Chương 201: Ngày hôm nay không đọc sách
Chương 201: Ngày hôm nay không đọc sáchChương 201: Ngày hôm nay không đọc sách
Từ Phượng Niên đi ra mấy bước, xoay người nhìn theo một người một mộc kiếm đi trên con đê dài, Thanh Điểu đứng bên uyển chuyển mà hàm xúc, Lữ Tiên Đường thần tình trang nghiêm, trong bụng cũng đầy hồ nghị, đoán không ra thân phận của thanh niên hủ lậu nghèo kiết xác kia, sao có thể quen biết với Từ Phượng Niên, người có của cải hùng hậu chỉ thua đương kim thiên tử, có thể nói những người lai vãng bên cạnh họ Từ đều là huân quý, Đông Việt kiếm sĩ đã biết Bắc Lương Vương Phủ trong tháng giêng náo nhiệt vô cùng, đám quan viên xuất hiện ở Bắc Lương Vương Phủ từ đại thụ đến tiểu thừa, có thể nói mỗi người đều là tướng soái biên cương hoặc quan lớn một phương, gặp gỡ thế tử điện hạ, trên mặt cũng phải ân cần cười theo, hận không thể cười rộ ra mấy đóa hoa với tư thế ân cần cẩn thận. Từ tận đáy lòng, Lữ Tiền Đường mơ hồ cảm thấy nam tử cầm kiếm gỗ chắc chắn có xuất thân thấp hàèn, chỉ là gã cũng thật không dám tin tưởng mà thôi, hoặc có lẽ là không muốn tin tưởng, đối với gã mà nói, thà rằng Từ Phượng Niên là một chủ tử lòng dạ không có chí hướng hoặc giả thối rữa một chút, người hầu đứng bên cũng được ung dung chút. Một Từ Đại Trụ Quốc đã đủ gã đến thở còn không dám rồi, nếu Từ Phượng Niên lại là người có dã tâm bừng bừng với hùng tài đại lược, gần vương như gần cọp, ngày hôm nay chọc Tĩnh An Vương, ngày mai lại đến phiên Nghiễm Lăng vương? Sau này thì sao? Đối với Lữ Tiên Đường người một lòng theo đuổi kiếm đạo liệu còn có thể sống được mấy năm mà luyện kiếm?
Cùng Thanh Điểu trở về khách sạn, Từ Phượng Niên tự hỏi tự trả lời nói: "Ôn Hoa không có bằng lòng gặp Lý Thuần Cương, ta nếu như nói lên danh hào 'lão Kiếm Thần, ngươi nói xem tiểu tử kia có phải hay không sẽ hối hận muốn chết? Ta nghĩ là y chắc chắn sẽ hối hận, dù cho hận không thể lăn lộn ra đất, cũng sẽ không giống như vậy nói đi là đi luôn rồi, đây cũng là điểm ta không bằng Ôn Hoa, y luôn hành động đúng bản tâm của mình, năm đó mỗi lần tỷ võ chiêu thân, y đều điên điên khùng khùng đi tới võ đài, hiệp sĩ nhà khác đều là nhảy lên đài một cách tiêu sái, y lại cứ phải đàng hoàng từ thang lầu đi lên, làm bộ da mặt dày, trong lòng thật ra đã biết sẽ bị khinh bỉ, nhưng mặc kệ bị đánh xuống lôi đài bao nhiêu lần, không rõ là muốn có một có cơ hội luyện tập cùng người khác luận bàn so chiêu hay là muốn giả làm một trang hảo hán, y vẫn làm, kết quả cuối cùng cũng không thấy y học ra được cái gì. Việc gì phải khổ như vậy!"
