Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Bản Dịch)

Chương 202 - Chương 202: Đê Tiện Bóp Mông Thẩm Thẩm

Chương 202: Đê tiện bóp mông thẩm thẩm Chương 202: Đê tiện bóp mông thẩm thẩmChương 202: Đê tiện bóp mông thẩm thẩm

Từ Phượng Niên hảo tâm mang theo Khương Nê xuất môn giải sầu, nàng nhớ lại những lời đồn đại về Tương Phàn Quỷ Thành, cùng Lý lão đầu nhi thưởng Hồ đã là can đảm cực hạn, cũng không dám đi ra ngoài đi bộ, dù cho khó có được Từ Phượng Niên làm ra hành vi mua bán lỗ vốn, nói chỉ phải ra ngoài coi như nàng đọc sách 10 ngàn chữ cho hắn nghe, Khương Nê vẫn không chút do dự cự tuyệt, Từ Phượng Niên đành phải thôi, cũng không thể cột nàng lại bắt nàng xuất môn, huống hồ trước đó trong hành trình có đi qua nơi âm khí nặng nhất là Điếu Ngư Đài, phỏng đoán khi đó nàng sẽ muốn liều mạng, năm đó Vương tướng rõ ràng binh bại thành phá, gã bèn móc ra hai mắt, sau đó tự vận trên tường thành, lâm chung có di ngôn nói muốn lưu lại con ngươi nhìn xem Từ Kiêu như thế nào thân bại danh liệt, thực sự không phải là một địa phương tốt để có tâm tình ngắm cảnh, Khương Nê không đi, lão Kiếm Thần vốn như định hải thân châm trong loạn cục tuyệt nhiên cũng không đi theo, Từ Phượng Niên đành phải đi cùng ba gã hỗ trợ và đại kích Ninh Nga Mi ra vẻ hành quân bày binh bố trận muốn cùng vị tướng quân này lãnh giáo.

Không đợi Từ Phượng Niên sai Thanh Điểu đi kêu người, Ninh Nga Mi với sắc mặt nghiêm túc sải bước mà đến, xác định trong hành lang không có người, mới thấp giọng nói: "Điện hạ, Tĩnh An Vương Triệu Hành tới!"

Từ Phượng Niên ngạc nhiên, híp mắt hỏi: 'Dẫn theo bao nhiêu người?"

Ninh Nga Mi lắc đầu trâm giọng nói: "Vẫn chưa mang binh, ngoại trừ vài tên thân vệ, cũng chỉ dẫn theo Triệu thế tử, còn có một nữ tử, là Tĩnh An Vương Phi."

Điều này khiến Từ Phượng Niên chấn kinh đến tột đỉnh, chẳng lẽ lão ta định mang theo vợ con đăng môn chịu đòn nhận tội? Bằng không làm sao để đến mức Tĩnh An Vương Phi xuất đầu lộ diện, không có giáp trụ mâu kích bao vây đã đầy đủ thành ý! Giống như Từ Kiêu, không bao giờ ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ khách sáo, ngươi tới quý phủ, cho ngươi đi cửa chính đã là cho đủ mặt mũi. Dù sao Tĩnh An Vương, không đi nói tới năm đó phong quang vô hạn như thế nào, bây giờ cũng đường đường là một trong lục đại phiên vương, nếu như theo lời chú cẩn cô « Phiên vương pháp lệ », không dám hưng sư động chúng, cũng đâu có chuyện gì để đích thân gã phải tới?

Điều này biết giải thích ra sao?

