Chương 186: Tương Phàn
Chương 186: Tương PhànChương 186: Tương Phàn
Từ Phượng Niên mỗi khi tiến một bước, Vị Vĩ cùng gã họ Triệu liền lui lại hai bước, thẳng đến khi không còn đường thối lui, Từ Phượng Niên đi tới cửa sổ, vừa vặn chứng kiến Thế tử Tĩnh An Vương cùng người hầu nhảy xuống nước. Mắt Từ Phượng Niên nheo lại, sắc mắt của hắn thâm trầm. Năm đó lão hoàng đế có tâm thuật đế vương đăng phong tạo cực đột nhiên băng hà, trong hoàng cung, mật chiếu phía sau chiếc bảng chữ "Quang minh chính đại " không cánh mà bay, lập tức xuất hiện tràng diện hỗn loạn tám Hoàng tử cạnh tranh ngôi vị, xảy ra chuyện bất ngờ, đầu tiên là thái tử bị phế truất, lão thủ phụ thủ lĩnh phái thanh lưu hỗ trợ Thái tử cũng chết, không ai ngờ sau khi tiên hoàng băng hà ba ngày Thái tử lại chết bất đắc kỳ tử, ngay sau đó Lục hoàng tử là Triệu Hành thanh thế nổi trội nhất, thái hậu đối với đứa con trai hiếu thuận nhất này cũng rất coi trọng, bè phái ngoại thích cùng phía văn thần hợp tác với nhau, mà Triệu Hàn lúc đó cũng viết xuống câu thơ " Đề binh bách vạn khu mãng nô, lập mã lập bi đệ nhất phong”, có thể nói là khi bây giờ Tĩnh An Vương phong quang vô hạn, một thời gian sau, ai ngờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, Nhị hoàng tử lúc đầu không hề được coi trọng đột nhiên xuất hiện, được hoạn quan, nội thị và quân bộ võ tướng chống đỡ, đầu tiên là bí mật giam cầm thái hậu, sau đó triển khai một loạt hành động ám sát, mấy vị ngoại thích đang nắm đại quyền trong một đêm đều chết oan chết uổng, di chiếu lần thứ hai xuất hiện, bên trên viết lên rõ ràng Tiên hoàng muốn Nhị hoàng tử đăng cơ, Nhị hoàng tử danh chính ngôn thuận ngồi lên bảo tọa của hoàng đế, dù cho như thế nào để có hoàng đế bệ hạ ngày hôm nay, tám vị Hoàng tử cạnh tranh với nhau, là hoạ từ trong nhà mà ra, cuối cùng chỉ có chết một mình Thái tử, thật ra những người sáng suốt đều hiểu là hoàng đế bệ hạ đã nhân từ nương tay, so với việc các Hoàng tử, Hoàng tôn đều chết thì đã tốt hơn nhiều lắm, Triệu Hành và Hoàng tử khác đều lần lượt được phong phiên vương, có ấn địa quân quyền, tuy nói có tôn tại một bộ « tông phiên pháp lệ » vạn phần khắc nghiệt, người trong thiên hạ cũng chưa từng nghe thấy có nửa câu bực tức từ Tĩnh An Vương Triệu Hành hay Hoài Nam Vương Triệu Anh, và các phiên vương khác...