Lẩm bẩm một lát, Khương Nê cùng lão Kiếm Thần vừa vặn xuất môn du thưởng hồ Sấu Dương, Từ Phượng Niên thu lại tâm tư, khuôn mặt tươi cười đi qua chỗ hai người, kết quả không ai trong hai người để ý tới. Trở lại khách sạn Từ Phượng Niên ăn xong điểm tâm, bèn trốn trong phòng lục lại trong đầu những võ học điển tịch nhớ được và tiến hành tuyển chọn chiêu thuật, nào là « lục thủy đình giáp tử tập kiếm lục » « sát kình kiếm » những chiêu thức thượng thừa trong bí kíp tinh túy, lúc đầu loại chiêu thuật này có Lý Thuần Cương giúp đỡ chỉ điểm là tốt nhất, Từ Phượng Niên về điểm này nhãn giới chưa đủ để có thể làm được, có thể dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nếu dám cầm « thiên kiếm thảo cương» lão Kiếm Thần căn bản khinh thường nói chuyện coi như không đáng một đồng, nếu như Bạch Hồ Nhi Kiểm bên người thì tốt rồi. Tuy vậy ở trên thuyền Lý Thuần Cương dạy một chiêu đạn kiếm huyền diệu, nội dung sâu sắc, lời lẽ giải thích kiếm chiêu và kiếm cương rất dễ hiểu, đã làm cho Từ Phượng Niên được ích lợi không nhỏ, giúp hắn chỉ điểm giang sơn, nguyên bản hắn ngu ngốc tựa như trước mắt có một tòa bảo sơn chôn đầy hoàng kim mà không biết, nay thì hắn đã biết rồi. Ngư Ấu Vi ôm Võ Mị Nương gõ cửa, Thanh Điểu mở rộng cửa sau, nàng nói muốn đi ngắm cảnh, Từ Phượng Niên không có ngăn, phân phó Thư Tu, Lữ Tiền Đường làm tùy tùng, Ngư Ấu Vi nhìn Từ Phượng Niên không có ý tứ ra khỏi cửa, sắc mặt buồn bã, giảm thêm vài phần hứng thú, Từ Phượng Niên để ở trong mắt, vẫn chưa cải biến ước nguyện ban đầu, Khương Nê không rảnh đọc sách, Từ Phượng Niên sai Thanh Điểu đi thư rương chọn mấy quyển bí kíp cầm lại cho hắn, trong đó có một quyển được điểm danh bắt buộc, một thương thuật mật điển « thủ tí kinh », thế nhân giai truyền là "Thôi mã thương " viết bởi Ngô Thù(1), Từ Phượng Niên sở dĩ phá lệ để bụng điểm danh, là do Lý Thuần Cương từng thỉnh thoảng đề cập đến, lão Kiếm Thần cho ra đánh giá chắc chắn quyển sách này là Thương tiên vương lúc còn trẻ ghi lại tâm đắc bí lục, chỉ là sau khi thành danh sau ngại thô bỉ, không chịu thừa nhận, liền mượn cớ môn hạ đệ tử thân truyên danh hào Ngô Thù, Từ Phượng Niên lật sách vừa nhìn Thanh Điểu có thần sắc dị thường, hỏi: "Ngươi biết Ngô Thù?” Lời dịch giả (1): Ngô Thù, hay còn gọi là Ngô Thục, Ngô Kiều là một người có thật bên Trung Quốc, sinh năm 1611 mất năm 1695. quê ở vùng Giang Tô, là một nhà thơ, một nhà sử học. Tuy không mấy nổi tiếng về văn nhưng về võ thì ngược lại, ông là một võ thuật gia nổi tiếng giỏi võ và có một kiệt tác võ thuật còn nổi tiếng hơn đó là 'Thủ tí kinh, trong kiệt tác đó có một tập tên là 'Thôi Mã Thương'. Nói đơn giản như này, vào thời kỳ cuối nhà Minh đầu nhà Thanh khi văn học trở thành xu hướng, võ học trở thành môn học cuối cùng. Văn, võ và lịch sử là ba hướng phát triển hoàn toàn riêng biệt, rất khó kết hợp nhưng 'Thủ tí kinh' lại làm được và khai sáng ra dòng mô hình học thuật mới. Nói là phi thường cũng không ngoal
Từ Phượng Niên chỉ là thuận miệng vừa hỏi, không ngờ tới Thanh Điểu gật đầu.
