Chương 191: Tự tại?
Chương 191: Tự tại?Chương 191: Tự tại?
Từ Phượng Niên nói xong mới lưu ý đến chiều cao của Quan âm Bồ Tát bên cạnh, nàng so với mình còn cao hơn một chút, vốn nàng vẫn chân trân mà đi. Chiêu cao của Từ Phượng Niên vốn thập phần xuất chúng, hán tử ở lương địa phần lớn là khôi ngô cường tráng, Từ Phượng Niên cũng không hề thấp, tới Giang Nam bên này càng lộ ra dáng người thon dài, nữ tử Khương Nê ở bên cạnh còn đang trong thời gian trưởng thành thì không tính, nhưng nữ tử cao gầy như Ngư Ấu Vi cùng Thư Tu thì đều thấp hơn hắn nửa cái đầu. Thế mà nữ Pháp Vương kia lại còn cao hơn cả Thế tử điện hạ, không nói đến quần áo cùng khí chất của nàng khác biệt như thế nào, chỉ riêng độ cao như hạc giữa bầy gà này đã tương đối bắt mắt rồi.
Hai người sát vai mà qua đi, Từ Phượng Niên không chút phong độ nào mà quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Lạn Đà sơn hồng giáo pháp vương, Long Thủ tăng nhân vẻ mặt chất phác đi qua một bên lại chắp tay trước ngực lần nữa, xem như là đã đơn độc bắt chuyện qua với thế tử điện hạ. Hai người ở trong Bắc Lương thành có duyên hai mặt, hơn nữa thanh danh của Từ Phượng Niên mặc dù là ác, nhưng lại thân cận với Thích Môn Phật pháp, điểm này Bắc Lương biết rõ, bởi vậy xuất thế nhân Long Thủ hòa thượng cũng không phản cảm với Từ Phượng Niên.
Đại hòa thượng áo cà sa đỏ ném một quả đào, Từ Phượng Niên trả lại một quả quả mận*, khẽ gật đầu. Bởi vì quan hệ với vương phi sùng phật, Từ Phượng Niên yêu ai yêu cả đường đi, cực kỳ tinh thông với tông môn phật pháp. Hắn cũng không có ý hạ thấp đạo giáo nghĩa lý, thuyết pháp của Đạo giáo gốc rễ của Trung Nguyên, hắn vẫn tán đồng, chẳng qua từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi oán thù giữa Từ Kiêu và đạo môn, một khi so sánh, khó tránh khỏi có chút đánh giá với một số nhân vật đạo môn.
(*Ném cho một quả đào, trả lại một quả mận: Thành ngữ Trung Quốc, đào và mận có giá trị tương đương nhau, cả câu có ý là có qua có lại)
Kỳ thực Phật giáo vẫn luôn bị sĩ tử Trung Nguyên gọi là Tây Phương giáo, mang theo sắc thái xấu xa dày đặc. Sau xuân thu chiến quốc, thời kỳ đầu những di lão mất nước tâm không nặng về danh lợi đều nhao nhao tị thân ẩn thế, một khi lựa chọn Thích Môn, liền bị thế nhân âm ầm lên án, lấy bốn chữ "Sợ chết trốn thiên" mà mắng bản sắc của mấy lão tăng là đào kép. Bất quá với sự bắt đầu sùng phật của hoàng đế bệ hạ bây giờ, thì cái nhìn đã có sự đổi mới, chỉ riêng kinh sư đã có du tăng không dưới vạn người, thế nhưng Thích Môn lại không có người đứng đầu để phát ngôn, thế nên là còn lâu mới rõ ràng như đạo thống lấy Long Hổ Sơn làm tôn.
Lão tăng áo đen Dương Thái Tuế là đế sư hai triều đại, mánh khóe hay tư lịch đều đủ, vốn là nhân tuyển tốt nhất để làm người lãnh đạo của Thích Môn, đáng tiếc Bệnh Hổ lão tăng lại là một cây lục bình không rễ, thậm chí đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, cho dù truyền thụ cho long tử long tôn học vấn bác tạp thì đều nghiêm mặt, nghe đồn chổi lông gà ở đại nội cũng không biết bị hắn đánh nát biết bao nhiêu cây, các hoàng tử công chúa cũng đều rất sợ hãi lão hòa thượng này. Trong hoàng cung, Tùy Châu công chúa là người hành sự ương ngạnh nhất, cho dù không sợ trời không sợ đất cũng nói là chỉ sợ hắc oa. Hơn nữa lão tăng áo đen vẫn luôn cự tuyệt khách tới thăm cửa, mười năm vẫn như một, do đó sao Dương hòa thượng lại có thể kết đảng được? Nếu không kết đảng mà đơn thương độc mã, làm sao có thế lực được ?
