Chương 20: Đao trong tuyết (2)
Chương 20: Đao trong tuyết (2)Chương 20: Đao trong tuyết (2)
Từ Phượng Niên làm mặt quỷ đầu heo, chọc cho tỷ tỷ cười, cười ha ha nói: "Tỷ, ta cũng không phải là hài tử"
Từ Chi Hổ ôm chầm Từ Phượng Niên, kéo đầu của hắn vào cặp vú đồ sộ mà tất cả nam nhân trong Giang Nam đạo đều thèm muốn, hừ hừ nói: "Không phải hài tử, vậy có thể ngủ cùng tỷ, đêm nay đệ đừng hòng chạy trốn”
Từ Phượng Niên không chút xấu hổ nói: "Tỷ, thế này là phong hoá đạo đức."
Từ Chi Hổ véo lỗ tai của đệ đệ, uy hiếp nói: "Có tin giờ ta sẽ đi đồn cho toàn thành biết sự tích anh dũng tám tuổi còn tè dầm của đệ hay không? Chưa hết đâu, mười hai tuổi ngủ cùng giường với tỷ, sáng sớm tỉnh lại tay của đệ không phải đặt ở chỗ này của tỷ tỷ? Ừ ?"
Từ Phượng Niên liếc liếc cặp vú của tỷ tỷ, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nịnh nọt nói: "Tỷ, tỷ đệ chúng ta cũng không cần tự giết lẫn nhau? Đến đến đến, đệ đấm lưng xoa vai cho tỷ."
Hưởng thụ thủ pháp đấm bóp chuyên nghiệp của Thế tử điện hạ, Từ Chi Hổ say sưa thoải mái híp mắt nhìn cảnh hồ, thở dài nói: "Đệ vừa về, Hoàng Man Nhi liên đi, không biết có phải là tỷ rời đi, nha đầu kia sẽ về hay không, tỷ đệ bốn người luôn không thể đoàn viên."
Từ Phượng Niên hỏi: "Tỷ, đợi tuyết rơi nhiều, đi núi Võ đang ngắm cảnh thế giới Lưu Ly?"
Từ Chi Hổ tiêu sái cười nói: "Nếu tên nhát gan không có tim không có phổi đó cầu thiên đạo, để hắn cô đơn cả đời đi, tỷ còn không cần mặt mũi mong cầu hắn sao. Nếu đệ không nhắc, tỷ cũng đã quên có người như vậy.'
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, không nhắc đến chuyện này nữa.
Từ Chi Hổ hôn mạnh vào mặt của Từ Phượng Niên, thản nhiên nói: "Tỷ tỷ đầu óc nhỏ, ánh mắt nhỏ, cho nên chỉ cần có đệ đệ, thiên hạ nam tử đều là tục vật khó coi."
Từ Phượng Niên giả vờ bi thương: "Đáng tiếc là tỷ đệ."
Từ Chi Hổ véo chặt cái lỗ tai, cười mắng "Chết bâm'.
Nữ nhân xuất giá, chính là bát nước đổ đi.
Thời tiết tuyết lớn thì có tuyết rơi nhiều.
Bất kể lưu luyến như thế nào, thời gian nửa tuần đoàn tụ nhanh chóng qua đi, tỷ tỷ Từ Chi Hổ rốt cục vẫn phải vê Giang Nam, nàng nói tuyết rơi, thật không nỡ rời đi.
Ngày đó Từ Phượng Niên giục ngựa tiễn ba mươi dặm đường, cưỡi ngựa trở về thành.
Trở lại vương phủ, Từ Phượng Niên không vui, đầu nóng lên, gọi cả nữ tỳ Khương Nê cùng thị thiếp trên danh nghĩa Ngư Ấu Vi tới chòi ven hồ nghỉ mát thưởng tuyết.
Mặt hồ từ lâu đã kết băng, nhưng tuyết vẫn rơi nhiều không chịu dừng, tạo thành mặt băng trắng xoá, Từ Phượng Niên lắc đầu, đứng lên, nhấp một hớp rượu ấm vào bụng, thì thâm câu nghe không ai hiểu "Lão hồ khôi, đừng chết rét".
Từ Phượng Niên nhìn về phía Thính Triều Đình đối diện, Bạch Hồ Nhi Kiểm đã lâu không lộ diện, trước sách vở võ học mênh mông, liệu có ổn không?
Cuối cùng nhìn hướng núi Võ Đang xa xăm, Từ Phượng Niên không hiểu này tên võ phu cả đời cố gắng siêng năng truy cầu đại cảnh võ học, còn như người điên truy cầu thiên đạo hư vô mờ mịt, càng không hiểu, hắn chỉ biết là năm đó nếu như đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi Thanh Ngưu bằng lòng gật đầu, tỷ tỷ sẽ hạnh phúc.