Từ Phượng Niên nhíu mày tâm tư nhanh chóng chìm vào suy nghĩ, trong lúc nhất thời hắn không có chú ý đại kích Ninh Nga Mi đang đánh giá chính mình, bên ngoài Khương Nê đang cầm thư làm một bộ dáng như trời sập đã có thế tử điện hạ chống đỡ không sao cả, nhưng Thanh Điểu vốn tâm tư tinh tế vui giận giấu đi, chứng kiến ánh mắt của Ninh Nga Mi, lập tức nổi lên một ít âm trầm sát khí, dường như Ninh Nga Mi đã phát giác ra, đối mắt với Thanh Điểu rồi thản nhiên cười. Từ Phượng Niên đang bận suy nghĩ xem nên ứng đối ra sao, không chú ý đến đợt giao phong của Thanh Điểu và Ninh Nga Mi, hơi dừng suy nghĩ lại, khẽ cười nói: "Đi, Trữ tướng quân, cùng nhau đi xem một chút, nghe nói Tĩnh An Vương Phi là một mỹ nhân vô cùng thuỳ mị, nhớ không lầm trên bảng đánh giá mỹ nữ cũng có nàng, tuổi gân bốn mươi vẫn ghi tên lên bảng, phải là một vưu vật nữ tử mới được, ta luôn yêu thích mỹ cảnh, mọi người đều nên vui mới đúng."

Ninh Nga Mi mỉm cười, dẫn đường đi về phía trước.

Điểm hẹn ở một góc khách sạn, một gian sương phòng yên tĩnh, bất tri bất giác phía sau Từ Phượng Niên đã đủ ba người Lữ Dương Thư, đến khi Từ Phượng Niên chuẩn bị bước vào cửa, ngay cả Lý Thuần Cương cũng trầm mặc xuất hiện đứng ở khúc quanh, đứng gác ở cửa sương phòng là hai gã thị vệ tráng niên chính trực của Tĩnh An Vương Phủ, hơi thở lâu dài không dứt, một người dùng đao, một người tay không, trên người có một mùi vị mà Từ Phượng Niên cũng không xa lạ gì, mùi của sa trường, lộ ra dáng vẻ đơn giản mà nồng nặc quả quyết, giống như tuyết, nhưng là huyết tuyết đẫm máu.

Lão binh trong quân có nói người từ trong hàng trăm hàng ngàn xác chết bò ra ngoài, đến quỷ thần đều phải sợ, bởi vì trên người đã lây dính chí dương sát khí, đều là người đã đến bên bờ vực của cái chết mới đoạt mạng lại. Vì vậy Bắc Lương sĩ tốt một khi đề cập tới Đại Trụ Quốc và thành Tương Phàn, luôn mang theo ngạo ý nói mấy trăm ngàn cô hồn dã quỷ đã coi là gì, chỉ cân đại tướng quân độc thân vào thành một chuyến, thì những âm vật ô uế đó ngay cả thành ma cũng không được, còn phải bày tiệc ba mươi sáu ngàn đại chu thiên mà chúc mừng.

Hai gã thị vệ vẫn chưa ngăn cản Từ Phượng Niên, lấy Tĩnh An Vương Triệu Hành nổi danh là lòng dạ thâm sâu, cũng sẽ không nguyện ý làm chuyện mất mặt ở khách sạn nhỏ này, Từ Phượng Niên không có gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Công tử đứng đầu thành Tương Phàn, Tĩnh An Vương thế tử cúi đầu mà đứng.

Một người đàn ông trung niên nho nhã ngôi trên ghế, trong tay là một trăm lẻ tám khỏa thiên thai hạt bồ đề xuyên thành phật châu, cầm tụng tam bảo danh hào, khuôn mặt dị thường thành kính. Gã cho dù đã đến tuổi bốn mươi, chẳng mấy chốc sẽ chớm năm mươi, nhưng phong độ trác tuyệt, chỉ cần liếc mắt là có thể biết tuổi còn trẻ là một mỹ nam tử như hoa như ngọc. Có dã sử bí văn cho rằng đây cũng chính là lý do mà Tĩnh An Vương được Thái Hậu cưng chìu, ban thưởng cho nhũ danh là Hương lang, Triệu Hành từ nhỏ tuấn mỹ, thêm nữa lại có hiếu và ngoan hiền, trong các hoàng tử luôn được Thái Hậu quan tâm ưu ái, các Sử quan dựa theo dáng dấp phong lưu phóng khoáng, mặt hồ tay vượn, uy nghiêm chính trực, mà ghi chép Lục hoàng tử mỹ dung nghi đường, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tay cầm trường thương, tọa ky tuấn mã, trong trận xôn ra không người có thể ngăn. Đủ thấy Triệu Hành năm đó phong quang nhường nào.

