Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 203 - Chương 203: Nơi Làm Lòng Ta Thanh Thản

Chương 203: Nơi làm lòng ta thanh thản Chương 203: Nơi làm lòng ta thanh thảnChương 203: Nơi làm lòng ta thanh thản

Tĩnh An Vương Triệu Hành nghe lời nói này, dường như không có nhận thấy được biểu tình dị dạng của Bùi Vương Phi, quay đầu cười nói: "Phượng Niên có lòng."

Từ Phượng Niên cười ha hả xã giao nói nên vậy, nên vậy, một đường tống xuất ba người rời khỏi khách sạn, đám ba người lên một chiếc phổ thông mã xa, nhìn ra được thùng xe được làm khá chật hẹp, ngựa cũng chỉ là loại lương câu những nhà giàu sang bình thường cũng có thể mua, từ bỏ hai gã thị vệ tùy tùng bưu hãn, mọi thứ đều tương đối bình dị, bộ dạng này cũng chỉ như một nhà ba người bình thường ở kinh thành, nhẹ nhàng mà đến, nhẹ nhàng đi, bề ngoài giống như một người tín phật và một mỹ nhân, vô tình gặp được họ hàng xa hậu sinh hòa khí, trong đó từng bước từng bước triển lộ âm sát sát khí, ngoại nhân ai có thể lĩnh hội? Chỉ có Thanh Điểu chứng kiến Thế tử điện hạ sau khi ra khỏi phòng sau vẫn không có chừa lại phía sau lưng cho Tĩnh An Vương Triệu Hành, vạt áo sau lưng của hắn đã ướt đẫm toàn bộ.

Bắc Lương thế tử nhìn cuối đường tung bay bụi bặm, rốt cuộc an nhiên xoay người, phân phó Thanh Điểu đi mua một bản thanh huỳnh thư trai « đầu trường tuyết », sau đó một mình trở về gian sương phòng, tự mình đóng cửa lại, ngồi trên chiếc ghế đã lạnh lẽo, thở ra một hơi dài, nhìn phía ghế đối diện, lẩm bẩm nói: "Mới có qua thời gian đốt mấy nén nhang, Triệu Hành đã bốn lần bóp tràng hạt, Từ Kiêu quả nhiên không có nói sai, Tĩnh An Vương này nhìn thì đạo mạo nghiêm trang nhưng tâm địa độc ác hơn cả đàn bà, Triệu Hành không biết ta đã sớm biết được thói quen của gã mỗi khi gã bấm một phật châu sẽ bí mật suy đoán nhận định về một người, lần thứ nhất bóp hạt bồ đề là kinh ngạc ta không giống như lời đồn là một kẻ kiêu căng khó thuần, bắt đầu nghi ngờ ta mấy năm nay ở Bắc Lương có những cử chỉ hoang đường là cố ý giả ngu. Lần thứ hai bóp hạt châu là cáu giận bản thế tử có trí nhớ không hề tâm thường, nhớ rõ ghi chép về công đức của phật châu, có thể nói toạc ra chỗ gã cố ý nói sai. Lần thứ ba bóp hạt châu là căm hận ta có ánh mắt bất kính không thèm che dấu đối với Bùi Vương Phi, còn như cuối cùng bấm một cái, thì có ý tứ diễn trò võ thuật muốn so đấu sự ẩn nhẫn, trực tiếp bóp nát một viên cứng rắn như đá thiên thai hạt bồ đề, bản thế tử vốn muốn vạch mặt gã nhưng sau lại thôi, xem ra vài thập niên làm bộ tu đạo niệm Phật, gã vẫn còn có chút thành quả, nhưng chính xác mà nói gã vẫn hiếu thắng hơn ta."

Từ Phượng Niên ngôn ngữ chế giêu, giọng nói cũng là âm trầm đáng sợ. Người hơi run lên, dựa vào cái ghế, trong đầu lặp lại một màn tiếp một màn nhớ lại từng chỉ tiết nhỏ, từng động tác của Tĩnh An Vương, mỗi một biểu cảm nhíu mày hay giãn mày của Bùi Vương Phi, mỗi một lần ngẩng đầu hay cúi đầu với ánh mắt run sợ hay căm phẫn của Triệu thế tử.

