Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Phong Lôi Kê Bên (Hạ) (1)

Chương 195: Phong lôi kê bên (hạ) (1) Chương 195: Phong lôi kê bên (hạ) (1)Chương 195: Phong lôi kê bên (hạ) (1)

Biết thân phận chưởng giáo Võ Đang của đạo sĩ, nói thế nào các lão hương khách cũng không dám để cho thân tiên số một trên núi này vác thay bọc hành lý, chưởng giáo trẻ tuổi không lay chuyển được các lão nhân, đành phải cùng họ đi lên cổng lớn Huyền Vũ điện trên Đại Liên Hoa phong, hương khách lác đác, đạo sĩ trẻ tuổi đứng ở dưới một gốc cây nhãn nghìn năm nhìn các hương khách bưng hương tế bái tứ phương, cuối cùng đầu nhập lư hương vĩ đại, trên Võ Đang sơn cuối cùng đã có khói hương rồi.

Y đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một vị đạo sĩ mặc đạo bào ngoài núi, cầm trong tay một cây phất trần đuôi trắng, búi tóc ghim trâm làm từ gỗ Hoàng Dương, khuôn mặt trang nghiêm, gã chậm rãi đi vào đại môn, trên người không dính bụi bậm, còn về đánh giá xem có tiên phong đạo cốt hay không, song dù vị Võ Đang chưởng giáo hiện tại đang đứng dưới tàng cây nhãn dường như cũng kém gã xa tít tắp, đạo sĩ trẻ tuổi bèn chắp tay về phía khách không mời mà đến.

Đạo sĩ hơi lớn tuổi lại không để ý mấy, chỉ nhìn ngắm Huyền Vũ đại điện, mơ hồ có thể thấy được pho tượng Chân Vũ đại đế to lớn trong điện kia, pho tượng cao tới mấy trượng, tóc dài chân trân, kim tỏa giáp trụ, chân đạp huyền quy.

Đạo sĩ kia liếc nhìn pho tượng đồng đỏ này, lại lân nữa nhìn lư hương ngoài điện, lắc đầu, lẩm bẩm: "Sắc trấn quần ma, quản lý chung phương bắc, không phải huyền vũ không đủ để ngăn cản?"

Đạo sĩ vẫn luôn im lặng kể từ khi trở thành chưởng môn của Võ Đang đứng ở phía xa, lại nghe được lời chất vấn của đạo sĩ, song không trực tiếp trả lời, chỉ là không chắc chắn hỏi ngược lại: "Chắc là vậy?"

Đạo sĩ ngoại lai cau mày nói: "Ngay cả ngươi cũng không chắc?"

Chưởng giáo trẻ tuổi không phải lúc nào cũng có thể nói chắc, cười hỏi: "Long Hổ Sơn nói ngươi là tam đại tổ sư gia chuyển thế, còn nói năm đó Lữ Tổ chia Thanh Đảm Kiếm Thai làm ba, ngươi được một, vậy ngươi nói đây là thật hay là giả?"

Chưa từng nghĩ đạo sĩ kia cũng không chút do dự lắc đầu nói: "Giả."

Tân chưởng giáo Võ Đang chắc là bị kinh sợ, nên không nói nên lời. Ngược lại thì đạo sĩ Long Hổ có vẻ thích gây sự ở địa bàn của môn phái khác, rốt cục cũng chịu đưa mắt nhìn sang, nhìn tên Võ Đang đệ nhất nhân với khí thái phong phạm còn không bằng một tên đạo sĩ làm việc vặt tại Thiên Sư phủ, bèn hỏi: "Ngươi tên là Hồng Tẩy Tượng?"

Kẻ tên là Hồng Tẩy Tượng gật đầu, trực tiếp ngồi xổm trên thềm đá, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tuy nói đạo sĩ Long Hổ Sơn trước mắt khí thế kinh người, nhưng một mình thì làm được gì, y ngồi xổm bình thản quan sát vị khách từ xa đến, cái loại nửa chín nửa sống, vì vậy không phải già mồm thân thiện cũng không mắt lạnh mặt lạnh, bởi vì hai người này giằng co không có giương cung bạt kiếm, ngược lại chỉ có một loại khôi hài nước đổ đầu vịt.