Từ Phượng Niên sau khi vào phòng cũng không có nhìn vị phiên vương năm đó thất bại kia và Triệu thế tử con gã, không phải Từ Phượng Niên giả vờ tự đại, mà là nữ nhân trong phòng kia quá bắt mắt.

Nàng trùng hợp nghiêng người mà ngồi, tư thái thướt tha, nhìn qua, nàng đang ở xem một quyển sách, một tay lật giấy một tay vén lên tóc đen bên thái dương. Nàng đẹp tuyệt, phong tư cao sang, nét đẹp cổ điển mà ung dung, như tiên nữ trên các bức họa cổ. Nghe tiếng đẩy cửa, nàng quay đầu, uyển chuyển hàm xúc cười.

Giai nhân cười có thể khuynh thành.

Từ Phượng Niên hoảng hốt, Triệu thế tử đang cúi đầu thoáng nhìn thấy một màn này, trong mắt vẻ độc ác càng sâu, lại nhanh chóng cúi đầu, cắn răng không nói. Tĩnh An Vương Triệu Hành mái tóc có điểm bạc trắng, có lẽ là do đời này đã dùng quá nhiều tâm cơ, đã già rồi, may mà khí độ nam tử không vì tuổi tác mà tổn hại, nhưng so sánh với mỹ nhân như Tĩnh An Vương Phi không có vẻ xế chiều, vẫn chói lọi như trước, ít nhiều có chút không cân xứng, từ đầu đã hơn kém nhau mười tuổi, bây giờ càng lộ ra vẻ chồng già vợ trẻ. Thế nhân chỉ biết Vương phi xuất thân từ hào phiệt nhà cao cửa rộng, phụ thân là Đại nho Tây Thục Bùi gia, được xưng Bùi Hoàng lão, nhược quán nổi danh, tinh thông « lão »« dịch », vượt trội thế tục, hoàn toàn xứng đáng là kinh học đại gia, Bùi gia điêu linh với cuộc chiến xuân thu bất nghĩa, Bùi gia hy sinh vì tổ quốc, chỉ còn lại một bé gái mồ côi, bé gái mồ côi vong quốc lớn lên được gả vào hầu môn, mỹ nhân xứng vương hầu, từng là một chuyện nổi danh khắp thiên hạ được mọi người ca tụng, mấy năm nay tin tức về Vương phi từng là bé gái Bùi gia mồ côi ngày nào bị giam bên trong tường cao cũng không có truyền ra ngoài.

Từ Phượng Niên chỉ lo ngắm nhìn Bùi Vương Phi, rơi vào trong mắt của người khác, tự nhiên là đồ dâm dê đê tiện vô lễ tột cùng.

Một tên thị vệ vương phủ đóng cửa lại, Lữ Tiền Đường lúc này làm bộ rút kiếm.

Từ Phượng Niên đang đưa lưng hướng về phía cửa phòng lạnh lùng nói: "Làm càn! Không được vô lễ"

Cửa phòng chậm rãi đóng lại.

Tĩnh An Vương Triệu Hành không có đứng dậy đón chào, niệm kinh hoàn tất, dừng việc lần tràng hạt, đeo vào trên cổ tay được bảo dưỡng cực tốt, ngẩng đầu, giọng nói ấm áp nói: "Phượng Niên, nơi đây không có người ngoài, ngươi và ta, xưng hô thúc tiểu chất cho tương xứng."

