Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 188 - Chương 188: (2)

Chương 188: (2) Chương 188: (2)Chương 188: (2)

Từ Phượng Niên lặng lẽ thở dài, thu liễm thần sắc, tự tay đi lau nước mắt trên gương mặt của tiểu ny tử, nhưng không đợi Khương Nê quay đầu, tay hắn liền lùi về, dịu dàng nói: "Cô gái ngốc, thật sự tin lời nói bậy bạ của ta sao, ngươi nghĩ đi, nha đầu ngươi muốn dùng Thần Phù ám sát ta, lũ u hồn dã quỷ sao lại muốn hại chết ngươi, chúng ước gì ngươi sống lâu trăm tuổi để báo thù rửa hận thay chúng, có phải hay không?”

Khương Nê đờ đẫn gật đầu, khóc thút thít ậm ừ.

Từ Phượng Niên xoay người nhìn về phương hướng Tương Phàn, hai tay vỗ đao, gió nhẹ bắt đầu quất vào tay áo, làm nổi bật một đôi mắt phượng còn cả dấu ấn đỏ thâm trên trán, khiến thế tử điện hạ trông cứ như thần tiên.

Từ Phượng Niên nhẹ giọng lẩm bẩm: "Vậy nên ngươi sợ cái gì, phải là ta sợ Tương Phàn mới đúng. Ngươi biết ta thật tin phật, tin lục đạo luân hồi, tin nhân quả báo ứng."

Khương Nê lau khóe mắt, ngô nghê hỏi: "Vậy ngươi còn đi Tương Phàn không?"

Từ Phượng Niên cười nói: "Đi xem náo nhiệt chứ, 36500 Chu Thiên Đại Tiếu, ngươi không muốn kiến thức một chút sao?”

Khương Nê lắc đầu nói: 'Không muốn chút nào!"

Từ Phượng Niên duỗi người, nói: "Đi, ngươi nên đi đọc sách."

Thư tịch đều ở trên thương thuyền, hai người kẻ trước người sau đi xuống Hoàng Long lâu thuyền, Từ Phượng Niên nói ôm nàng nhảy qua, nàng không chịu, Từ Phượng Niên đành phải dừng hai chiếc thuyền, giữa hai thuyên đặt một tấm ván, Từ Phượng Niên để cho Khương Nê đi trước, nàng đi rất cẩn thận như đang đi trên băng mỏng, nhưng chuyện thiên hạ càng sợ sẽ càng dễ phát sinh, đi tới phân nửa, Khương Nê liền loạng choạng suýt chút nữa rớt vào hồ Xuân Thần, may mà được đôi tay của Từ Phượng Niên vịn chặt đầu vai nàng, nhưng nàng mắc chứng say sóng nghiêm trọng lại không biết bơi, sau khi ổn định thân hình thì không dám nhúc nhích nữa. Từ Phượng Niên dở khóc dở cười đành phải ôm lấy nha đầu kỳ lạ nhát gan lại dám ám sát mình, nói gan lớn lại không dám đi thêm một bước, không để ý nàng giãy giụa, như đi trên đất bằng bước lên boong thuyền, buông nàng xuống, kết quả bị nàng đấm đá một trận, ở bên trong khoang thuyền nàng vừa đọc sách vừa nghiến răng nghiến lợi, Từ Phượng Niên chuyên tâm lưỡng dụng, vừa nghe Khương Nê học bài vừa xem Thanh Châu địa lý chí, trên bàn đặt có một tấm bản đồ Tương Phàn đặc biệt do Vương Lâm Tuyền sưu tập được.

Nhìn gần bản đồ, chính là một tòa hùng thành.

Mấy ngày kế tiếp, các danh viện thiên kim Thanh Châu chia ra rời đi, các nàng có lẽ không muốn đi Tương Phàn, thứ nhất Quỷ Thành âm khí quá nặng, thứ hai không muốn bị Tĩnh An Vương phủ nhìn thấy mình cùng Bắc Lương thế tử điện hạ rời khỏi Lâm thành.

Tiểu mỹ nhân có khuôn mặt trứng ngỗng là vị cuối cùng rời đi, đã nhiều ngày hơn phân nửa thời gian đều ở thưởng trà nói chuyện phiếm cùng thế tử điện hạ, nàng đã bị sờ tay, đạp lên chân ngọc, ôm lấy eo nhỏ, xoa mặt, may mà thân thể còn nguyên vẹn, rốt cuộc là vạn may mắn hay là bất hạnh, nhìn vẻ mặt lưu luyên lúc chia tay của nàng, dường như khả năng thứ hai là chủ yếu. Thanh Châu nữ tử trọng công danh khinh sinh tử, bao năm qua vào cung tuyển tú, đều đứng đầu các châu. Nếu Bắc Lương thế tử có thể thế tập võng thế, theo quy tắc sẽ có một vị Vương phi, trắc phi hai người, thật làm Bắc Lương Vương Vương phi? Nữ tử thiên hạ ngoại trừ hoàng hậu ra chỉ có mấy vị nương nương có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất cộng thêm một thái tử phi vẫn bỏ trống, có bao nhiêu người có thể so sánh?

Đừng xem Từ Phượng Niên suốt ngày chơi bời lêu lổng, nhưng bất kể là trêu đùa các tiểu thư của sĩ tộc Thanh Châu, hay là nghe Khương Nê đọc sách, hoặc là đờ ra ở đầu thuyền trong màn đêm, thực ra đều đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao nuốt hết Đại Hoàng Đình trong cơ thể, hắn mới chỉ thu nạp Đại Hoàng Đình khoảng hai thành.

Đơn đao Tú Đông trong tay phá lục giáp.

Giữa hoàng hôn, gần sát Tương Phàn thành.

Từ Phượng Niên đứng trên Hoàng Long thuyền, kìm chế phiền não trong lòng, hai ngày nay tin tức không ngừng truyền đến từ bên Lộc Cầu Nhi, không thể gọi là tốt hay xấu, một thái tử đã rất lâu chưa từng xác lập rốt cuộc nổi lên mặt nước, bên kinh thành sóng ngầm cuồn cuộn. Lại có cuộc bình luận mười năm một lần: bình văn bình võ bình mỹ nhân hiện ra dưới ánh mặt trời, trên giang hồ tiên ma loạn vũ, khúc dạo đầu bình võ nói thiên hạ tam giáo thế chân vạc, phật đạo là Bồ Tát, tiên đạo là Lữ Tổ, đạo thần thì Đãng Ma thiên tôn, ba bên sống hỗn tạp nhân gian nhất, gần con người nhất. Vì vậy bình Tây Vực Đại Quan Âm vào nhất phẩm, Long Hổ Sơn tiểu Lữ Tổ vào nhất phẩm, Võ Đang tân chưởng giáo vào nhất phẩm.

Trong bình võ có đơn độc bình kiếm đạo, Võ Đang kiếm si Vương Tiểu Bình cùng kiếm quan Ngô Lục Đỉnh bỗng nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.

Lộc Cầu Nhi viết trong mật thư rằng vị Đại Quan Âm kia đã rời khỏi Tây Vực, tiểu Lữ Tổ, Tề Tiểu Thiên Sư cũng xuống núi.

Hiển nhiên, hơn phân nửa là hướng về phía Từ Phượng Niên.

Kinh thành bấp bênh, các lộ tiên ma ùn ùn kéo đến, Từ Phượng Niên trong lúc vô tình đứng trước con nước lớn nên giải quyết như thế nào?
Bình Luận (0)
Comment