Chương 19: Đao trong tuyết (1)
Chương 19: Đao trong tuyết (1)Chương 19: Đao trong tuyết (1)
Lập đông qua tiểu tuyết đến, nhưng tiết tuyết cũng không có tuyết, điều này làm cho Thế tử điện hạ thích nhất hâm rượu đọc sách cấm trong đêm tuyết cảm thấy đáng tiếc.
Bạch Hồ Nhi Kiểm đã nhập định tại lầu một Thính Triều Đình nửa tuần, nhập định đến mê mẩn, phần nghị lực này khiến cho kẻ không chịu được khổ như Từ Phượng Niên tự ti mặc cảm, nhưng cũng không làm lỡ hứng thú của Từ Phượng Niên tìm thú vui khác ở vương phủ.
Hoa khôi Ngư Ấu Vi sống yên bình tại một viện yên tĩnh trồng hai loại thực vật là cây hải đường và chuối, mèo trắng Võ Mị Nương dường như rất hài lòng với ổ mới, lại mập thêm vài phần.
Từ Phượng Niên cho Ngư Ấu Vi áo lông chồn thượng đẳng nhất, thức ăn tinh tế nhất, nhưng trước sau chưa có lần thứ hai lâm hạnh mỹ nhân ngọc thể nõn nà này, hết sức hờ hững, Lộc Cầu Nhi mập nói đúng, nuôi người giống như nuôi một con đại bàng, phải chậm rãi chăm sóc huấn luyện, vội thì dễ mất đi linh khí, chậm sẽ không nhu thuận.
Bên trong phủ mọi người biết rõ Thế tử Điện hạ thích một mình chèo thuyền du ngoạn, mỗi lần đến giữa hồ thì bỏ lại mấy thứ đồ, lúc khí trời ấm áp còn có thể nhảy vào trong hồ, hơn nửa ngày mới trồi lên mặt nước, có thể nói Thế tử trời sinh tính gần nước.
Ngày hôm nay, Từ Phượng Niên lại vô cùng có nhã hứng làm người lái thuyền, chèo thuyền đến giữa hồ, lẩm bẩm vài câu, buộc mấy khối thịt hươu nướng nóng hầm hập vào một tảng đá rồi ném xuống.
Sau đó năm ở trên thuyền, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp mùa đông, mệt mỏi muốn ngủ, nửa ngủ nửa tỉnh giữa nghe được có tiếng gọi hắn, bèn ngồi dậy, trong đình tạ bên bờ có một nữ tử trưởng thành trong bộ áo khoác lông hồng cừu sa hoa đắt tiền.
Thân ảnh lả lướt quen thuộc đứng cạnh mấy người xa lạ, nàng cố sức vẫy tay, Từ Phượng Niên trông rất ngạc nhiên vui mừng, chèo thuyên quay về, nhảy vào đình tạ, kết quả liền bị nữ tử ôm lấy, đôi môi ướt át cắn vào má của Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên dính dấu son trên mặt vô cùng thân thiết gọi "tỷ tỷ".
Trên đời này ai dám đùa giỡn Thế tử điện hạ như thế, rõ ràng cũng chỉ có trưởng nữ Từ Chi Hổ của Đại trụ Quốc.
Tỷ đệ hai người từ nhỏ đã vô cùng thân thiết, nàng xuất giá sớm, lúc Từ Phượng Niên 12-13 tuổi còn bị nàng lôi lên giường ngủ cùng, nếu như nói trong thiên hạ Bắc Lương Vương Từ Kiêu bao che Từ Phượng Niên nhất, Từ Long Tượng nghe lời hắn nhất, Từ Chi Hổ chắc chắn là người cưng chiêu Từ Phượng Niên nhất.
Vừa được phụ vương gửi thư nói đệ đệ trở về thành, Từ Chi Hổ lập tức thúc ngựa không nghỉ dẫn theo một đám hào nô ác bộc chạy về nhà mẹ đẻ.
Nàng rưng rưng lệ nhéo nhéo gò má của đệ đệ, sờ sờ đầu, xoa xoa bả vai, vẫn không ngừng vỗ cái mông của Từ Phượng Niên vài cái, cuối cùng theo thói quen kiểm tra hạ bộ của đệ đệ, Từ Phượng Niên xụ mặt nói: "Tỷ, nơi đây rất khỏe mạnh, không cần kiểm tra, có người ngoài. Hai vị này, là ai vậy?”
Trong đình tạ ngoại trừ nữ tì ma ma run rẩy khiếp sợ trước tác phong quái gở của Từ Chi Hổ, còn có hai nhân sĩ lạ mặt, đều phong lưu anh tuấn, một mặc thanh sam đeo trường kiếm, ngọc thụ lâm phong. Một người khác khôi ngô hùng tráng, khuôn mặt chính khí nghiêm nghị.