Mãi đến khi Thanh Điểu cầm một bộ « Đầu trường tuyết » của Vương Đông Sương vào phòng, Từ Phượng Niên tiếp nhận cuốn sách, híp mắt đứng dậy đổi một vi trí khác, là chỗ ngồi của Bùi Vương Phi, vẻ mặt lưu manh vô lại nở nụ cười, giơ tay lên hơi bóp lại năm ngón, trên mặt hiện lên vẻ say mê nói: "Thật thoải mái. Mông săn chắc vểnh cao đúng là 'Hà tiêm kiều liễu kiều, kiều bất quá tiểu nương thí cổ. Tiểu tử Ôn Hoa này nói quá chính xác, xứng đáng là đạo lý mà đám sĩ tử phải bỏ nhiều bạc mới hiểu được."

Thanh Điểu không hiểu chuyện gì, nàng không chứng kiến 'mạch nước ngầm trong sương phòng, phỏng chừng bây giờ trên đời chỉ có Từ Kiêu mới có thể đoán ra nổi hành động vĩ đại to gan lớn mật mà Từ Phượng Niên đã làm. Từ Phượng Niên hơi tập trung, tay lật vài tờ trong cuốn sách « Đầu trường tuyết », nếu như Tĩnh An Vương và Bùi Vương Phi ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ với trí nhớ kinh người của vị tiểu chất ở Bắc Lương này, nhớ kỹ số lượng lần tràng hạt công đức cũng chưa thể sánh được, bởi vì Từ Phượng Niên lật trang sách so với Bùi Vương Phi khi nãy đọc sách không sai biệt về cả số trang, vị trí trang sách và thời gian lật trang!

Nghĩ đến mỗi lần biểu cảm của Tĩnh An Vương Phi biến hóa vi diệu, Từ Phượng Niên cúi đầu xem nội dung trang sách, nở một nụ cười cổ quái nói: "Vị đại mỹ nữ thẩm thẩm này, cũng không giống như một nữ tử ngoài mềm trong cứng, Bùi gia hào phiệt xuất thân là cương liệt văn hào sao lại có thể điều giáo ra một nữ nhi nhu nhược như nước vậy, trong số nữ tử Thanh Châu, có thể nói là một đóa kỳ hoa. Suy đoán nếu vị thẩm thẩm này không đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, sớm đã ngồi không vững vị trí chính phi của Tĩnh An Vương, lúc trước nghe Lục Tú Nhi nói lý lẽ rất thuyết phục là Bùi Vương Phi đã hại chết mẹ ruột của Triệu thế tử mới có thể ngồi lên vị trí chính phi, ta vẫn còn tin là thật, con mụ này hại người quá nặng, lần sau lại bị ta gặp được sẽ không chỉ là sờ sờ tay và eo nhỏ nhắn như vậy nữa"

Từ Phượng Niên hỏi: "Thanh Điểu, mang cho ta cái hộp mà Vương Lâm Tuyền đã mua sắm tới đây."

Thanh Điểu lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng, một lát sau, Từ Phượng Niên mở một cái hộp được chạm khắc tinh xảo với hương thơm nhè nhẹ bay ra, bên trong là một chuỗi hạt châu quý hiểm mà cả vương triều không có nổi chuỗi hạt thứ hai, được tạo lên bởi một vật liệu của tây vực tên là bà la tử, vùng Trung Nguyên hay gọi là đệ nhất tử, loại tràng hạt này đeo lên tay, Đông ấm, Hè mát, những hạt này xuyên thành một vòng, có một tên gọi rất có ý cảnh, gọi là "Viên mãn”, là vật thiên kim khó cầu, có tiền chưa chắc mua được, nếu như là người tin phật, càng là tuyệt hảo, Từ Phượng Niên có ý tặng một sợi dây chuyên ngọc trai nhưng sau khi suy nghĩ thì chọn vật này. Đến Tương Phàn thăm dò kỹ lưỡng một phen về Tĩnh An Vương, có thể bình an vô sự, nên tặng cho gã chuỗi tràng hạt trân quý này, sau có trở mặt thành thù, cũng coi như giữ lại cho chính mình một đường lui, vốn muốn đưa cho Lý cô nương, mới là thuận tâm thuận ý của nàng và mình. Mặt khác khi nãy, Từ Phượng Niên đang lo bị Tĩnh An Vương nhìn thấu chân tướng, hắn không muốn để lại cho Triệu Hành một ấn tượng về hắn, là kẻ bê ngoài tri thư đạt lễ nội tâm âm trầm, ma xui quỷ khiến thế nào lúc cuối còn làm một hành động như thần tiên nhấc bút, ha ha ha, cảm giác từ bàn tay truyền đết thật là tuyệt. Nếu làm như vậy rất có thể ... nhất tiễn hạ xong điêu!