Còn như chủ tớ hai người kia làm cách nào đến được thành Tương Phiên, đây cũng không phải là việc mà Từ Phượng Niên quan tâm, suy tư một chút, gã quay đầu nói với Ninh Nga Mi rằng: "Những tên Hoàng Lang kia đều đạp xuống nước, một con thuyền lâu không chịu tải được nhiều người như vậy, nói cho tên tướng quân chỉ huy thuyền rồng dẫn theo bọn chúng mà bơi tới mỏm núi, bên đó có người đang dọn sẵn bàn ăn chờ bọn họ, đồng thời ngươi nói với Vương Lâm Tuyền phụ trách tiếp đãi bọn họ tử tế, bản thế tử xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Ninh Nga Mi lĩnh mệnh đi, các thiên kim tiểu thư của nhà quan lại, sĩ tộc Thanh Châu nghe được Thế tử Bắc Lương thế tử nói đều nhìn nhau mà cười, đối với các nàng mà nói, Đại Trụ Quốc hay Thế tử Bắc Lương đều là những nhân vật cao không thể với tới, những tranh đấu trên triều đình, dù như thế nào cũng không vạ lây đến các nàng, các nàng cũng không tham dự trực tiếp vào giữa cuộc tranh đấu của các phiên vương, Thanh đảng giỏi xem xét thời thế, thoát thân, an mạng quyên mưu, vốn được xưng đệ nhất trong triều đình, nếu không như vậy, trong ba mươi châu, tại sao lại nổi lên nhất Thanh đảng Thanh Châu? Vị Thế tử Bắc Lương có chút thú vị, dù cho bề ngoài là đánh vào mặt mũi của Thủy sư Thanh Châu, nhưng thực chất mục đích bên trong lại nhắm thẳng vào Tĩnh An Vương Phủ, kể từ đó, mối quan hệ giữa Tĩnh An Vương Triệu Hành và Thanh đảng sẽ lưu lại khoảng cách, đoán rằng ngay cả đến các lão tổ tông cũng đang buồn rầu rất nhiều, nghĩ đến đó các tâm tình của các nàng cũng thoải mái hơn, Thanh Châu gia tộc kết thành một đoàn là thật, tuy vậy một nhà là con sâu làm rầu nồi canh cũng sẽ bị mọi người buông bỏ, so với việc đều phải điều thủy quân phối hợp, còn không bằng ở một bên ngồi thuyền uống trà ngắm cảnh với Thế tử Bắc Lương điện hạ, có khi còn lời một mánh lớn?
Từ Phượng Niên rốt cục lấy lại tinh thần, đi tới góc, ném con trai Triệu Đô thống ra ngoài cửa sổ, gã kêu thảm rớt vào trong nước, lại hướng tới Vi Vĩ, kẻ như con thú hoang bị nhốt luôn liều mạng tranh đấu nói rằng: "Thuyền này bản thế tử dùng một lát, tới ngoài thành Tương Phiền, ân oán xóa bỏ, ngươi thấy như thế nào?”
Vi Vĩ rất ngạc nhiên, gã đã sớm tuyệt vọng thậm chí đã tính toán xong việc liều mạng lập tức bộ mặt rõ lỗ chỗ trở nên kinh hỉ, bộp một tiếng quỳ xuống, đầu của gã đập mạnh lên sàn thuyền, run giọng nói: "Tạ ơn Thế tử điện hại"
Từ Phượng Niên lấy chân đạp vào đầu thuồng luồng hung ác Vi Vĩ, cười mắng: "Đồ không có mắt, nghe nói ngươi vót đến nhọn cả đầu muốn cùng Lý Hãn Lâm làm anh em kết nghĩa, ngươi không biết gã mấy năm nay ngày ngày đều phải chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?"
Tuy nói Vi Vĩ đang quỳ còn bị đạp vào đầu, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu ưỡn mặt, siểm nịnh, cười nói: "Đầu do tiểu nhân có mắt như mù."
Co được dãn được là đại trượng phu, ở đâu cũng đều như vậy. Cho dù là như Vi Vĩ suốt ngày chỉ biết làm một kẻ quần áo lụa là vô dụng, nhưng 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, gã vẫn biết cách ứng đối hợp lý.
Từ Phượng Niên cười nói: "Đứng lên đi, nam nhi dưới đầu gối là vàng, nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra.
Vi Vĩ cẩn thận từng li từng tí đứng lên, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng Bắc Lương thế tử câu nói tiếp theo liền lần thứ hai đưa hắn đánh về nguyên hình: "Ngươi tài bắn cung không kém, nghe nói là phải bắn chết nữ nhân mới luyện ra được, đi ra kia nhắm bắn thử tên con trai của Triệu Đô thống một mũi tên, bắn chết, ta sẽ giới thiệu Lý Hãn Lâm cho ngươi, bắn không chết thì..."
Vi Vĩ trâm mặc không nói.
Từ Phượng Niên làm bộ làm tịch lau đi bụi bặm trên người của Vi Vĩ, nhẹ giọng nói rằng: "Bạc của Vương Lâm Tuyền cũng là bạc của Bản thế tử. Ngươi thật coi cả cái Thanh Châu này đều là Thanh đảng sao? Chuyến này đi Tương Phiền, tự có người sẽ thay ngươi nghĩ nên làm như thế nào tố cáo bản thế tử cho tốt, sẽ nói ta kiêu căng trên hồ Xuân Thần thế nào, hành hung, nhục mạ, ẩu đả Thế tử Tĩnh An Vương ra sao. Vì vậy khi ngươi đi ra ngoài bắn tên, nhớ kỹ hành động bí mật một chút, Bản thế tử có thể bảo đảm nhóm tỷ tỷ muội muội cũng sẽ không nói loạn, ý ngươi như thế nào?"