Từ Phượng Niên có một biểu tình khó có được, thu lại vẻ kiêu căng bừa bãi, bánh ít đi, bánh quy lại hòa nhã nói: "Tiểu chất bái kiến Tĩnh An Vương thúc." Không ngờ tới ác danh rõ ràng như Bắc Lương thế tử lại đột ngột nói tốt như vậy, trong mắt của Triệu Hành lướt qua một sắc đen không rõ ràng, ngón trỏ ngón cái nhẹ nhàng bấu chặt một hạt bồ đề phật châu, khuôn mặt vui mừng nói: "Từ lão huynh hổ phu không sinh khuyển tử, năm đó ta không so được cái thế công huân của y, bất đắc dĩ mọi thứ đều thua y, trong lòng khó tránh khỏi không phục, nhi tử ta không thiện học võ, bèn buộc gã học hành thi thư khổ cực, chỉ sợ ngay cả nhi tử nếu so với không được Từ lão huynh, hôm nay xem ra vẫn là thúc ngựa không kịp, nhi tử của ta vẫn thua nhi tử của y. Được rồi, Phượng Niên, lần này Vương thúc mạo muội mà đến, mang theo tiểu tử này đã đọc sách đến choáng váng tới nói với ngươi một tiếng xin lỗi, nhi tử của ta mặt mũi mỏng, dù cho biết sai rồi, cũng không dám tới, chỉ đành xin nương của gã đứng ra, để cho ngươi chê cười."

Bùi Vương Phi bên cạnh cười khuynh quốc.

Triệu Hành cười nhạt nhìn phía nhi tử, người dù ở trên Hoàng Long thuyền bị Từ Phượng Niên cầm Tú Đông đao vỗ mặt, mặt cũng không đổi sắc, lúc nhảy xuống nước càng bị Từ Phượng Niên chế giễu thật là biết tu dưỡng, nhảy tiêu sái thong dong như vậy, hôm nay chỉ bị phụ vương nhẹ nhàng thoáng nhìn, liền giống bị độc vật chích một cái, lập tức ngẩng đầu vẻ mặt - nghiêm túc, hướng Từ Phượng Niên thở dài thật sâu, hướng cừu gia mấy ngày trước đây còn thù không đợi trời chung nhân trịnh trọng xin lỗi, chỉ kém không có nở nụ cười quên hết thù oán.

Từ Phượng Niên không khách khí kéo một cái ghế qua ngồi xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tĩnh An Vương Phi kia một hồi, sau đó quay đầu nhìn về Tĩnh An Vương cười nói: "Là tiểu chất lỗ mãng, nơi nào có lý anh em trong nhà lại phải cúi đầu."

Ngoài miệng nói như thế, lại không có bất kỳ ý tứ muốn cùng Triệu thế tử làm quen, yên tâm thoải mái nhận lời xin lỗi của Tĩnh An Vương thế tử.

Triệu Hành lần này bật cười lớn, ngồi ngay ngắn ở ghế thái sư được tạo thành từ cây tử đàn, là nội thất đẹp đẽ quý giá nhất của khách sạn, cũng không phải chất liệu Tê giác đàn hay Giả kê huyết lão đàn, gỗ cây tử đàn tùy xốp hơn, hoa văn và độ sáng bóng cũng thua hai loại gỗ kia, nhưng cây tử đàn sinh trưởng ít, lại không dễ trở thành cổ thụ, bình thường quan to hiển quý có ghế bạch đàn để ngồi, miệng cũng đã nở nụ cười toe toét rồi, văn nhân nhà thơ đối với một cây quạt gỗ thơm nho nhỏ đã yêu thích không nỡ buông tay, tin tưởng cái ghế thái sư bằng gỗ tử đàn này đã là trấn trạch chi bảo của khách sạn này. Tĩnh An Vương nhũ danh hương lang, rất yêu thích gỗ của cây tử đàn, e rằng sở thích này chỉ thua bởi vị hoàng thúc của Khương Nê đã tạo hẳn một tòa Hương Cung Tây Sở, Triệu Hành được xưng không phải hương không phải tọa không ngọa, xem ra cũng không khoa trương.