Từ Phượng Niên khép lại cuốn sách « Đầu trường tuyết », nói: "Lát nữa ngươi bảo Ninh Nga Mi mang cái hộp này đưa đến Tĩnh An Vương Phủ, chuyển cho Bùi Vương Phi, ta cũng không tin Tĩnh An Vương, con rùa đen nghìn năm tuổi này mãi rúc đầu ở nhà chịu đựng được! Để cho ta không thoải mái, ta sẽ cho mồi lửa đốt nhà của ngươi!"

Thanh Điểu nhẹ nhàng đồng ý.

Từ Phượng Niên đột nhiên hỏi: "Thanh Điểu, ta nói là tên Triệu thế tử khốn kiếp kia có tơ tưởng với Bùi Vương Phi, ngươi tin không?”

Thanh Điểu bình tĩnh nói: "Tin ạ”

Từ Phượng Niên cười lạnh nói: "Cái gia đình này nhìn thì hoà hợp êm thấm, thực ra cũng chỉ có vẻ bề ngoài. Triệu Hành bóp châu một triệu lần thì thế nào, cầm trong tràng hạt mà lần lần là có thể tăng định lực, tăng trí tuệ sao? Từ Kiêu sớm đã nói, người thông minh sẽ bị người thông minh hại, người thành đại sự không thể dùng kiểu thông minh mánh khóe, Triệu Hành là cái gì cũng phạm, cầm không cầm được, bỏ không bỏ được nhân, cam lòng không cam lòng, thất bại là đúng!"

Từ Phượng Niên cười cười, tự giễu nói: " Kể ra mà nói, ta nhát gan, sợ tới chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cũng không có tư cách đánh giá kẻ kiêu hùng như Tĩnh An Vương."

Thanh Điểu cười một tiếng, lắc đầu nói: "Tuy là vậy, nhưng Triệu Hành và điện hạ mà đánh cờ, gã hẳn đã phải thua một nước."

Từ Phượng Niên cười nói: "Đừng qua quýt thổi phồng, bản thế tử có thể may mắn thắng nhỏ, quy công cho Từ Kiêu thay ta bày ra hình thái ngông nghênh bá đạo, cũng không phải là bản lĩnh thật sự của ta. Bản thế tử cho tới hôm nay cũng chưa có bản lĩnh đi trước hơn hắn một nước, không khiến mấy nha đầu các ngươi thổi phồng, phạt ngươi bưng trà!"

Thanh Điểu cười cười, nhớ tới một chuyện, sắc mặt lạnh thêm vài phần, nói rằng: "Ninh Nga Mi lúc báo cáo việc Tĩnh An Vương đăng môn, nảy ra tâm tư đại bất kính!"

Từ Phượng Niên khoát khoát tay, rộng rãi nói: "Tình lý luôn có nhau, không thể xét theo một mặt, đại kích Ninh Nga Mi, có thể đùa giỡn dũng tướng hảo hán nặng bảy mươi, tám mươi cân, sao có thể dễ dàng bán mạng cho ta, nói đi nói lại, nếu như y vừa gặp ta đã nịnh nọt khuất phục, ta lúc đó mới bận tâm hoài nghi y phải hay không có tướng làm phản, dạng cỏ mọc đầu tường gió chiều nào lay theo chiều ấy, còn chuyện nhỏ này không nên chú ý, nếu không sẽ càng làm cho Ninh Nga Mi chê cười, trong lòng càng khinh thường bản thế tử"