Vi Vĩ khom người thở dài sau đó sải bước rời khỏi buồng nhỏ trên thuyền.
Từ Phượng Niên ngồi vào trước bàn, bên cạnh tiểu mỹ nhân có khuôn mặt trứng ngỗng, nàng đang giơ lên một cổ tay trắng như tuyết để pha trà, cùng với xung quanh đều là các vị thiên kim tiểu thư Thanh Châu, góp thành một bàn, Từ Phượng Niên kiên trì chờ nước trà xuân thần rót đầy chén, hắn không ngại ngần quan sát khuôn mặt, tư thái của những vị tiểu thư bên cạnh, phần lớn cũng chỉ có nhan sắc bình thường, chỉ có tiểu cô nương pha trà bên cạnh nhìn còn tạm ổn, Từ Phượng Niên thản nhiên vòng tay ôm chầm lấy cái eo nhỏ tinh tế của nàng, nàng ta cũng không ngăn lại, dưới bàn hắn đưa chân khầu nhẹ chân của nàng, chân nàng được bó lại như củ ấu ngó sen, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của mỹ nhân Thanh Châu, cười tủm tỉm hỏi: "Xin hỏi phương danh của tỷ tỷ, bản thế tử có một chiếc quạt tên là đào hoa mỹ nhân phiến, khi quay về sẽ vẽ hình tỷ tỷ ở trên mặt quạt, mỗi ngày ta sẽ đều thưởng thức."
Mỗi ngày thưởng thức?
Một bàn hồng lục oanh yến đều đồng thời nhìn về phía khuôn mặt trứng ngỗng của nữ tử pha trà, trong ánh mắt của các nàng đều xen lẫn bỡn cợt và đố kị.
Nữ tử bị Từ Phượng Niên ôm eo, ở nhà gia giáo cũng không phải tâm thường, cho tới nay hành động hay trò chuyện đều toát ra khí khái hào hùng không thua nam tử, chỉ là lúc này lại bị công nhiên đùa giốn như vậy, vẫn là ăn không tiêu, một chiếc eo thon nhỏ không dám tránh, cũng không muốn tránh, làm bộ dạng tiểu thư biết vâng lời, chăm chú pha trà. Gia thế của nàng thật không đơn giản, Ly Dương vương triều có bốn trụ cột, Thanh đảng là một trong đó, tuy thực lực yếu nhất, nhưng so ra trọng lượng lời nói cũng không phải tâm thường, vương triều có mười hai vị trụ quốc cùng với bốn trụ cột trên, đại lão đứng đầu Thanh đảng phân ra bốn cái ghế, cô nương này thuộc trong một gia tộc chiếm giữ một ghế trong đó, người ngồi chiếc ghế đó đã có ba mươi năm gian nan trằn trọc với từng chức vị trong Binh bộ, Hộ bộ, Lại bộ, tam đại bộ, môn sinh cố lại vô số kể, có danh tiếng trên quan trường là tọa hai triều bất đảo ông, từng có người nói đùa vị bất đảo ông này số lần chính mắt thấy long nhan, so với lão thủ phụ chỉ ít hơn một chút.
Từ Phượng Niên rốt cục nâng chén trà, uống trà như rượu, không có gì phong nhã đáng nói, cười nói: "Buổi tối các tỷ tỷ muội muội nếu như cảm thấy đệm chăn không đủ ấm áp, phân phó một tiếng, bản thế tử lập tức tự tay mang đến áo ngủ dày bằng gấm."
Tự nhiên đáp lại chỉ là những biểu cảm ngượng ngùng hờn dỗi.
Mỹ nhân pha trà có khuôn mặt trứng ngỗng lặng lẽ nhìn gò má của Từ Phượng Niên, dường như đã nhận thấy được manh mối gì, nàng suy nghĩ xuất thần.
Từ Phượng Niên quay đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nàng cười cười nhẹ nhàng, lắc đầu.
Sau khi uống trà, khiến một bầy oanh oanh yến yến tươi cười nói chuyện rôm rả, Từ Phượng Niên xin lỗi mọi người một tiếng rồi rời khỏi bưồng nhỏ trên thuyền, đi tới đầu thuyền, Ngư Ấu Vi vẫn chưa leo lên thuyền rồng vàng, nhưng Khương Nê và lão Kiếm Thần đã đứng ở một bên.
