Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187 (1): Đại Tiếu Đại Triều

Chương 187 (1): Đại tiếu đại triều Chương 187 (1): Đại tiếu đại triềuChương 187 (1): Đại tiếu đại triều

Từ Phượng Niên trêu ghẹo nói: "Có lý, khi vào Tương Phàn, ngươi nhớ cách ta xa một chút. Bằng không bản thế tử vì sao chém nhiều thượng giai cây đào như vậy ở trong phủ Tấn Lan Đình, còn không phải bởi vì Ngụy gia gia là cao nhân của Cửu Đấu Mễ đạo, tốt hơn hết là mang theo thêm mấy thanh kiếm gỗ đào trảm yêu trừ ma, mấy ngày nay ngươi nhanh lôi kéo làm quen hắn. Bằng không đến khi ngươi bị vô số cô hồn dã quỷ quấn thân, nữ tử vốn là Âm thể, dương khí trên người thua xa nam tử, dù cho Lý lão Kiếm Thần cũng không cứu được ngươi."

Sắc mặt của Khương Nê càng thêm trắng bệch, ấp úng ân ân, muốn phát tiết cơn giận của mình, lại không biết nói gì.

Tư sắc của Tiểu Nê Nhân vẫn có thể xếp hạng một trong ba vị trí đầu những mỹ nhân mà Từ Phượng Niên từng nhìn thấy trong đời, đệ nhất đương nhiên là Bạch Hồ Nhi Kiểm thư hùng mạc biện(không phân biệt được nam hay nữ), bảng nhãn là nữ tử đã nhìn thấy ở bờ sông Lạc Thủy trong 3 năm du lịch, đến nay không biết là nữ tử sĩ tộc hay là hà bá Lạc Thủy, chỉ là nàng đẹp đến vậy, nữ tử hai mươi mấy tuổi, dung nhan vẫn giống như hoa văn đã định sẵn trên bàn cờ Thập Cửu Đạo, vừa tinh xảo, lại không thay đổi bao nhiêu. Còn Tiểu Nê Nhân thì khác, mấy năm nay nàng vẫn luôn trưởng thành, bộ ngực xứng với phong hào Thái Bình công chúa của vong quốc công chúa năm xưa sớm đã không còn "Thái bình", mà là gồ lên, nói không chừng tương lai một ngày nào đó sẽ lặng yên sánh ngang cùng Bạch Hồ Nhi Kiểm, lúc này sắc mặt của Tiểu Nê Nhân rất xấu, lại có phong tình khác, Từ Phượng Niên thích trêu chọc nàng khi dễ nàng tính kế nàng, một phần nguyên nhân là thói quen thành tự nhiên, lại có nguyên nhân là đáy lòng cảm thấy Tiểu Nê Nhân nghiêm mặt trầm lặng tuy đẹp thì cũng đẹp, nhưng linh khí không nhiều lắm, không đáng yêu bằng lúc nàng nổi giận ảo não.

Lão Kiếm Thần không đành lòng Khương Nê ngây thơ bị Từ tiểu khốn nạn này lừa gạt doạ sợ, tức giận lên tiếng nói: "Nha đầu, tiểu khốn nạn này cố ý lừa gạt ngươi, người ta nói quỷ hồn giống như thần tiên, tin thì có không tin thì không. Lão phu hành tẩu giang hồ nhìn khắp kỳ cảnh dị sĩ thiên hạ, nói đến thần tiên, cũng chỉ có Tề lão đạo mới xứng được gọi như thế. Nếu Tương Phàn thật có mười vạn cô hồn dã quỷ không muốn đầu thai, mấy trăm ngàn người sống mấy năm nay làm sao sinh tôn?"

Từ Phượng Niên cười hắc hắc, làm lơ trước xưng hô châm chọc của Lý Thuần Cương, cái thứ mặt mũi, hắn không xem ra gì, đây không phải là thế tử điện hạ trời sinh đã có, mà là bản lĩnh bị bức ra. Tiếp tục uốn cong mũi tên trong tay, huýt sáo, nhàn nhã. Điều khiến lão Kiếm Thần thất vọng nhất chính là những lời bịa chuyện nhảm nhỉ của Từ tiểu tử lại có lực sát thương cao hơn lời khuyên giải nghiêm túc của lão, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Khương nha đầu vẫn trắng bệch, dường như bước tiếp theo sẽ chạy đi đến bên cạnh Ngụy Thúc Dương tay cầm kiếm gỗ đào, lúc này còn chưa tới Tương Phàn đâu. Khương Nê sợ hãi quỷ thần đến sâu tận xương tủy sợ hãi nói rằng: "Vậy ta không vào thành, cứ đợi ở trên thuyền!"

Lão Kiếm Thần bất đắc dĩ đành phải trợn to trắng, than thở, nghĩ thầm thằng nhóc khốn nạn này thực sự là khắc tinh trong vận mệnh của Khương nha đầu.