Từ Chi Hổ tự nhiên cười nói, chỉ chỉ, cười nói: "Vị này chính là Thôi công tử của Thanh Hà Thôi thị, kiếm thuật siêu quần, trên đường tỷ tỷ gặp phải giặc cỏ có mắt như mù, là Thôi công tử dẫn gia binh dẹp tan. Vị này chính là Trịnh công tử, hành hiệp trượng nghĩa, ở vùng Quan Trung nổi danh hiệp khách. Đều là ân nhân của tỷ tý"
Hai người đồng thời khom người chắp tay nói: "Bái kiến Thế tử điện hạ."
Từ Phượng Niên mỉm cười nói: "Nếu là ân nhân của tỷ tỷ, thì cũng là ân nhân của bản thế tử, nếu muốn luyện võ học công pháp, nơi này tàng trữ rất nhiều công pháp tốt, để ta cho ngươi đưa các ngươi mấy quyển."
Thôi công tử có tướng mạo trong sáng, ánh mắt cực nóng, nhưng kiềm chế tốt, lập tức từ chối.
Du hiệp Trịnh công tử thì đầu óc cởi mở lập tức gật đầu.
Từ Phượng Niên thì chia ra thầm mắng "Làm bộ làm tịch" cùng "Thiếu đầu óc", tuy vậy sắc mặt vẫn tỏ ra thân thiện, nói rất nhiều lời khách sáo. Từ Chi Hổ không cảm thấy chán, dù sao ở trong mắt nàng, đệ đệ nàng là hoàn mỹ nhất, dù là năm đó lúc học cưỡi ngựa bị ngã sấp mặt lấm lem mặt mũi cũng vô cùng tiêu sái.
Từ Phượng Niên ngoắc tay, sai Khương Nê qua đây, để nàng dẫn hai vị công tử về vương phủ nghỉ ngơi, sau đó cho lui tất cả hạ nhân, chỉ để lại hai tỷ đệ nhiều năm không gặp.
Từ Phượng Niên không khách khí nói: "Tỷ, túi da Thôi công tử này không tệ, nhưng nhìn sao cũng đều thấy tâm thuật bất chính, theo đệ là một kẻ không ra gì, tỷ chớ để bị gạt cả tiên lẫn sắc. Về phần gã đại ngốc kia, hoặc là cực ngốc, hoặc là lòng dạ thâm sâu, cũng không phải thứ tốt. Ngươi đùa với bọn chúng thì được, nhưng đừng động chân tình."
Từ Chi Hổ vươn một ngón tay chỉ vào mi tâm của Từ Phượng Niên, cười quyến rũ nói: "Tỷ tỷ còn cần tiểu tử đệ dạy dỗ sao? Đám nam nhân, tỷ chỉ cần thoáng nhìn, là biết ngay chim trong quần hắn to hay nhỏ, tốt hay xấu."
Từ Phượng Niên cầm tay tỷ tỷ, cầm lấy một trái cam vàng cống phẩm, lột ra, tỷ đệ mỗi người phân nửa, Từ Phượng Niên ném vào miệng, hì hì nói:
"Dường như cơ thể và gân cốt của tỷ tỷ đây đà hơn chút rồi, như vậy là tốt, đừng chịu khổ gầy gò, ta không muốn đi Giang Nam đạo đại khai sát giới đâu."
Từ Chi Hổ đột nhiên bất thình lình khóc thút thít, Từ Phượng Niên còn tưởng rằng tỷ tỷ ở bên kia bị khi dễ, cắn răng nghiến lợi nói: "Tỷ, tỷ nói đi, kẻ nào chọc giận tỷ không vui, đệ dẫn người tịch biên gia sản rồi giết chết!"
Từ Chi Hổ lau nước mắt, rất lâu mới ngừng khóc, kéo tay của Từ Phượng Niên, nhìn vết chai trên lòng bàn tay cùng đầu ngón tay, lại nghẹn ngào: "Tỷ biết đệ ba năm nay sống không dễ dàng, trước kia đệ đời nào chịu nuốt nguyên múi cam vào miệng, dù tỷ tỷ có tước hết sợi cam, đệ cũng chưa chắc chịu ăn.
Tỷ tỷ áo cơm không lo, có thể chịu khổ gì chứ? Cùng lắm chỉ bị người ở sau lưng nói móc là quả phụ vô đức, đối với tỷ tỷ mà nói chỉ là cù lét chọc cười mà thôi.
Nhưng đệ du lịch ba năm, gian nan đi bộ suốt mấy ngàn dặm, tỷ tỷ cũng không dám nghĩ, cha thật tàn ác! Tỷ muốn tìm hắn tính sổ! Nếu hắn không thương đệ, đệ theo tỷ tỷ tới Giang Nam, chỗ đó giàu có phì nhiêu, cô nương không thiếu."