Từ Phượng Niên tiện đà tràn đầy cảm xúc nói: "Trước đây nghe Từ Kiêu lải nhải một ít kinh nghiệm, ta cũng không để ý lắm, giờ quay đầu nhìn lại mới hơi hiểu. Lập tức giết địch đơn giản liều mạng, liều mạng thắng chính là lão tử, liều mạng thua chính là tôn tử, nhất thanh nhị sở. Xuống ngựa dò lòng người mới thực sự đau đầu, trách không được Từ Kiêu nói thư sinh giết thư sinh mới dùng thủ đoạn độc ác nhất, còn có thể con mẹ nó tay không dính máu, Triệu Hành quá âm hiểm. Quả nhiên luyện đao phải trực tiếp cùng người đối địch mới có ích lợi, bồi dưỡng lòng dạ, cũng vậy phải cùng Tĩnh An Vương... một bậc cao thủ về tâm cơ, so chiêu mới tăng thêm kiến thức, tặng một chuỗi tràng hạt 'Viên Mãn giá trị liên thành, bản thế tử cũng không đau lòng."

Thanh Điểu mang theo chiếc hộp rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa. Từ Phượng Niên tận dụng thời gian rảnh nhanh chóng đọc nốt cuốn sách « Đầu trường tuyết », chữ nào cũng là châu là ngọc, thực sự không nghĩ ra một nha đầu mười sáu tuổi có thể viết ra một văn án với lập luận sắc xảo như vậy, nói là bút pháp thân kỳ từng chữ như nở hoa cũng không hề quá đáng, lần trước đại tỷ trở vê Bắc Lương, nghe nàng cảm thán nói hận không thể tái sinh làm tuyết rơi, khi đó chỉ cảm thấy đại tỷ tâm tình ưu tư, lúc này lật tới trang cuối cùng, chứng kiến một kết cục bị thảm của nhân vật chết sạch sẽ như một mảnh tuyết trắng xóa, người đọc vừa không nỡ lại cũng an lòng, phảng phất việc còn sống chỉ như một nét bút hỏng của tác giả, chết mới là thật sự là nhân sinh, trước đây Từ Phượng Niên không có tâm tình này, bên người có ai chết thì mặc kệ, nhìn như chẳng quan tâm, thật ra là lo lắng thật sâu trong lòng, qua ba năm chật vật dạo một vòng, trải qua đầy gian khổ, đã thấy nhiều thế sự trên đời, mới có chuyển biến này.

Từ Phượng Niên ôn nhu nói: "Lão Hoàng, ý ngươi là muốn nói nơi làm lòng ta thanh thản chỉ có thể là quê hương sao, nay ta mới chớm hiểu."

Ngồi một mình, Từ Phượng Niên nở nụ cười,'Ngươi vậy mà nho nhã đến vậy, lại nói ta nghe một đạo lý lớn!"

Trong một gian phòng của khách sạn, Khương Nê gục xuống bàn nhìn chằm chằm mười mấy đồng tiền, lúc trên núi nàng thỉnh cầu tên keo kiệt Từ Phượng Niên đưa nàng một lượng bạc vốn là bạc thuộc về nàng, kết quả trên đường đi tới cái gì cũng đều không mua nổi, thật vất vả lựa chọn cũng chỉ đủ mua hai bộ tiện xiêm y bình thường và một cây thoa gỗ giá rẻ, còn dư lại chút tiền đồng, nghèo lại hoàn nghèo, tiểu tượng đất tựa như đã sớm đã quên thân thế khi tuổi nhỏ là con cháu đế vương được người ta tôn quý, dù cho cáu giận Thế tử điện hạ thế nào, bất kể tức đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, cũng không bỏ lỡ cơ hội đọc sách kiếm bạc, mấy ngày nay, mấy ngày này rời khỏi Bắc Lương Vương Phủ, thấy được phong cảnh khác, đẹp thật là đẹp, có thể Khương Nê ngay từ đầu không cảm thấy thú vị, nếu như không phải có Lý lão đầu nhi làm bạn, nàng còn cảm thấy không bằng ở lại Võ Đang sơn, ở đó, nàng còn có vườn rau, ngày ngày trông coi nho nhỏ xanh tươi, nàng còn chưa dám thừa nhận sự sung sướng, còn len lén chờ đợi có thể ở trên núi qua mùa đông, đắp ra đám người tuyết cao cao, không cần tiếp tục ở lại vương phủ suốt ngày phải thận trọng chịu bó buộc, có thể ở ngay trước mặt tên gian ác kia nghiễm nhiên đâm tuyết cầu, nhưng cuối cùng vẫn phải theo hắn xuống núi.