Từ Phượng Niên nhìn phía một trăm lẻ tám hạt phật châu, tấm tắc trong tay của Triệu Hành khen: "Vương thúc quả nhiên thành kính tin phật, thiên thai hạt bồ đề tháo xuống là lúc sắc vàng óng ánh cứng rắn, thông thường cao tăng cầm châu vài thập niên, cũng bất quá từ vàng óng ánh chuyển vàng nhạt, ở Vương thúc trên tay cũng đã từ vàng nhạt thay đổi nhũ bạch, cổ ngữ chân thành sở chí kiên định, Vương thúc như vậy tâm thành, Bồ Tát chắc chắn muốn phù hộ thi phúc!"

Tĩnh An Vương cười ha ha nói: "Đã sớm nghe nói Phượng Niên và ta đều sùng Phật, quả nhiên không giả. Nhi tử của ta thật là không được, đến nay còn nhận không ra đây là thiên thai hạt bồ đê. Năm ngoái đại thọ, gã tự chủ trương tặng xuyến cây hạch đào tràng hạt cho ta, tuy nói mỗi một hạt cây hạch đào đều điêu khắc sáu vị la hán, nhưng lại không biết Phật nói số lần tụng niệm tràng hạt có công đức tích tụ thể hiện trên tràng hạt có tài chất bất đồng, cầm tụng niệm hay tu hành sẽ thu hoạch công đức có khác biệt lớn, hạch nhân bất quá gấp đôi, thiết gấp năm lân màu đồng thập bội, liên tử vạn lần, hạt bồ đề cũng là nghìn vạn lần lần, Phượng Niên, ngươi nói nếu như là ngươi, sẽ muốn xâu tràng hạt từ cây hồ đào hay là xâu tràng hạt trong tay Vương thúc?"

Từ Phượng Niên kinh ngạc nói: "Nếu tiểu chất nhớ không lầm, kim cương tử tràng hạt mới là nghìn vạn lần công đức, hạt bồ đề là nhất thù thắng vô lượng cân ạ”" Triệu Hành hai ngón tay chế trụ một viên bạc màu thiên thai bồ đề, híp mắt cười nói: "Vương thúc dù sao lớn tuổi, luôn là nhớ lầm, không chịu nhận mình già cũng không được."

Tĩnh An Vương Phi dung mạo dáng vẻ không thua hoàng hậu, có lẽ là bị bầu không khí hòa thuận cảm hoá, bớt đi vài phần cố ý đoan trang, hai đầu ngón tay như hai cây hành cầm một trang sách, một tay chống sườn quai hàm nhìn phía tiểu chất trai Từ Phượng Niên, quyến rũ một cách tự nhiên. Dường như rất hiếu kỳ đối với Bắc Lương thế tử điện hạ đường xa mà đến, không thể chỉ coi là hài tử hậu bối, dù ở Thanh Châu, cũng có rất nhiều thuyết pháp, đều nói Từ Phượng Niên bại gia chỉ tử, tìm mọi loại ngôn ngữ chanh chua để chê bai, huống hồ Tương Phàn vốn là bị hủy bởi Từ Kiêu, Hùng thành biến đổi Quỷ Thành, Thanh Châu sĩ lâm trong lòng biết chỉ nói cũng không ngã đổ được Bắc Lương Vương, nhưng vẫn trắng trợn công kích Bắc Lương thế tử quần áo lụa làm vui.

Từ Phượng Niên đối mắt cùng Bùi Vương Phi, mỉm cười nói: "Thẩm thẩm thật là đẹp."