Bạch y Quan Âm nhanh nhẹn đi xa, ngoảnh mặt làm ngơ đối với cách nói vô liêm sỉ cầu xin tự tại của Từ Phượng Niên. Nàng vừa đi, tăng nhân Long Thủ chờ ba mươi năm vốn đang vui vẻ liền không có lý do gì để "vẽ địa vi lao" nữa liên đi theo về Lạn Đà Sơn. Trừ bỏ Lưỡng Thiện Tự, thì các hòa thượng đều hận không thể nói một câu "bần tăng từ Lạn Đà Sơn mà đến”, thế nhưng trăm người không một ai có thể chân chính đi về Lạn Đà Sơn. Từ Phượng Niên thoáng nhìn thấy Khương Nê đang si ngốc nhìn bóng lưng nữ tử Pháp Vương, vẻ mặt ngây ngốc đó khiến hắn buồn cười, trêu ghẹo nói: 'Muốn đi theo đến Lạn Đà Sơn sao? Ngươi muốn làm minh phi hay là ni cô? Ta đã nói trước với ngươi rồi, ăn chay niệm Phật so với đọc sách kiếm tiền khổ hơn nhiều."
Lý Thuần Cương nhẹ nhàng đem thần phù quay lại đi búi tóc hỏi: 'Bà nương Lạn Đà Sơn này còn tâm tư song tu với ngươi sao?
Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc nuối nói: "Trước kia ta sợ nàng "trâu già gặm cỏ non", sống chết không chịu, hiện tại lại đến phiên nàng ghét bỏ bản thế tử, quả là thiên đạo."
Lão Kiếm Thần vất vả lắm mới bắt được một cơ hội nói móc Từ Phượng Niên, tất nhiên là sẽ không thể bỏ qua, âm dương quái khí nói: "Từ tiểu tử, nàng ở trước mặt một đám người nói ngươi không xứng song tu, ngươi đường đường thế tử điện hạ của Bắc Lương Vương có thể nhẫn được sao? Lời này truyền ra thì chẳng phải là bị thiên hạ chê cười đến vỡ bụng ư?"
Từ Phượng Niên ậm ừ nói: "Cười đến chết là tốt nhất, ta cũng không cần học đao, chỉ cần nhìn thấy không vừa mắt là liền nói với bọn họ chuyện cười này, bọn họ nghe xong liền cười đến chết."
Lý lão đầu hơi sửng sốt còn Khương Nê thật vất vả lắm mới hoàn hồn thì nghe được lời nói vô lại như vậy liền tức giận nói: "Ngươi thật không biết xấu hổi"
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi cho ta biết biện pháp để hết xấu hổ được không? để một trăm người xông lên đánh vị Quan Âm nương nương kia một trận nhé? hay là quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu xin nàng hoan hỉ song tu với ta?"
Tiểu Nê ước chừng là nhìn thấy Từ Phượng Niên bị thần tiên tỷ tỷ trong lòng nàng xem thường, thế nên tâm tình cũng không tệ thế nên liền lắc đầu cười cười lấy lặp lại câu lẩm bẩm vừa nấy: "Không xứng, không xứng, không xứng.. .
Từ Phượng Niên cố ý né ra một khoảng với Khương Nê, nhìn đầu thành thở dài nói: '"Đêm nay là ngày tốt để mười vạn dã quỷ ra khỏi thành.
Khương Nê lập tức câm miệng, theo bản năng nhích đến gần Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên dẫn đầu đi lên cầu treo, Tương Phiền là Hùng Thành điển hình trong binh thư, bên ngoài thành có mặt ngựa nhô ra, Từ Phượng Niên đi qua sông đào bảo vệ thành, nhớ lại quốc chiến đệ nhất công thủ năm đó, nhịn không được nhớ lại Mộc Mã Ngưu trong công thành, quay đầu hỏi lão Kiếm Thần phía sau: "Cái danh Mộc Mã Ngưu là do đâu?”
Từ Phượng Niên sau khi hỏi ra miệng tựa hồ mới bừng tỉnh ra việc hỏi vấn đề này không đúng lúc, đối với kiếm sĩ mà nói, bội kiếm bị gãy, không khác gì nhục nhã lớn nhất trong đời, huống chỉ còn là bị Vương Tiên Chi dùng hai ngón tay cắt đứt.
Không ngờ Lý lão đầu nhi lại tương đối lơ đễnh, bình tĩnh gật đầu nói: "Cái tên Mộc Mã Ngưu đích xác là gần với phỏng đoán công thành khí giới của ngươi, ngụ ý là thiên hạ địch thủ đều là thành trì, không có Mộc Mã Ngưu công không phá được. Mộc Mã Ngưu rèn cùng Thần Phù nhất trí vô nhị, cùng đến từ một khối thiên ngoại phi thạch, hoàng đế tiền triều phái người xuất ngoại tìm tiên, ngẫu nhiên gặp phải phi thạch rơi xuống biển tạo nên ngàn tâng sóng liền vớt nó lên từ đấy biển, một nửa rèn đúc thành Mộc Mã Ngưu, một nửa tạo thành phù tướng giáp đỏ, những tỉnh túy còn thừa lại thì chế thành chủy thủ Thần Phù trên đỉnh đầu lão phu, ba vật này đều trăm sông đổ về một biển, được xưng tụng là tỷ muội huynh đệ."
Từ Phượng Niên trêu chọc nói: "Vậy lão tiên bối cùng tiểu Nê thật sự là có duyên phận."
Lão kiếm thần cười ha ha.