Vị khách đến từ Long Hổ Sơn biết gã tên là Hông Tẩy Tượng, nếu Hồng Tẩy Tượng biết về tích Thanh Đảm Kiếm Thai, đương nhiên biết kẻ này có lai lịch lớn họ Tề tên Tiên Hiệp, trừ việc đây là một cái tên đã nghe thì không thể quên, càng nhiều hơn là bởi vì họ Tê không chỉ nổi danh ở Long Hổ Sơn cùng Thiên Sư phủ, đặt ở trong toàn bộ thiên hạ đạo môn, Tề Tiên Hiệp cũng là thiên tài số một, tương lai là nhất định thành nhân vật khiêng Đỉnh đạo thống, nếu muốn hỏi vì sao vị này có địa vị cao như thế? Phía Võ Đang biết được lý do rất đơn giản, Tiểu Vương sư huynh kiếm thuật đã quá siêu quần đúng không? Nhưng đại sư huynh năm đó lại nói trong môn luận kiếm, Vương Tiểu Bình chỉ là đệ tam. Đứng hàng bảng nhãn chính là lão tiền bối trong một toaà động thiên phúc địa, hai người đều bị Long Hổ Tề Tiên Hiệp trẻ tuổi đè ép.

Đương nhiên, nói thì nói vậy, chân tướng như thế nào, phải chính mắt nhìn thấy mới được, ở trong mắt của Hồng Tẩy Tượng, Tê Tiên Hiệp không chỉ một thanh phất trân đuôi ngựa trong tay là kiếm, dù cho đứng ở dưới tán cây nhãn già nghìn năm, cổ thụ đều là kiếm, hơn nữa đều là kiếm ra khỏi vỏ, trên giang hồ truyền lưu cách nói thông tục cái gọi là ta không cầm kiếm tự có nghìn vạn lần kiếm, đại để chính là một bức chân dung sống động về Tề Tiên Hiệp.

Hồng Tẩy Tượng ngồi xổm trên thêm đá thở dài thườn thượt, y ngắm nhìn, người dưới núi đều lợi hại và đáng sợ, thật nguy hiểm.

Còn như vì sao Tề Tiên Hiệp lên núi, Hồng Tẩy Tượng vốn không phải kẻ ngốc không hiẻu sự đời, đạo quan Võ Đang không nhiều nhưng cũng không ít, giữa đạo quan và đạo quan gian khó tránh khỏi có chút tranh chấp nhỏ, người nào không phục, không chóng thì chày sẽ đăng môn lý luận tranh cãi, các tiểu đạo sĩ ngoài miệng nhận thua, nhưng lại dùng nắm đấm để phân đúng sai. Hồi nhỏ lúc cưỡi trâu đi dạo núi, luôn có thể gặp phải một số hậu bối hẹn gặp tại chỗ yên tĩnh trên núi để "Giải quyết riêng", ngày xưa y đã nhìn đến phát nhàm, bây giờ làm chưởng giáo, ngược lại không tiện vỗ tay bảo hay nữa, chỉ có thể đợi đánh xong lại đi khuyên can vài câu. Bên Long Hổ ngoại trừ Tề Tiên Hiệp tới Võ Đang, ai cũng không thích hợp, tứ đại thiên sư, tuổi tác cả đống, cãi nhau rồi dùng nắm đấm thì dù thắng cũng không vẻ vang, trong Tiểu Thiên Sư, Bạch Liên tiên sinh biện luận là vô địch, nhưng nếu mình mặc kệ Bạch Liên tiên sinh nói cái gì cũng đều nói là nói hay lắm, vậy thì Bạch Liên tiên sinh cũng chỉ đành cạn lời, Tê Tiên Hiệp thì khác, không cãi nhau với ngươi, chỉ đứng ở trước mặt, đã là cảm giác áp bách cực lớn, vậy thì phải làm sao mới được đây? Thật phải đánh nhau sao?
Bình Luận (0)
Comment