Cho nên Từ Phượng Niên không có nửa điểm hảo cảm đối với núi Võ Đang truyền thừa ngàn năm. Tỷ tỷ hẹp hòi, hắn còn hẹp hòi hơn.
Từ Phượng Niên rót cho Khương Nê một chén rượu nóng, đưa tới, nàng lại cười mỉa mai.
Nàng đích thực là công chúa vong quốc không giả, thậm chí còn bị sư phụ nói thành nhân vật thiên chi kiêu tử thân phụ vận khí thiên hạ, nhưng ở Bắc Lương Vương phủ, nàng chỉ là nữ tỳ, ăn mặc ngủ nghỉ đều phải theo khuôn phép, nàng run lẩy bẩy trong bộ quần áo phong phanh cùng với đôi mắt mơ hồ trong làn hơi rượu.
Từ Phượng Niên cười nhạo nói: "Ngươi muốn uống rượu, ta đưa rượu cho ngươi lại không muốn, ngươi lại tự cầm, ta thấy ngươi đang hoảng hồn. Ta chỉ là một kẻ ăn chơi không ra gì, ngươi có bản lĩnh thì đi ám sát Hoàng Đế bệ hạ, hoặc là cha ta cũng được, cứ chăm chăm ám sát ta thì là anh hùng hảo hán gì chớ?"
Khương Nê lạnh lùng nói: "Ta là một cô gái yếu đuối, trong tay chỉ có một thanh Thần Phù, chỉ có thể giết ngươi, không giết ngươi thì giết ai?"
Từ Phượng Niên không cãi, uống một hớp rượu, bỉu môi nói: "Quá đanh đá, rất xứng đôi với ta."
Khương Nê dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.
Ngư ấu Vi ôm Võ Mị Nương trong ngực, cực kỳ tò mò thân phận của nữ tỳ tuyệt mỹ này là gì.
Một đạo cầu vồng bay ra từ Thính Triều Đình.
Hạ xuống trong hồ cách Thính Triều Đình không xa.
Bạch Hồ Nhi Kiểm áo bào trắng, lần đầu tiên đồng thời rút ra hai thanh đao Tú Đông Xuân Lôi.
Tú Đông đao dài 3 thước 2 thốn, nặng 10 cân 9 lạng. Người luyện đao không cầu sắc bén, mà ngược lại, thích xài mũi cùn.
Xuân Lôi đao dài 2 xích 4 thốn, nặng 1 cân 3 lạng, toàn thân xanh tím, vô cùng sắc bén, có thể dễ dàng bổ đôi trọng giáp.
Một thanh Tú Đông cuốn lên nghìn tầng tuyết.
Tuyết rơi trên trời cứ như cái bóng, nghiêng hướng về phía bạch bào lướt nhanh trên hồ.
Bàng bạc hùng vĩ.
Xuân Lôi đao đao lạnh lùng, đánh tan hàng trăm hố băng cực lớn khiến người kinh hãi.
Gió tuyết loạn mắt người.
Từ Phượng Niên đang gặm một quả dưa leo bỗng động tác cứng đờ, nhìn chằm chằm một người hai đao như thần tiên dưới bầu trời tuyết.
Gặm dưa leo bắp nướng đã trở thành thói quen du lịch suốt sáu nghìn dặm, có thể nói là hợp khẩu vị "xảo quyệt" của Thế tử điện hạ, đều chuẩn bị rất nhiều dưa leo chưa lột vỏ rửa sạch, còn có một số bắp ngọt, thời tiết này muốn mua những thứ này phải bỏ ra số tiên không nhỏ.
Khương Nê nỉ non: "Nữ tử này đẹp quá."
So sánh với thanh Thần Phù không có lực sát thương gì trong tay của nữ tỳ, Ngư Ấu Vi tập kiếm qua loa đồng thời sống tại Thượng Âm Học Cung vài năm càng có nhãn lực hơn, nhân vật tuấn nhã cầm hãn đao trên hồ, tuyệt đối là đao khách nổi trội nhất. Phong cảnh trước mắt, không hề thua so với kiếm vũ của mẫu thân mà lúc nhỏ từng thấy.
Bóng trắng cuốn tuyết đi về phía trước. Hai đao khí ngang dọc không ai bằng.
Từ Phượng Niên gặm một trái dưa leo, vui vẻ nói: "Đây mới là phong phạm tông sư."
Gió tuyết trong hồ đột nhiên dừng lại, một thanh đoản đao một lần nữa trở lại vào vỏ, thanh còn lại xuất một đường vòng cung huyền diệu, cắm thẳng vào người tuyết trước mặt của Từ Phượng Niên.
Vào năm đó, trong tiết đại tuyết, Bạch Hồ Nhi Kiểm bỏ lại thanh Xuân Lôi, leo lên lâu hai.