên thuyền liền tưởng như hai người thân quen đã lâu, nói chuyện đến rối tinh rối mù, cười ha hả nói: "Là duyên phận, là duyên phận."

Khương Nê khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc, liếc nhìn một cái, người này giấu đầu lòi đuôi, tâm tính lập tức liền lộ ra rồi.

Ghê tởm!

Vừa là kẻ ác đánh sưng mặt người khác, nhưng lại ngay sau đó cùng một đám cô nương liếc mắt đưa tình, đúng là tên ghê tởm!
Bình Luận (0)
Comment