Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 190 - Chương 190: Quan Thế Âm Áo Trắng

Chương 190: Quan thế âm áo trắng Chương 190: Quan thế âm áo trắngChương 190: Quan thế âm áo trắng

Nữ tử áo trắng da thịt trắng hơn cả tuyết mang theo một con rắn trắng, một cái bình trắng. Một vị nữ tử như tiên phật như vậy cứ thế đi ra từ Quỷ Môn Tương Phàn, khiến cho con tuấn mã mà Từ Phượng Niên đang cầm dây cương cũng cúi đầu hí dài, móng ngựa dùng sức nện xuống mặt đất, không chỉ có con nghiệt súc này, cả đội ky mã đều là như thế.

Lân giáp của đôi Ấu Quỳ dưới chân Từ Phượng Niên đều dựng thẳng lên, toàn thân trở lên đỏ tươi, mặt mũi dữ tợn, tựa hồ như gặp được trọc vật không sạch sẽ.

Từ Phượng Niên giương mắt nhìn lại, nữ tử không biết thân tiên hay phàm nhân kia giờ đã đi lên cầu treo, sông hộ thành không có ai đạp mà phút chốc sóng nước lại cuộn trào mãnh cuồn cuộn như sôi, tựa như có thiên quân vạn mã chạy qua.

Lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương từ khi ra khỏi Lương Châu thì đây là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, lão nhẹ bước lướt tới trước người Từ Phượng Niên và Khương Nê, đứng tại cầu treo bên này đối chọi gay gắt với nữ tử bên kia, xa xa nhìn nhau.

Bạch y Quan Âm vẫn đi về phía trước như cũ, lúc đi tới giữa cầu treo, lão kiếm thần cụt tay đã vươn tay tháo chủy thủ Thần Phù xuống, hai bên bắt đầu giằng co. Không rõ trên cầu treo nàng đã làm ra động tác gì, mà chỉ thấy sông hộ thành đột nhiên nổ tung, đám người nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình bắt đầu vặn vẹo, chỉ còn lại riêng hình ảnh của Bạch y Quan Âm vẫn rõ ràng như cũ.

Từ Phượng Niên rốt cục cũng thấy rõ khuôn mặt tuyệt mỹ phảng phất như bị ngàn ngọn tuyết sơn bao phủ của nữ tử kia, sau đó liền ngạc nhiên kinh ngạc đến ngây người, nữ tử như hoạ này, hắn biết rõ nàng là ai.

Lúc trước tăng nhân Long Thủ tự xưng từ Lạn Đà Sơn mà đến nói muốn dẫn hắn đi Tây Vực, đại hòa thượng áo cà sa hồng y này đưa tay là thiên trông rất là xuất trần, thế cho nên Từ Phượng Niên mới cố ý lên Thính Triều Đình, lật xem mật điển.

Nữ Bồ Tát trước mắt chính là người của Phật môn cao cư Thám Hoa - Mật Tông Hồng giáo thượng sư. Nàng có một đống danh hiệu lớn: Đại Từ pháp vương, Bổ Xử Bồ Tát, thượng sư lục châu. .. Lão nữ nhân này giờ đã bốn mươi mấy tuổi, Từ Phượng Niên vốn tưởng rằng nàng đã sớm hoa tàn ít bướm, cho dù có thuật trú nhan cũng sẽ không thanh xuân thuần khiết được bao nhiêu, nhưng nữ tử trước mắt ngoại trừ việc có hơi cao quá mức một chút, thì dung mạo không khác gì thiếu nữ hai mươi, lông mày thanh tú, trên trán còn có một nốt ruồi đỏ.

Từ Phượng Niên nghĩ thầm sớm biết vị nữ pháp vương Lạn Đà Sơn này xinh đẹp động lòng người như thế thì có thể cò kè mặc cả một phen rồi. Song tu sao? Không thành vấn đề nha, chỉ cần thượng sư chịu ra khỏi Tây vực mà thôi. Phong thổ Lương Châu dù sao cũng mạnh hơn Tây Vực bần hàn một chút, thế tử điện hạ có núi vàng núi bạc chẳng lẽ còn không có một cái giường lớn bằng gấm sao?

Ý niệm mơ màng tục khí này chợt lóe lên rồi biến mất, Từ Phượng Niên ổn định lại tâm thần, sóng vai đứng cùng Lý Thuần Cương, nhẹ giọng nói: "Người này là nữ pháp vương Lạn Đà Sơn, được xưng Bồ Tát lục châu, nghe nói là có mấy loại biến thân pháp tướng như Quan Tự Tại Thượng Sư, Liên Hoa Vương Thượng sư, Nộ Kim Cương Thượng sư... Đánh thắng được không?"

Lão Kiếm Thần một tay cầm thần phù, híp mắt cười cười, nếu không phải biết thân phận lão già lông cừu này, thì thật sự sẽ khiến cho người ta hiểu lầm lão già này là người bất kính chặn đường cướp sắc.