Vương Tú và Lý Thuần Cương cùng nổi danh là một trong tứ đại Tông sư, thương pháp được xưng đương đại đệ nhất, sư đệ của y hiện tại là thân vệ bảo hộ Từ Kiêu, ngoại trừ thu Ngô Thù làm đồ, đệ tử đắc ý nhất Trân Chi Báo càng là trò giỏi hơn thầy, nghe đồn trong trận chiến cuối cùng bị chết bởi tiểu nhân đánh lén, chỉ là chẳng biết tại sao vũ khí của Vương Tú - một vị nhất đại tông sư này sau khi ông ta chết thì chẳng bao giờ xuất thế, mà lời đồn đãi Trần Chi Báo phản bội rồi giết thầy là những việc quá mất lòng người cũng không ai cho đó là thật, Trần Chi Báo xuất sư khi chỉ mới có hai mươi tuổi đầu, dù cho Vương Tú không bằng Vương Tiên Chi tuy già nhưng vẫn cường mãnh, thậm chí càng già càng lão luyện, mà là Vương Tú như mặt trời sắp lặn mất hết nhuệ khí, nhưng nếu nói Trần Chí Báo giết chết Vương Tú một võ đạo tông sư đời trước, nghe qua đã làm người ta kinh sợ rồi. Tuy vậy Trần Chi Báo hoàn toàn chính xác xứng đáng là môn hạ xuất sư từ Vương Tú, giống với Vương Tú thương thuật của Trần Chi Báo cũng lạnh lùng sát phạt, ra trận chém giết hung hãn từ trước đến nay chưa từng có, đối với địch và ta đều không lưu lại đường lui, với thân phận của Từ Phượng Niên, cũng chưa bao giờ thấy được thương pháp chân chính của Trần Chi Báo, trong ấn tượng của Từ Phượng Niên, người này đối với nhị tỷ Từ Vị Hùng hình như yêu say đắm, nhưng cũng chỉ biết trưng ra ngựa trắng bạch sam rồi làm ra vẻ dễ nói chuyện, ôn lương hiền lành tựa như cứu khổ cứu nạn Bồ Tát.
Từ Phượng Niên buồn bực nói: "Các ngươi giao thủ qua?”
Thanh Điểu lắc đầu. Từ Phượng Niên thấy nàng có lời khó nói, cũng không hỏi nhiều, dù cho trong lòng hiếu kỳ vạn phần, nhưng cũng nhịn xuống. Từ lúc nhỏ khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng được mẫu thân dắt tay dẫn đến trước mặt, cũng chỉ biết là nàng gọi tên Thanh Điểu, sau này cũng không đi tìm hiểu sâu thêm, lâu dần thành quen, không tim không phổi quên mất là mỗi cá nhân đều có tên riêng, tỷ như nha hoàn được gọi là Hồng Xạ Hương, Từ Phượng Niên biết tên thật của nha hoàn này là Tống Tiểu Du, Thanh Điểu cũng vậy chỉ là một biệt danh, trước đây Từ Phượng Niên không biết, du lịch một vòng trở về biết được Ngô Đồng Uyển hoàn toàn không phải chỉ là một đầm nước nhỏ liếc mắt mà thấy đáy, đám nha hoàn không phải đơn giản ít nhất cũng có nửa điểm chuyện xưa, đối với Thanh Điểu, Từ Phượng Niên ích kỷ hy vọng nàng chỉ mãi là Thanh Điểu, là nữ tử thanh mai trúc mã mà mẫu thân năm đó dẫn tới.