Từ Phượng Niên cười nói: 'Đến Tương Phàn, chúng ta sẽ muốn bỏ thuyền đi đường bộ rồi, đến khi đó ngươi làm sao? Ở Lại trên thuyền cả đời hả? Ta có thể nói rõ với ngươi, trong hồ cũng có vô số Ma Nước chết oan, ngươi sẽ không thật sự cho rằng mười năm công thủ chiến của Tương Phàn chỉ đơn giản là công thành chiến? Chỉ có thủy sư Tương Phàn chết hết trước, mới xảy ra tình tiết vây thành. Trong thành dù gì còn có Chu Thiên Đại Tiếu do thiên sư Long Hổ Sơn mở ra, ngoài thành có cái gì?"

Khương Nê không lời chống đỡ, khóc không ra nước mắt.

Lý lão đầu nhi thực sự có chút nghe không vô, xoa xoa vị trí đũng quần, dự định đi quanh Hoàng Long lâu thuyền dạo một chút. Hai kẻ oan gia dở hơi muốn làm ầm ï thế nào thì cứ ầm ỉ ấy, lão không có hứng thú xen vào.

Khương Nê sợ hãi hỏi: "Lão thần tiên Long Hổ Sơn bày 36500 Chu Thiên Đại Tiếu, rất hữu dụng sao !?" Từ Phượng Niên liếc nhìn bóng lưng của Lý Thuần Cương, găn giọng nói: "Chuyện này đương nhiên rồi, Chu Thiên Đại Tiếu này là nghỉ lễ chính thức tối cao của đạo môn, thiết lập 1200 phần vị thần đàn, quy mô hùng vĩ, nói chung chỉ có nghi lễ cực lớn trong nhà thiên tử hoặc là đạo giáo tổ đình mới có, một chữ Tiếu này, nghĩa chữ là ở nói về lễ nghi rót rượu, nói đơn giản chút, cho dù đạo sĩ mũi trâu mời thần tiên trên trời uống rượu, Chu Thiên Đại Tiếu ở bản triều trước đây cực trí bất quá là vì hoàng tử thiết tiếu 2400 Thánh thật hạ phàm, để cầu phúc tiêu tai, so với 3600 Phổ Thiên Đại Tiếu mà thiên tử cử tiếu để cầu hộ quốc hộ dân. Tương Phàn do Thiên Sư phủ, và 36500 lớn tiếu chưa từng có trong lịch sử sáng lập đạo thống, giống như mời trấn thánh tiên nhân trên trời, trước đây chỉ tiêu phí cống phẩm hạng nhất đã tiêu hao 900,000 ngân lượng của quốc khố, chuyện này nếu còn vô ích, Thiên Sư phủ đã sớm tốt dọn ra khỏi Long Hổ Sơn”"

Khương Nê trọng trọng gật đầu, nắm chặt nắm tay, sắc mặt giãn ra rất nhiều.

Không ngờ Từ Phượng Niên lại đổi giọng, cười u ám nói: "Thế nhưng đừng quên, như ngươi mới vừa nói Tĩnh An Vương phải đem ra 2000-3000 binh mã để đối phó ta, có thể thấy được địch nhân có bản lĩnh càng lớn, thì càng phô trương, nếu như Quỷ Thành Tương Phàn không có yêu ma hung ác không dễ khuất phục, vì sao vương triều phải tiêu nhiều tiền như vậy?"

Khương Nê lại bị sợ choáng váng.

Từ Phượng Niên thuận tay ném cung tiễn cho một tên khinh ky Bắc Lương đang thu gom mũi tên ở dưới lầu, đi vê phía Khương Nê, nhẹ giọng nói: "Ta thì khác, không chỉ có Ngụy gia gia trợ trận, trên người còn mang rất nhiều đạo môn pháp khí, chờ đến Tương Phàn, ngươi cứ ngủ cùng ta một chỗ, cùng giường là tốt nhất, không cùng giường cũng phải cùng phòng."

Khương Nê đá một cước vào đầu gối của Từ Phượng Niên, mang theo tiếng khóc nức nở tức giận nói: "Ta thà bị dã quỷ hại chết, cũng không ở cùng một chỗ với ngươi!"

Từ Phượng Niên khom lưng vỗ võ áo choàng trắng gấm sang quý như danh ngọc, vươn ngón tay cười nói: "Có cốt khít"

Từ Phượng Niên giả vờ nhớ tới cái gì, bụng dạ khó lường ôn hòa cười nói: "Đúng vậy, nhớ ra rồi, mười vạn du hồn Tương Phàn là tử địch với Từ Kiêu, cho dù là tử địch không đội trời chung thù với bản thế tử, sau khi ngươi bị lũ dã quỷ hại chết, khẳng định đặc biệt có cùng ngôn ngữ, chúng nó càng thích ngươi, ngươi lại càng không thể chuyển thế đầu thai, các ngươi có thể cả ngày lẫn đêm cùng nhau nói xấu ta, cùng nhau nói mười năm trăm năm nghìn năm...”

Tiểu Nê Nhân nhìn chằm chằm tên thế tử điện hạ hèn hạ nhất âm hiểm nhất vô lại nhất, thóc thút thít, khóc đến nỗi cặp mắt đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment