Chương 21: Hầm rượu gõ chuông ngắm cảnh (1)
Chương 21: Hầm rượu gõ chuông ngắm cảnh (1)Chương 21: Hầm rượu gõ chuông ngắm cảnh (1)
Bạch Hồ Nhi lại bế quan, chân trước mới bước vào Thính Triều Đình, chân sau mặt hồ bên này bèn triệt để vỡ vụn, không chỉ có như vậy, cả hồ nước cũng bắt đầu lắc lư, vô số cá chép nhảy khỏi mặt nước, khiến cho Ngư Ấu Vi hoảng hốt.
Thượng Âm Học Cung giảng bài hỗn tạp, ngoài trừ giảng về tiêu diệt quỷ thần, kỳ cảnh biến hoá kỳ lạ trước mắt, Ngư Ấu Vi không tin là sức người có thể làm được, ngay cả Khương Nê thường thấy vạn cá chép nhảy lên khỏi mặt nước cũng nhíu mày, không nghĩ ra nguyên do trong đó.
Từ Phượng Niên suy nghĩ, nhỏ giọng chửi bới, ném đi trái dưa leo đã gặm gần hết.
Lão Hoàng chăn ngựa cắm hai tay bàn tay vào cổ áo run run chạy tới, đoán chừng là tham gia náo nhiệt.
Lão bộc này có thân phận tương đối đặc thù ở vương phủ, không thân không thích, nhưng bởi vì nuôi ngựa của Thế tử điện hạ cùng Hai quận chúa rất nhiêu năm, cho dù là giao cho đại quản gia tính tình hung ác nham hiểm nhìn thấy lão chăn ngựa cũng sẽ dừng bước gật đầu chào, mà lão Hoàng thì mặc kệ nhìn thấy ai cũng là dáng vẻ khờ khệch vạn năm không đổi, nhếch miệng cười với hàm răng thiếu răng cửa.
Từ Phượng Niên kêu lão Hoàng ngồi xuống, mặt hồ đã yên ả.
Để cho bọn hạ nhân đi chuẩn bị một chiếc thuyền ô bồng, mang Khương Nê, Ngư Ấu Vi cùng lão Hoàng cùng đi đến giữa hồ hâm rượu thưởng tuyết, lão Hoàng không có mấy đam mê, ngoại trừ ngựa chính là uống rượu, cho nên dù đánh rắm như điên, cả khuôn mặt lão đều cười tươi như hoa.
Bên trong thuyền, lão Hoàng nhấc lò lên, đúng lúc tăng thêm củi đốt, rượu không phải là Hoàng tửu, mà là một loại rượu địa phương đặc sản của Lăng Châu, rượu mới được cất ở thôn trang bên ngoài Vương phủ, trên bê mặt lềnh bênh bã rượu khó coi, màu lục nhạt, nhỏ như kiến, được những bợm nhậu không mua được rượu ngon gọi là rượu Lục Nghĩ, không được chú ý lắm, nhưng Đại Trụ Quốc lại rất thích nó.
Rượu Lục Nghĩ chân chính dương danh, là do nhị quận chúa của Bắc Lương Vương phủ lúc mười tuổi làm Đệ thưởng tuyết) thì câu đầu tiên "Lục Nghĩ tân phôi rượu, hồng nê tiểu hỏa lô", sau đó lưu truyền rộng rãi, được rất nhiều danh sĩ kinh thành tán thưởng, nhất thời nổi lên trào lưu đông về hâm rượu Lục Nghĩ.
Bắc Lương Vương Từ Kiêu có hai đứa con trai Từ Phượng Niên, Từ Long Tượng, hai con gái trưởng nữ từ Chi Hổ, thứ nữ Từ Vị Hùng, tên của nhị quận chúa không có chút nữ tính, từ nhỏ thông minh hơn người, kiếm thuật xuất chúng, thơ từ thì chỉ cần lên tiếng là khiến người khác kinh ngạc, ngực có khe sâu, mười sáu tuổi tiến vào học tại Thượng Âm Học Cung, cùng Hàn Cốc Tử tập kinh vĩ thuật, duy nhất không được hoàn mỹ chính là tướng mạo Nhị quận chúa lại bình thường, không bằng dung mạo của Đại Quận Chúa cùng thế tử điện hạ.
Khương Nê vẫn không uống rượu, bởi vì nàng chán ghét rượu Lục Nghĩ, chán ghét tất cả đồ đạc liên quan đến vị nữ nhân kia, mức độ căm hận gần với Từ Phượng Niên.