Vi Vĩ đã dùng một mũi tên bắn chết kẻ một ngày trước vẫn còn xưng huynh gọi đệ với gã, kẻ họ Triệu quần áo lụa là, gã ngồi bệt ở đuôi thuyền, trên tay của gã đang cầm đại cung cũng đờ ra.
Từ Phượng Niên mở miệng cười hỏi: 'Gã không phải say sóng chứ?"
Khương Nê cười lạnh nói: "Trà vừa rồi có phải uống rất ngon?”
Từ Phượng Niên rút ra một mũi tên Bắc Lương đang cắm trên thân thuyền rồng, hắn nắm nó trong tay, thân thể của gã lười biếng tựa trên mạn thuyền, nhìn mặt hồ rộng mênh mông, nhẹ nhàng nói: "Không có vị đạo trưởng nào đó nên xem ra vẫn kém xa."
Vẻ mặt của Khương Nê không chút thay đổi hỏi: "Thật muốn đi Tương Phiền sao?"
Từ Phượng Niên gật đầu.
Khương Nê nhíu mày: "Ngươi thật không sợ Tĩnh An Vương Triệu Hành mang ra mấy ngàn nhân mã nghiền ngươi thành bột mịn?”
Từ Phượng Niên bật cười ròn rã: "Bắc Lương Vương Thế tử điện hạ chết ở Tương Phiền, đây là địa bàn quản lý của Triệu Hành, gã không đảm đương nổi cái tội danh này, gã năm đó nếu là thật sự tâm ngoan thủ lạt, không phải người không quả quyết như vậy, thiên hạ này chính là của gã rồi. Triệu Hành, vị phiên vương này vận khí không tính là kém, nhưng luôn làm cái gì cũng chịu thất bại trong gang tấc, chí hướng là có, năng lực cũng không kém, Tương Phiền năm đó bị phá thành, còn sót lại hai vạn bách tính gần chết, cờ xí đầu tường đã phải đổi, hai vạn người đều giống như bò điên đều phải bò ra ngoài thành Tương Phiền, tòa thành này triệt để thành một tòa thành trống không, tử thành, nhưng dưới tay Triệu Hành quản lý, phổ biến Hoàng lão học thuyết vô vi, bây giờ Tương Phiên nhân khẩu một lần nữa khôi phục đến mấy trăm ngàn người, thiên hạ coi đây như một thuyết pháp trọng trấn mang theo bên mình, danh xứng với thực, Tĩnh An Vương, cái này phiên vương phong hào thật tốt, Triệu Hành ở trong dân chúng Thanh Châu có danh tiếng thật tốt, xem như trong bảy phiên vương là phiên vương tốt nhất, người như thế, sẽ trọng danh tiếng, ta có cái gì phải sợ? Nói không chừng Triệu Hành còn đang phải lo lắng có người giá họa cho hắn, hận không thể đưa binh mã đến hộ giá cho ta. Tiểu tượng đất, ngươi có tin hay không?"
Khương Nê vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi nói bừa!?"
Lão Kiếm Thần thản nhiên cười nói: "Từ tiểu tử cũng không có nói mò."
Từ Phượng Niên hai tay bẻ mũi tên của Bắc Lương cong lại đột nhiên cười nói: "Nghe nói Tương Phiên có hơn mười vạn cô hồn dã quỷ không chịu đầu thai, tiểu tượng đất, đến khi đó ngươi cẩn thận một chút."
Kêu lên một tiếng, sắc mặt của Khương Nê trắng bệch, cố tỏ ra mạnh mẽ nói: 'Phải sợ gặp báo ứng cũng là ngươi, có quan hệ gì tới ta! Trước đây Tương Phiên nếu không phải Đại Trụ Quốc quyết tâm muốn vây thành, không chịu chiêu hàng, không chịu chừa lại một cửa lui, Tương Phiên làm sao có thể biến thành tử thành!"
Mười năm vây thành, trong thành, người như súc vật đều bán theo cân.
Từ mẫu cắt thịt con, ác phụ ném con vào nấu nồi, nhân gian đủ loại thiện và ác đều ở trong tòa quỷ thành này, mở rộng một cách cực đoan, một tấc đất một tấc máu, một tấc cây cỏ một tấc bi thương, tương phiên có âm khí nặng nề, không cách nào tưởng tượng.
Mười năm chiến tranh, triều đình nghiêm lệnh không cho phép bất kể sĩ tử nào được phép nhấc bút miêu tả trên văn thơ.
Chân tướng phải thảm liệt đến mức nào?!