Lý Thuần Cương cúi đầu phun ra một hơi ngưng ý thành thân của bản lĩnh thông huyền, lại phun ra một ngụm cương khí màu xanh mà đôi mắt trân của Từ Phượng Niên cũng có thể thấy bao bọc lấy thanh thần phù giá trị liên thành kia, làm cho nó tỏa sáng rực rỡ trong đêm.

Lão đầu nhi nhẹ giọng nói: "Hòa thượng Lạn Đà Sơn được xưng là đánh không chết, lúc trước phù tướng hồng giáp nhân cùng một lão gia hỏa cầm chày đấu ba ngày ba đêm, hai người cũng không thể gõ chết ai. Kim Cương Cảnh nhất phẩm xuất thân từ Phật Môn, lão phu ngược lại muốn nhìn xem có phải Kim Cương Bất Bại thật là bất bại hay không. Bất quá đấu kiếm cùng một nữ oa hậu bối, thì thắng cũng không vẻ vang."

Từ Phượng Niên sợ thiên hạ không loạn nói: "Lão Kiếm Thần chỉ cầm dao găm, coi như giữ lại thực lực, không tính khi dễ hậu bối."

Lão giả nheo mắt liếc xéo thế tử điện hạ không cầu hòa chỉ muốn xem kịch chiến, khóe miệng giật giật rồi cũng không thèm để ý nữa? Thế nhân luyện kiếm luyện không ra trò, chính là bởi vì không luyện ra được một kiếm phá vạn pháp, đối kiếm cùng người ta mà sợ cái này sợ cái kia, cuối cùng sợ đến đánh mất kiếm đạo của bản tâm. Không chú tâm được khi đứng giữa vạn người thì làm sao tạo ra được một tay hảo kiếm?

Lý Thuần Cương đối với những cái mánh khoé kia của Từ Phượng Niên vẫn luôn không vui lòng để tâm, ra khỏi Bắc Lương đến Thanh Châu rồi lại đến Tương Phiền, đoạn đường này không phải ông vẫn đang quan sát vị thế tử Bắc Lương này tô vàng nạm ngọc bên ngoài sao 2

Ông đã cho ra kết luận đúng là thiên phú võ đạo của tiểu tử này có chút không tầm thường, tâm tính kiên nghị gần vô tình, đáng tiếc tập võ chung quy vẫn là trễ một chút, nếu không thì trước tuổi xây dựng sự nghiệp thì chưa hẳn không thể trở thành Tào Quan Tử chỉ lưu.

Bạch y Quan Âm đi về phía trước một bước, Lý Thuần Cương liền định vung Nhất Tụ Thanh Long ra. Nhưng chỉ mới đi được một bước nàng liền dừng lại ở trên cầu treo, không nhìn lão Kiếm Thần có khả năng là địch nhân ở đối diện, mà là nhìn về phía Từ Phượng Niên đang chậm rãi lui về phía sau.

Nàng đưa tay ra.

Kiếm cương hữu danh trên Thần Phù trong tay lão kiếm thần tựa như thanh xà thổ tín, một luồng thanh khí dâng lên, toàn bộ cánh tay cụt được thanh khí quấn quanh.

Thế nhưng vị nữ Pháp Vương sinh ra ở Trung Trúc đế vương kia cũng không quan tâm mà chỉ giơ cánh tay xách bình lên, mở nắp bình ra, uống một ngụm rượu, mùi rượu không chịu ảnh hưởng từ cương khí của lão kiếm thần, thế cho nên cả cây cầu treo đều tràn ngập mùi thơm, con rắn trắng nhỏ kia quấn lấy cánh tay bạch ngọc của nàng.

Một màn này biến hóa này kỳ lạ đến cực điểm.

Vị Lục Châu Bồ Tát này nhẹ nhàng nhìn Từ Phượng Niên một cái.

Chỉ là liếc mắt một cái, mà một thân Đại Hoàng Đình cuồn cuộn như thủy triều trong cơ thể Từ Phượng Niên cũng không chịu được, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Mấy vị tùy tùng phía sau nhìn thấy mà giật mình, đang muốn tiến lên hộ giá thì bị Từ Phượng Niên xua tay ngăn cản, một ngụm máu phun ra, trong lông ngực Từ Phượng Niên không những không khó chịu mà ngược lại còn yên tĩnh, từ nhị trọng trên tam trọng rồi sao?

Lại nhìn thêm vài lần thì chẳng phải là cả người ta có Đại Hoàng Đình rồi sao?

Nàng quả thật nhìn lại hắn lần nữa, đang lúc Từ Phượng Niên trợn mắt há hốc mồm, lão Kiếm Thần liền nhíu mày một cái rồi quát khẽ một tiếng, một vệt thanh cương hiện lên trên cầu chặt đứt sợi khí cơ tựa hồ như vô hình kia. Sau đó lão trợn mắt nhìn Từ Phượng Niên nói: "Tiểu tử không biết sống chết, cho người chút ngon ngọt, người liền thật sự cho rằng nàng là Bồ Tát đại từ đại bi sao?!Cẩn thận chết như thế nào cũng không biết rốt"

Bạch Y Quan Âm khẽ lắc đầu, thu hồi bầu rượu, yên lặng đi về phía trước.