« Thủ tí kinh », ngụ ý trong đó một người cầm cây thương sẽ như có ba cánh tay. Trong sách ghi chép thương thuật tinh xảo thần bí, Từ Phượng Niên thô sơ giản lược chọn lựa trong đó ba chiêu, bấm tay tính toán, Từ Phượng Niên từ trong các loại bí kíp võ điển trong thiên tân vạn khổ chọn ra mười sáu thức, ở Thanh Dương Cung Triệu cô cô nói muốn sáng tạo ra năm mươi chiêu thức vô địch thiên hạ, dù những chiêu thức Từ Phượng Niên tuyển chọn có thể dung nhập biến hóa vào trong đao hay không, xét về số lượng, thì kém mốc năm mươi rất xa. Tuy nhiên từ lúc trên thuyền được tận mắt chứng kiến lão Kiếm Thần xuất kiếm, trong đầu của Từ Phượng Niên chỉ tập hợp được duy nhất mười sáu chiêu bảo mệnh, đến trước thành Tương Phàn, công pháp Đại Hoàng Đình vốn sâu như biển mới chỉ đạt tới tầng cảnh giới thứ hai, đại khái một đao có thể phá lục giáp, bạch y Quan Thế Âm Hồng Giáo Pháp Vương liếc mắt là nhìn ra, Từ Phượng Niên suy nghĩ qua, một đao phá cửu giáp cũng không là vấn đề, đừng xem chỉ là gia tăng lực đạo lên phá ba giáp, việc quan trọng nhất để phả cửu giáp, chủ yếu nhất, đầu tiên phải là dùng Xuân Lôi đao không có được ngưng trệ, tay phải Tú Đông thủ sẵn chờ tung hiểm chiêu, tay trái Xuân Lôi chú trọng lực đạo, đôi đao đối địch, thủ pháp tách biệt, đây là Từ Phượng Niên dựa trên sức mạnh của năm mươi chiêu thuật tinh diệu, cộng thêm bộ quyền pháp đại diệu «tham đồng khế» của đạo sĩ cưỡi trâu Hồng Tẩy Tượng, Từ Phượng Niên tốt xấu gì cũng không bị lão Kiếm Thần dùng mấy kiếm dọa cho sợ không dám luyện đao, ngươi giỏi mặc cho ngươi giỏi, việc ta, ta tự đi lên.
Buổi trưa, cùng ăn ở dưới lầu của khách sạn, đều là ba hoa khoác lác, nước bọt văng khắp nơi, Khương Nê nghe được nồng nhiệt, lão Kiếm Thần khoác áo da cừu thì bạch nhãn đảo quanh, một chân đặt tại trên băng ghế dài, vừa nhai miếng thịt lớn vừa ngoáy ráy tai. Bảng đánh giá văn võ xuất thế, vốn là đại sự kiện sĩ lâm và giang hồ oanh động nhất, bảng đánh giá về văn cũng chỉ để cho vui, cũng không ai quá quan tâm, xưa này vẫn là văn vô đệ nhất, phố phường thảo luận nhiều nhất vẫn là bảng đánh giá về võ, thế hệ này không phụ sự mong đợi của mọi người đánh giá ghi ra mười tám người cao thủ nhất phẩm, trong đó được chú ý nhất là mười đại cao thủ đứng đầu, Võ Đế thành chủ Vương Tiên Chi vẫn chiếm giữ khôi thủ, tiếp tục làm thiên hạ đệ nhị của gã, kế tiếp là Đặng Thái A, người bị giang hồ nhân sĩ chế giễu muốn làm lão Nhị kiếm thần mới trong tram năm gần đây, trên bảng thám hoa vẫn là khuôn mặt cũ, có danh tiếng là "Tận đắc thiên hạ sĩ tử bát đấu phong lưu" Tào Quan Tử. Một tin tức chấn động mới, chiếm giữ trên bảng vị thứ tư là Vương Mậu, y có nói mình rất xấu hổ với xếp hạng sau Tào Quan Tử, ngoài ra còn có tại vị trí thứ bảy, Bắc Mãng Hồng Kính Nham bị đẩy trên nơi đầu sóng ngọn gió, đặt song song với thế hệ trước Kiếm Thần Lý Thuần Cương tái xuất giang hô, đây lập tức trở thành một câu chuyện nóng bỏng nhất, xếp hạng không chỉ nhìn vào võ công cao thấp càng là xét xem đại đạo thiên phú của võ giả. Có một thuyết pháp cực kỳ thú vị, đại để là Tây Quan Thế Âm, Đông Kiếm Quan, Nam Lữ Tổ, Bắc Chân Võ, trong bốn người Từ Phượng Niên đã bái kiến ba vị, đạo sĩ cưỡi trâu, Ngô gia kiếm trủng Ngô Lục Đỉnh và bạch y quán tự nữ Pháp Vương, chỉ còn lại có Long Hổ Sơn tiểu Lữ tổ, nhưng thật ra từ lúc trên Điếu Ngư Đài cũng đã bái kiến Từ Phượng Niên rồi.