Tĩnh An Vương Phi sửng sốt một chút, Triệu Hành nhẹ bóp hạt châu lấn át ý nghĩ xằng bậy bằng phật châu, thuận thế cười giỡn nói: "Thẩm thẩm của ngươi tự nhiên là đẹp, Phượng Niên, có chọn trúng Thanh Châu khuê tú nào, Vương thúc cũng có thể thay ngươi giành được."

Từ Phượng Niên có da mặt dày như tường thành Tương Phàn, thuận thế gậy tre mà leo lên, ưỡn mặt nói: "Lúc đầu trên hồ xuân thần tiểu chất có vô tình gặp được một vị cô nương Thanh Châu, tên gì nhỉ, nhớ ra rồi, Lục Tú Nhi, dường như nhà nàng có lão tổ tông là Trụ quốc lão Thượng thư trong kinh thành, luận gia thế, cũng tạm xứng đôi với tiểu chất, nhưng hôm nay thấy qua thẩm thẩm, sẽ không tưởng niệm nữa rồi, so ra thì kém nhiều lắm."

Triệu Hành cười trừ, Triệu thế tử thì tức giận đến môi tái nhợt toàn thân run rẩy, may mắn gã cúi đầu đứng ở một bên Tĩnh An Vương và Vương phi, phá lệ trở nên tâm thường chẳng ai để ý.

Kế tiếp là nói chuyện phiếm chẳng chút khói lửa, nương theo bảng đánh giá văn võ và mỹ nữ, không thiếu chủ đề để nói chuyện, Từ Phượng Niên đã luyện mồm mép đến mức đạo hạnh cao thâm được hoa khôi Bắc Lương liếc mắt đưa tình rồi, so với bản lĩnh dùng đao của hắn cao hơn vạn lần, Tĩnh An Vương nói đến việc bảng đánh giá trước đây bình luận là thiếu công bằng, đánh giá cũng chỉ chung chung, năm đó từng nhục nhã qua y bị Từ Kiêu đánh tổn thương, lần này bảng đánh giá khá hơn không còn như vậy, lý do là sau xuân thu chiến quốc về sau đã có bàn tay của triều đình can thiệp vào bảng đánh giá, nếu vẫn đánh giá không ra cái gì, vậy có thể dẹp được rồi? Bất quá người sáng suốt đều nhìn ra được thuyết pháp này cực kỳ tôn sùng Trương Cự Lộc, hầu như đưa y đẩy lên một người đệ nhất công lao phụ quốc.

Tĩnh An Vương Triệu Hành rốt cuộc đứng dậy, Từ Phượng Niên nhẹ nhàng thở dài nói lời từ biệt, khi rời khỏi phòng đương nhiên là Triệu Hành đi đầu, vốn sau đó phải là Bùi Vương Phi, đồng lứa Từ Phượng Niên cùng Triệu thế tử đi đoạn hậu, Từ Phượng Niên vô tình hay cố ý đi nhanh mấy bước, Bùi Vương Phi thoáng lơ đãng, Triệu thế tử không còn mặt mũi vội vã thoát đi, biến thành Từ Phượng Niên cùng Bùi Vương Phi đi sóng vai, lúc đi qua cánh cửa, Vương phi mỹ nhân, thân thể mềm mại chợt chấn động, trợn to cặp mắt đầy linh khí Giang Nam, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn phía nam tử trẻ tuổi luôn mồm gọi nàng thẩm thẩm, hắn, hắn làm sao dám!

Từ Phượng Niên vẻ mặt vô tội, nhẹ nhàng nói: "Thẩm thẩm, tiểu chất sẽ chọn một dây chuyền ngọc trai, sau đó sẽ sai người đưa đến vương phủ cho thẩm thẩm."

Tai của nàng bị chấn động không còn nghe thấu, không có lên tiếng.

Từ bờ mông mềm mại như cẩm tú truyên đến từng đợt tê dại.

Hắn sao dám đê tiện hoang đường mà bóp như vậy!
Bình Luận (0)
Comment