"Tiểu tử, ngươi cùng Khương nha đầu lui vê phía sau." Lão Kiếm Thần nói xong liền giậm chân một cái, lấy bàn chân lão làm trung tâm, bụi đất nổi lên, sóng gợn phập phùng, đinh tai nhức óc, Từ Phượng Niên giữ chặt Khương Nê bay về phía sau.

Nữ Pháp vương áo trắng không vướng bụi trân không màng tới lão Kiếm Thần mà bước về phía kiếm khí vô hình kia, bước chân trần về phía trước. Ngay tại khi kiếm khí sắp chạm vào thân thể, giữa lão Kiếm Thần cùng Bạch Y Quan Âm ở trên cầu bỗng nhiên xuất hiện một vị đại hòa thượng áo cà sa đỏ với thần sắc chất phác, khó khăn cản lấy từng vòng từng vòng kiếm khí tràn trề kia, chỉ thấy áo cà sa trên người hắn phiêu đãng, thân hình sừng sững không ngã.

Từ Phượng Niên lặng lẽ thở dài một tiếng, cái tên tăng nhân đã từng nói qua sẽ chờ ba mươi mốt năm cũng xuất hiện rồi. nếu chỉ là một vị Bồ Tát Lục Châu Pháp Vương , Từ Phượng Niên tin tưởng lấy thực lực của Lý Thuần Cương, cộng thêm thực lực trên dưới nhị phẩm của đám tùy tùng sau lưng, không nói đến giết địch, nhưng vây khốn vị Lạn Đà Sơn Quan Âm này thì cũng không phải là không có khả năng.

Đừng thấy vị hồng y đại hòa thượng kia chưa tới nhất phẩm mà coi thường, dưới trạng thái vi diệu trước mắt thì hắn chính là biến số lớn nhất. Hơn nữa Từ Phượng Niên đối với đại hòa thượng trước mắt cũng không có ác cảm, đối với cao tăng đắc đạo, hắn vẫn rất nhiều kính ý. Nếu thật muốn sinh tử chiến, không nói đến hậu quả thành bại thì chung quy đây cũng không phải một chuyện ý vui cảnh đẹp.

Hồng y đại hòa thượng chắp tay cúi đầu nói: "Sư phụ ta lần này nhập thế, cũng không có lòng đấu dũng, xin thế tử điện hạ đừng trách tội. Sư phụ ta lần này xuất Tương Phiền, siêu độ mười vạn ác quỷ, là vì tích góp vô lượng công đức cho điện hạ đó."

Từ Phượng Niên cảm thấy lời nói này vô cùng hoang đường, cũng nửa tin nửa ngờ. Phật đạo nhị môn đều có những ghi chép mơ hồ về việc bên trong thành Tương Phiên có mười vạn thân nhân bị nấu thành ác quỷ, oán khí ngút trời, ngay cả ba vạn sáu ngàn năm trăm đại chu thiên tế rượu cũng không trừ khử được. Vì thế năm đó hai giáo liên lập xuống một cái đánh cuộc không có văn tự, ai thắng ai vào Tương Phiền, ai thua ai ra Tương Phiền, trăm năm không thay đổi. Nếu là Long Hổ Sơn thắng, tăng lữ cầm đầu Lưỡng Thiện Tự cùng Lạn Đà Sơn sẽ không được đặt chân Tương Phiền trong trăm năm, ngược lại thì Long Hổ Sơn phải triệt đi Chu Thiên Đại Kỳ, dời bỏ đạo quán lớn nhỏ, không được truyền kinh bố đạo ở trong thành nữa.

Ba giáo phân tranh, môn phái tranh danh lợi, kỳ thực cũng rất giống như hài tử giận dỗi, không thể nói lý.

Khương Nê thì thào nói: "Nàng thật là dễ nhìn, giống Quan Thế Âm nương nương."

Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Quan Thế Âm quan sát hết thanh âm của trâu ngựa chúng sinh trên thế gian. Phàm phu tục tử nghe được âm thanh ấy có thể được giải thoát."

Quan Thế Âm nương nương trong mắt tiểu nê nhân kia giờ đã lướt sát qua vai Lý Thuần Cương mà đến đầu cầu.

Nàng lại cùng Thế tử điện hạ sát vai, nhẹ mở phạm âm: "Ta là Quan Thế Âm, ngươi không được tự tại. Không xứng song tu.'

Từ Phượng Niên chẳng biết tại sao lại cười hì hì nói: "Nếu ta không được tự tại, vậy cầu Bồ Tát cho ta cái tự tại được không?”
Bình Luận (0)
Comment