Ngoại trừ bảng đánh giá văn võ, bảng đánh giá xếp hạng mỹ nữ phi thường náo nhiệt, Nam Cung Bộc Xạ và Trần Ngư chiếm hai vị trí, tuy vậy hai người này so cùng với những nữ tử khác kinh diễm khắp thiên hạ thì cũng không nổi danh lắm. Khiến Từ Phượng Niên đắc ý nhất, vẫn là nhị tỷ không chỉ nổi danh ở bảng đánh giá văn, mà còn bỏ túi danh đầu nguyệt quế bảng đánh giá mỹ nữ, trừ điêu này, Vương Đông Sương cũng đồng thời trúng cử hai vị trí trên cả hai bảng đánh giá văn và mỹ nữ, tuy nói không tính là thứ hạng đầu, nhưng đối với một gia thế thiếu nữ bình thường mà nói, đã là vinh dự thiên hạ hiếm thấy. Từ Phượng Niên nhất thời nghĩ thông suốt bên trong thành của phụ tử họ Triệu vì sao mãi không có động tĩnh, liếc liếc lão Kiếm Thần đối diện, giang hồ biết rõ có vị này năm xưa được xưng lưỡng tay áo thanh xà một kiếm bình thiên hạ thần tiên tọa trấn bên cạnh thân, bên trong thành Tương Phàn nhóm hiệp khách rục rịch nín tinh thân muốn vì dân trừ hại, cho bọn họ có thêm mười lá gan nữa, người nào dám ra tay?
Khương Nê nghe được một số lời bàn bên trong lầu về lão Kiếm Thần thật vất vả xuất sơn giúp Bắc Lương Vương Phủ vẽ đường cho hươu chạy, muôn miệng một lời nói lão Kiếm Thần là lão hồ đồ, là cuối đời mất hết khí tiết, lấy hành động của Lý lão Kiếm Thần như vậy, chắc hẳn sẽ không tranh hơn thua danh tiếng đệ nhất kiếm với Đặng Thái A. Nàng nghe xong thì vô cùng tức giận, nhất là khi nàng nhìn thấy lão đầu nhi chỉ lo ăn thịt uống rượu, càng là căm giận bất bình nói: "Này, ngươi không nghe thấy sao? Những người ở đây đều nói xấu ngươi đấy!"
Lý lão đầu nhi vui tươi hớn hở nói: "Nghe được chứ, lão phu lỗ tai không có điếc."
Khương Nê biểu cảm giận giữ, để đũa xuống vươn cánh tay nhỏ bé, nói: 'Đưa ta Thần Phù!"
Lão Kiếm Thần giả vờ kinh ngạc một tiếng, hỏi: "Cái gì?"
Khương Nê trầm giọng lập lại một lần, lão đầu nhi vẫn là giả vờ ngu ngốc hỏi 'gì, tiểu tượng đất trừng đôi mắt to, rốt cục nhụt chí, không thèm quan tâm Lý lão đầu, nàng không hiểu nổi lão có thể một kiếm phách chẻ sông dài hơn hai trăm trượng lại tùy ý người khác nói bậy nói bạ vê mình. Từ Phượng Niên thấy vậy còn trêu chọc nàng, cười cợt, cười ra thành tiếng lớn, Khương Nê nghe mà chói tai, trợn mắt hướng hắn nói: "Ngươi cười cái gì mà cười!"