Chỉ là tưởng niệm mà thôi, hy vọng rồi lại thất vọng, không nên quá đau buồn, đây là số mạng của chính mình, có gì mà oán trách, dù sao ông trời cũng chẳng nghe thấy.

Lý lão Kiếm Thần đi tới phòng ở ngồi xuống, ném hạt lạc vào miệng, nhai nhóp nhép.

Khương Nê vẫn nhìn những đồng tiền này suy nghĩ xuất thần, lơ đãng nói: "Đi rồi sao?"

Lý lão đầu nhi gật đầu nói: "Chẳng có gì thú vị, Tĩnh An Vương này quá mất mặt, ở địa bàn nhà mình còn chịu uất ức như thế, mỗi đêm đều ôm tiểu nương tử xinh đẹp, đây đà cun cút trong ổ chăn, một điểm anh hùng khí khái cũng không có, lúc đầu lão phu nhìn Từ tiểu tử không vừa mắt, hôm nay kiến thức bộ dạng của Tĩnh An Vương phụ tử, mới phát giác được Từ tiểu tử khả ái."

Khương Nê ngẩng đầu và liếc mắt. Lão Kiếm Thần ngượng ngùng cười, tự biết lời này nghe không lọt lỗ tai tiểu tượng đất, bèn không lửa cháy đổ thêm dầu. Chỉ là làm lão phu căm tức muốn bàng quan xem Từ Phượng Niên luyện đao đến mức nào, con thỏ nhỏ chết bầm này thật may mắn, từ trên núi xuống đến Tương Phàn, bao nhiêu ngày rồi, đều không có một động tĩnh nào, ở trong phúc mà không biết phúc, có thể khiến cho lão phu chỉ điểm một... hai ... , là bao nhiêu người cầu còn không có cơ hội? ! Lý Thuần Cương cũng là một con cáo già, thật ra cũng đoán được một chút sự tình, Từ Phượng Niên tính tình cẩn thận dè đặt, nói dễ nghe một chút là biết ẩn nhẫn tiêm năng thì vượt trội, nói khó nghe một chút chính là nhát như chuột, vì Đại Hoàng Đình liên có thể không gân nữ sắc, vì bảo mật thông tin của bản thân không dễ dàng công nhiên luyện đao tiết lộ thực lực, Lý Thuân Cương thỉnh thoảng rất muốn nghiêm khắc chỉ thẳng mặt của tên tiểu tử kia, hỏi hắn sống như vậy đến cùng có thống khoái không, có thoải mái không! Rõ ràng là đi đến đâu đều như rồng qua sông, lại tự xem mình như lũ chuột nhắt kéo dài hơi tàn!

Khương Nê thở dài một tiếng, nói: "Quan Thế Âm tỷ tỷ ngoài thành thật xinh đẹp, ngày hôm nay vị kia cũng rất đẹp."

Lão Kiếm Thần cười ha ha nói: "Khương nha đầu ngươi cũng không kém, chừng hai năm nữa, sẽ càng đẹp hơn, nữ tử chỉ cần trẻ hơn đã là tốt rồi, lão phu dám khẳng định trong lòng các nàng đều đang ghen ty với ngươi."

Khương Nê đôi mắt sáng ngời, hỏi: "Thật sao?"

Lão đầu nhi liếc mắt nói: "Lão phu lừa ngươi làm gì?"

Khương Nê lập tức híp mắt nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, thấy vậy Lý lão Kiếm Thân cũng muốn mắng to một phen.

Lão đầu nhi có chút không đành lòng.

Khương Nê như thần giữ của cẩn thận thu hồi từng đồng tiền, bước chầm chậm tới rương sách cầm một quyển bí kíp, lại chuẩn bị ngoan ngoãn đi đọc sách kiếm tiền. Lão Kiếm Thần thấy vậy càng không đành lòng.
Bình Luận (0)
Comment