Ngư ấu Vi uống vài chén, còn lại đều là Từ Phượng Niên cùng lão Hoàng hai người uống thả cửa.
Bầu không khí bên Thính Triều Đình giương cung bạt kiếm như lâm đại địch, Đại Trụ Quốc khoác áo choàng lông chồng thấy đoàn người lên thuyền, vung tay lên, bóng dáng sáu bảy vị cao thủ trong Vương phủ chậm rãi lui ra, trong đó năm vị Thủ Các Nô hiện ra ba vị.
Rượu xộc lên nào, Từ Phượng Niên say lờ đờ, mông lung chỉ chỉ Khương Nê, lại gật với Ngư Ấu Vi, cười đùa nói:
"Ngươi, còn ngươi nữa, thực ra nói cho cùng không oán không thù, nhưng lại muốn giết ta? Được, Khương Nê, ngươi lấy ra Thần Phù, ta cho ngươi đâm một đao. Ta muốn xem thử, là ô quỳ Bảo Giáp trên người ta rắn chắc hay là chủy thủ của ngươi sắc bén. Nếu chúng ta đánh cuộc, ngươi thắng, kết quả kết quả đương nhiên không được bàn cãi, nếu như ta thắng, ngươi cười cho ta một cái, Thái Bình Công Chúa, làm sao, cuộc mua bán này có lời hay không?”
Khương Nê nheo con đôi mắt đẹp, nóng lòng muốn thử.
Họ Khương. Thần Phù. Thái Bình Công Chúa.
Ngư Ấu Vi có mẫu thân từng là Kiếm Thị của Tiên Đế, phụ thân từng là tán quan Tây Sở, đôi tay nàng run rẩy, ôm chặt Võ Mị Nương lười biếng khiến nó kêu lên.
Từ Phượng Niên ném chiếc áo choàng bạch hồ đáng giá nghìn vàng xuống, bên trong vạt áo lộ ra bảo giáp màu đen, Thế tử điện hạ từ sau khi du ngoạn trở chưa từng tháo ra được: "Đến, thứ ta đâm một nhát."
Khương Nê đang do dự, có thể bất cứ lúc nào hành động, giống như một con báo non.
Lão Hoàng cũng không lo lắng thấy máu, ba năm trước đại thiếu gia du ngoạn không có kinh nghiệm giang hồ, tương đối chật vật, càng về sau, lại càng gian trá.
Cuối cùng, nàng từ bỏ cơ hội, cười lạnh nói: "Vụ làm ăn này ngươi không lỗ? Ta thà tin quỷ cũng không tin ngươi."
Từ Phượng Niên mặc áo choàng bạch hồ vào, ha ha nói: "May quá may quá, sợ đến mức chảy mồ hôi đây người đây này, rượu này đúng là không thể uống nhiều. Lão Hoàng, đi chèo thuyền, chúng ta trở về, từ Quỷ Môn Quan nhặt về một cái mạng."
Trong con mắt của Khương Nê tràn ngập ảo não.
Lão Hoàng vui vẻ làm theo thiếu gia.
Lên bờ, Khương Nê phẫn hận bỏ đi.
Ngư Ấu Vi không mặc áo khoác lông chồn mà hắn đưa, bèn đưa chiếc áo khoàng cáo trắng trên người cho nàng, thuận tiện sờ sờ cái đầu nhỏ của Võ Mị Nương, nhìn như thuận miệng nói:
"Ngươi học giọng Phượng Châu che giấu tai mắt người khác, nhưng ở viện chuối tây, lại thăm dò đủ thử, khiến ngươi bị lộ tẩy, ở trên thuyền, lại là Tây Sở Thái Bình Công Chúa nửa thật nửa giả với, lập tức để lộ cái đuôi giấu đầu lòi đuôi của ngươi, Ấu Vi, ngươi thực sự không thích hợp làm thích khách tử sĩ, sau này cứ an tâm làm cá chậu chim lồng thôi. Ngươi xem, ta không lừa ngươi, cảnh tuyết nơi này vô cùng xinh đẹp."
Nói xong Từ Phượng Niên bèn hô câu cửa miệng của bọn thảo khấu cướp đường "Mọi người nhanh chóng ách ra chạy", mang theo lão Hoàng chạy xa.
Khoác lên người áo choàng cáo trắng, Ngư Ấu Vi nghỉ chân tại chỗ, trên người không biết là áo cáo trắng hay là phong tuyết.