Từ Phượng Niên cười híp mắt nói: "Không cười thì không cười, ta nói với ngươi đạo lý này, Lý lão Kiếm Thần thân phận gì, còn so đo chấp nhặt cùng những hạng người tâm nhìn hạn hẹp thế này sao? Ngươi không định để cho đường đường là cao thủ thứ tám thiên hạ lão Kiếm Thần đi đánh lộn với những người này à!"
Khương Nê hừ lạnh nói: "Cũng chỉ xếp thứ tám!"
Từ Phượng Niên cầm chiếc đũa làm bộ muốn gõ đầu Khương Nê, nhưng không có thật động thủ.
Lý lão đầu nhi vuốt râu sờ cằm, nói: "Quả thực là vớ vấn, lại chỉ có thứ tám, không rõ đồ con rùa nào làm bảng này, phải mắng hắn một phen, lão phu nói như thế nào cũng đã làm qua đệ nhất thiên hạ."
Từ Phượng Niên tiếc hận nói: "Hoàng Man Nhi của nhà ta không có tên trên bảng đánh giá võ, thật đúng là vớ vẩn!"
Lão Kiếm Thần cười nói: "Tuy ta chưa đã từng nhìn qua thể trạng của Hoàng Man Nhị, chỉ nghe người trong quý phủ các ngươi bàn luận, lão phu đoán tiểu tử đó không đến mấy năm sẽ đạt Kim cương cảnh, sẽ là một quái thái ở dưới Chỉ Huyền kỳ không có địch thủ. Long Hổ Sơn Triệu Hi Đoàn, lão phu từng bái kiến mấy lần, cái lão đạo sĩ lôi thôi này bản lĩnh không cao, nhưng ánh mắt cũng không kém. Lần kế tiếp bảng đánh giá võ, Từ Long Tượng nếu không có gì bất ngờ xảy ra có thể ổn định xếp ba hạng đều, nếu như hai mươi năm sau giang hồ không xuất hiện một nhân vật mới dạng như Vương Tiên Chi, thì cạnh tranh khôi thủ cũng có thể, đương nhiên, có Võ Đang Hồng Tẩy Tượng tu thiên đạo, không tiện nói cái gì mà đệ nhất thiên hạ, lão phu năm đó tự xưng là vô địch, thật ra cũng có chột dạ, dù sao cũng không so chiêu cùng Tề Huyền Trinh. Nói ra cũng kỳ quái, Từ Kiêu sinh bốn con, Từ Vị Hùng và Từ Long Tượng đều có thiên phú dị bẩm, tiểu tử ngươi bình thường đến mức đánh không ra nổi cái rắm?"
Từ Phượng Niên mặt dày cười hắc hắc nói: "Trên đời này sự tình tốt đẹp cũng không thể để cho chúng ta một nhà toàn bộ độc chiếm, phải chừa cho người khác một phần chứ”
Khi này có một sĩ tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, mắng to không rõ có gia hỏa vô đức dĩ nhiên đi vệ sinh trước bia ở hồ Sấu Dương, Từ Phượng Niên nhìn thấy Khương Nê đang nhìn mình chằm chằm, hỏi: "Là ta làm sao?"
Khương Nê cười lạnh nói: "Khẳng định chính là ngươi!"
Từ Phượng Niên giơ ngón tay cái lên nói: “Thông minhl"
Khương Nê ăn không còn ngon nữa.
Từ Phượng Niên hỏi: "Ngày hôm nay thật không đọc sách sao?"
Khương Nê nghiêm mặt.
Từ Phượng Niên hỏi lại: "Không kiếm được tiên không đau lòng sao? Hay là kiếm tiền đủ rồi?"
Khương Nê không có lên tiếng, buổi chiều, nàng cầm theo một quyển sách đứng ở bên ngoài phòng của Từ Phượng Niên, đứng nửa ngày cũng không có gõ cửa.
Từ Phượng Niên không làm khó dễ nàng, đi ra khỏi phòng, cười nói: "Ngày hôm nay không đọc sách nữa, xuất môn đi chơi."